Triệu Đại Ngưu tinh tế sờ khuôn mặt xinh đẹp kia, nhẹ nhàng ôm lấy hài tử còn đang ở trong giấc ngủ. Đứa bé này đã đầy tháng rồi vẫn chưa được đặt tên tự, cũng không thể vô danh vô tính* mà gọi được, không bằng trước tiên đặt cho nó một nhũ danh, đợi đến khi Vân Mị tỉnh lại thì đặt đại danh cho nó sau. Ân! Cứ như thế đi! Có điều việc cấp bách trước mắt vẫn là mua cho hài tử một cái khóa trường mệnh đã.
*không tên không họ
Triệu Đại Ngưu ôm lấy hài tử, cầm chút bạc vụn, theo hướng nội thành mà đi. Nơi này là vùng ngoại ô của Lạc Dương, mà Lạc Dương là đại thành, kim điếm nhiều lại tập trung phần lớn các công tượng tay nghề tốt, nơi đầu tiên Triệu Đại Ngưu chọn lựa tất nhiên là Lạc Dương. Trước kia y từng nghe tiểu sư muội nói qua Lạc Dương có một lão điếm đã trăm năm, giá cả phải chăng mà kỹ thuật của các thợ cả lại tốt, hình như gọi là Kim Phượng Lâu gì đó, vậy thì đến đó mua đi.
Nghĩ liền làm, Triệu Đại Ngưu ôm lấy hài tử đứng dậy, thi triển khinh công đi đến thành Lạc Dương. Nơi này cách nội thành không quá xa, Triệu Đại Ngưu chỉ nửa canh giờ đã đến cửa thành, theo lời chỉ dẫn của người khác đến Kim Phượng Lâu tại thành Tây. Y trằn trọc đi theo hướng của thành Tây, quả nhiên mới đến đó đã thấy một tấm bảng viết ba chữ ‘Kim Phượng Lâu’ mạ vàng thật to ở ngã tư đường, diện tích cửa hàng rất lớn, người đến người đi nối liền không dứt, vừa thấy đã biết là sinh ý vô cùng tốt. Y vừa mới đi vào, chợt nghe thấy một giọng nữ có hơi chần chờ: “Đại sư huynh?”
Y quay đầu lại, cũng thập phần giật mình, nhìn thấy Sở Sương vẻ mặt tiều tụy, trên mái tóc không còn mang châu hoa, y phục trên người cũng không còn tinh tế như trước. Rõ ràng mới chỉ một năm chưa gặp nhưng y lại cảm giác như nàng già đi năm sáu tuổi, trên khuôn mặt cũng hiện lên vẻ u sầu không nói rõ được.
Sở Sương thật không ngờ ngay tại Lạc Dương gặp được Triệu Đại Ngưu, càng không nghĩ đến lại gặp được y ở trước kim điếm, thập phần giật mình. Một năm trước, nàng sanh non hôn mê, đến khi nàng tỉnh lại thì đã không thấy Triệu Đại Ngưu và Vân Mị, mà từ ngày đó Lưu Giang bắt đầu ác thanh ác khí đối với nàng, chỉ cần không thuận mắt một chút liền quyền đấm cước đá, không lâu sao gã cưới nhị phòng. Nhị phòng thấy Lưu Giang đối xử với nàng như vậy thì lại càng không đặt nàng vào mắt, luôn chỉ thủ họa cước* đối với nàng. Thật ra sau đó nàng có gặp Vân Mị một lần, Vân Mị chỉ nói là đã hạ độc nàng, muốn nàng đừng câu dẫn Triệu Đại Ngưu nữa. Nàng thật hy vọng Vân Mị dứt khoát hạ độc nàng chết luôn đi, hiện giờ nàng cử mục vô thân bị trượng phu ghét bỏ, hơn nữa nhị phòng đã có thai tám tháng sắp đến ngày sinh, nàng ở Lưu gia lại càng không có địa vị gì, còn không bằng một hạ nhân, lúc này còn bị phái đi đến đây chuẩn bị kim ngân thủ sức cho hài tử đầu tiên của Lưu gia mà nhị phòng sắp sinh, trong mắt bọn họ nàng nghiễm nhiên chỉ là một hạ nhân mà không phải đại phu nhân của Lưu gia!
*chỉ tay năm ngón
“Tiểu sư muội?” Triệu Đại Ngưu cũng không ngờ được sẽ gặp lại Sở Sương, thấy thần sắc của Sở Sương dường như thất hồn lạc phách, tâm của y lại nảy sinh thương hại, lập tức quan tâm hỏi: “Tiểu sư muội, muội xảy ra chuyện gì sao?”
Hài tử trong lòng Triệu Đại Ngưu tỉnh lại hơi cử động, y cuống quýt vỗ nhẹ nó vài cái, lúc này Sở Sương mới chú ý đến đứa bé trong lòng y, càng thêm giật mình, hài tử này ── “Đại sư huynh, đây là hài tử của huynh sao?”
Triệu Đại Ngưu chăm chú dỗ hài tử, nghe Sở Sương hỏi như vậy, y đỏ mặt gật gật đầu.
Sở Sương cẩn thận nhìn ngắm hài tử vừa mới đầy tháng, tuy rằng còn rất nhỏ, ngũ quan vẫn chưa được rõ ràng, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy được bóng dáng của Vân Mị, xem ra là hài tử của Triệu Đại Ngưu và Vân Mị sở sinh. Thật đúng là không ngờ Vân Mị thật sự lại sinh sống cùng Triệu Đại Ngưu, nàng ảm đạm cười: “Đại sư huynh, huynh thành thân cùng Vân Mị cô nương, sao lại không mời muội đến uống chén rượu mừng?”
Vân cô nương? Là nói Vân Mị sao? Sống chung với hắn đã lâu lắm rồi, y thật đã quên khuôn mặt của Vân Mị còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân, thường vẫn bị người ta hiểu nhầm là nữ tử......
“Chúng ta......” Triệu Đại Ngưu cúi đầu nhìn mặt đất, không biết nên trả lời Sở Sương thế nào, cũng không thể nói kỳ thật Vân Mị là một nam nhân, mà y lại bị Vân Mị bắt đi để sanh hài tử này, chuyện như vậy thì dù Sở Sương có chịu tin y cũng quyết không nói ra!
Đương nhiên Sở Sương không biết chính xác sự thật, thấy Triệu Đại Ngưu quẫn bách cúi đầu, nàng cũng chỉ nghĩ y đang ngượng ngùng, mà giải thích như vậy cũng hợp với tính cách của Triệu Đại Ngưu.
Nhìn hài tử nho nhỏ vừa mới tỉnh lại đã khóc lớn múa may cánh tay nhỏ bé, đứa bé này thật đáng yêu, nếu như hài tử của nàng không bị lưu rụng, hẳn đã lớn hơn hài tử này một chút, chắc là cũng sẽ đáng yêu giống như thế này...... Nghĩ đến đây, nàng hơi ảm đạm. Trộm xem Triệu Đại Ngưu có hơi luống cuống chân tay dỗ dành hài tử, một lớn một nhỏ này thật đúng là thú vị, nàng không nhịn được ‘xì’ cười, trên khuôn mặt xuất hiện sự thoải mái đã lâu không thấy, nhu hòa nói với Triệu Đại Ngưu: “Hài tử này chắc là đói bụng rồi, muội biết một quán sữa đậu nành phía trước, muội và đại sư huynh đã lâu không gặp, không bằng cùng đến đó ngồi một chút.”