“Triệu......” Hắn khí cấp công tâm lại nôn ra một vũng máu, trong môt lúc không thể nói ra lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Đại Ngưu mang theo người đàn bà kia biến mất trước mặt mình.
Hắn cố gắng muốn vận khí kích phát yêu lực trị liệu, nhưng càng cố lại càng không phát ra một chút sức lực nào, qua một lúc lâu cuối cùng mới vận được một chút yêu lực ra ngoài, nhưng thật không ngờ máu lại phun ra càng nhiều hơn so với lúc trước.
Chết tiệt! Vân Mị ở trong lòng giận dữ mắng một câu. Lần trước bị kết giới gây thương tích khiến yêu lực của hắn giảm bớt, hơn nữa thuốc tránh thai mà hắn uống kia chính là vết thương trí mạng lớn nhất làm hao tổn yêu lực của chính bản thân. Hắn trường kỳ dùng mầm tai họa này, bình thường không cần đến yêu lực nên cũng không có trở ngại gì, nhưng hiện giờ hắn bị thương nặng như vậy, lại miễn cưỡng vận khí, việc này giống như mồi lửa bén vào đống thuốc nổ, càng làm tăng thêm nội thương.
Nhưng hắn một mực không cam lòng. Nhìn thấy bóng dáng Triệu Đại Ngưu đã hoàn toàn biến mất, hắn lại bắt buộc mình vận khí, kết quả là ngay cả một hơi hắn cũng không phát ra được, ngược lại trong đầu một tia chớp lóe lên khiến hắn trong nháy mắt mất đi ý thức ── Van cầu ngươi! Triệu Đại Ngưu đừng đi!
Đến khi Vân Mị tỉnh lại liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thác Bạt Hiên Ảnh, hắn nhanh chóng đứng lên khỏi mặt đất, nhìn bốn phía xung quanh, trừ hai người bọn họ ra không còn ai khác. Hắn lập tức như một trái bóng da bị thủng suy sút ngồi xuống. Triệu Đại Ngưu quả nhiên đã đi rồi! Cùng người đàn bà đó đi rồi!
“A Nhị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thác Bạt Hiên Ảnh thấy Vân Mị suy sụp trước nay chưa từng có, lông mày cũng nhăn lại. Lúc trước hắn đợi trong nhà A Nhị, Thảo Nhi không thấy song thân lập tức khóc không ngừng. Hắn thấy A Nhị lâu như vậy vẫn chưa trở về lại càng lo lắng, định ra ngoài tìm hắn, không ngờ lại thấy A Nhị đang hấp hối. Hắn lập tức truyền yêu lực cho A Nhị, truyền hơn nửa ngày mới thấy A Nhị tỉnh lại. Tuy rằng hắn không tinh thông y thuật nhưng trên cơ bản cũng có chút hiểu biết, biết được vết thương của A Nhị là từ đâu đến, cũng biết được vì sao hắn lại ngất xỉu. Không nhịn được thở dài, hắn vốn nghĩ rằng tình lộ của A Nhị bằng phẳng hơn mình rất nhiều, hiện giờ thấy hắn cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy, mà Tiểu Tam bên kia chỉ sợ càng không rõ ràng. Chẳng lẽ sự tồn tại của họ đối với người họ yêu là không nên sao?
“A Đại......” Vân Mị nhìn Thác Bạt Hiên Ảnh, đối mặt với sự quan tâm của huynh trưởng, vẻ yếu ớt của hắn cũng tuôn ra. Hắn tựa vào người Thác Bạt Hiên Ảnh, thất thố khóc lên, “A Đại, y đi rồi...... Cũng không quay đầu lại mà đi rồi......”
Không phải không biết Triệu Đại Ngưu hận hắn, cũng không phải không biết địa vị của người đàn bà kia trong lòng Triệu Đại Ngưu, nhưng dù biết rõ những điều này, hắn vẫn muốn giữ Triệu Đại Ngưu ở lại bên cạnh mình, chỉ cần nhìn thấy y cảm nhận được y, hắn đã thấy thật hạnh phúc. Hắn biết Triệu Đại Ngưu không vui vẻ gì khi phải chịu đựng chuyện này, nhưng hắn thật sự như vụng trộm, giả vờ như y cũng có thích mình một chút, ít nhất thì Triệu Đại Ngưu cũng thích hài tử của họ, thế là hắn ảo tưởng một ngày nào đó Triệu Đại Ngưu sẽ vì nhi tử mà chấp nhận mình. Nhưng sự xuất hiện của người đàn bà kia triệt triệt để để hủy diệt đi ảo tưởng của hắn, hài tử của bọn họ trước mặt nữ nhân kia hoàn toàn không là gì cả. Hắn thật sự không cam tâm! Dù sự thật đã được phơi bày trước mắt nhưng hắn không muốn chấp nhận nó, thế mà kết quả lại đổi lấy một thân thương tổn. Thế như giống như lời A Đại nói, vết thương trên thân thể sao có thể so được với vết thương trong lòng......
Thác Bạt Hiên Ảnh khi Vân Mị dựa vào người mình như đang chịu đựng nỗi đau đớn nà đó càng thêm nhăn mày. Nhưng hắn không đẩy Vân Mị ra, chỉ giống như trước đây theo thói quen sờ đầu hắn, thản nhiên nói: “Buông tay thôi......” Câu ‘buông tay’ này hắn nói với Vân Mị như nói với chính mình, có lẽ buông tay chính là kết cục tốt nhất cho cả hai bên, chỉ cần “y” hạnh phúc thì mình còn mong muốn xa xỉ gì nữa chứ.
“Buông tay?” Vân Mị lặp lại lời của Thác Bạt Hiên Ảnh, tưởng tượng những ngày về sau không có Triệu Đại Ngưu, cả thân thể hắn đột nhiên run sợ. Chỉ là tưởng tượng thôi hắn đã thấy tuyệt vọng muốn chết! “Không ── đệ không muốn!”
Thác Bạt Hiên Ảnh trộm nhìn bộ dạng hoảng loạn của Vân Mị, ôm lấy hắn nói: “A Nhị, đừng như vậy, nếu đệ thương y thì hãy buông tay đi, nếu hạnh phúc của y không phải là đệ, vậy thì hãy thử buông tay để y hạnh phúc đi......” A Nhị và Triệu Đại Ngưu tiếp tục như vậy, nếu Triệu Đại Ngưu không đáp lại cảm tình của A Nhị thì với tính tình của A Nhị sớm hay muộn cũng khiến hai người họ bị tra tấn mất. Chỉ là theo tính cách của A Nhị có lẽ hắn thà rằng cả hai cùng chết cũng sẽ không buông tay đâu nhỉ?
Quả nhiên Vân Mị chỉ do dự một lúc, lập tức mạnh mẽ lắc đầu, giọt lệ trên khóe mắt bắt đầu rớm ra ngoài: “Thực xin lỗi, đệ biết mình ích kỷ, nhưng mà A Đại à, đệ không làm được...... Nếu buông tay...... Chẳng khác gì để đệ chết đi!”
Thác Bạt Hiên Ảnh nhẹ nhàng lau đi giọt nước trên khóe mắt hắn, không biết nếu Triệu Đại Ngưu nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của A Nhị liệu sẽ có một chút thương hại và yêu thương nào không? “Ai...... Huynh biết rõ dù huynh nói như thế nào thì đệ cũng phải đưa Triệu Đại Ngưu trở về, nhưng trong một thời gian đệ không thể dùng yêu lực được, đệ cũng biết thân thể của mình rồi mà.”
“Nhưng......” Vân Mị còn chưa mở miệng đã bị Thác Bạt Hiên Ảnh ngắt lời, “Huynh có thể nói cho đệ biết Triệu Đại Ngưu đi về phía kinh thành, mặc kệ thế nào đệ cũng phải chăm sóc thân thể thật tốt cho huynh, nếu không đệ thật sự sẽ vĩnh viễn không gặp được y.”
Nhìn thấy hắn yên lặng, Thác Bạt Hiên Ảnh lại nói thêm một câu: “Dù đệ không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho con của đệ chứ...... Còn nữa, khi gặp lại Triệu Đại Ngưu, nhớ cố gắng tập ôn nhu một chút, nói chuyện cũng đừng ngang ngược như vậy, có lẽ một ngày nào đó y sẽ dao động. Dù sao hai người còn có hài tử......” Có lẽ A Nhị may mắn hơn so với mình nhiều, ít nhất Triệu Đại Ngưu cũng sinh cho hắn một hài tử. Chỉ mong rằng kết cục có thể giai đại hoan hỉ mà thôi...