“Ngài ── ngài, sao lại ── sao lại có thể nói như vậy!” Triệu Đại Ngưu trong lòng như lửa đốt bắt đầu cà lăm. Vị đại trưởng lão này thật quá vô tình! Sao có thể đối xử với Vân Mị như vậy! Đột nhiên y cảm thấy Vân Mị thật đáng thương!
“Sao ta không thể nói như vậy?” Trong bụng Huyền Khanh đã sớm cười đến nội thương, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm trang nói: “Thương tích hiện giờ của hắn thật nghiêm trọng, để cứu hắn thì ta phải lãng phí rất nhiều linh lực, mà hắn đã có hậu đại, vậy thì không sao cả, dù sao ngươi cũng không cam lòng phải sinh hài tử cho hắn lần nữa, vậy đơn giản cứ để hắn chết đi, ngươi cũng sớm được giải thoát.”
“Ai nói ta không cam lòng!” Cả người Triệu Đại Ngưu khí cấp công tâm, hét lớn lên, vừa mới hét xong, chính y lại đần độn đứng yên, tất cả hình ảnh trước mắt y cư nhiên đều là từng cái nhăn mày khi cười của Vân Mị, tràn ngập trong đầu là nụ cười của của Vân Mị, từng cái trợn mắt của Vân Mị, sự ôn nhu ngẫu nhiên của Vân Mị...... Đột nhiên y quay đầu gắt gao trừng mắt nhìn Vân Mị đang nằm trên giường. Tại sao ── lại như thế này! Y ── y giống như, giống như đã thích Vân Mị! Điều này sao có thể?!
“Ngươi cam lòng?” Huyền Khanh thật sự không nhịn được mà khóe miệng ngoằn ngoèo giương lên, việc cố nén tiếng cười khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng trở nên vặn vẹo nghiêm trọng, nhưng Triệu Đại Ngưu đang chìm trong khiếp sợ hoàn toàn không phát hiện. Nàng nhịn nửa ngày, cuối cùng thuận khí lại, tiếp tục hỏi: “Ngươi xác định ngươi cam lòng? Nói thật, nếu ngươi cam đoan có thể sinh cho A Nhị hai đứa trở lên, ta còn có thể lo lắng mà cứu hắn, nhưng ngươi cũng không cần phải miễn cưỡng, ta cũng biết A Nhị không phải thứ gì tốt......”
“Ai nói hắn không phải thứ tốt!” Triệu Đại Ngưu quay đầu trừng Huyền Khanh. Vân Mị...... Vân Mị hắn...... đối với y...... Triệu Đại Ngưu đột nhiên quỳ xuống trước mặt Huyền Khanh, nặng nề dập đầu, vừa dập vừa nói: “Đại trưởng lão, van cầu người! Hãy cứu Vân Mị!”
Huyền Khanh một phen nâng y dậy, nói thật ra bắt nạt Triệu Đại Ngưu đáng yêu hàm hậu này khiến tâm nàng có hơi không đành lòng, cuối cùng không nhịn được mà tươi cười hiện lên mặt, nàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Khụ...... Ngươi không cần cầu ta, nhưng ngươi phải thật rõ ràng, nếu A Nhị sống lại, ngươi phải sinh thêm hài tử cho hắn đấy.”
Trên khuôn mặt màu đồng cổ của Triệu Đại Ngưu hiện lên một mạt màu hồng thật dày, y cố sức gật đầu, rồi cả cái đầu đều gục xuống trước ngực.
Huyền Khanh vỗ vỗ y, cười quỷ dị nói: “Tốt lắm, vậy ta đây sẽ ra tay cứu hắn.”
Nàng đi lên trước, nhẹ nhàng vung ống tay áo lên, rồi xoay người nói với Triệu Đại Ngưu: “Được rồi, mỗi ngày sau ngươi đều phải cho hắn ăn dược này, ăn trên nửa tháng, hắn sẽ tốt lên.”
“Như vậy là xong?” Triệu Đại Ngưu hồ nghi nhìn Huyền Khanh. Đơn giản thế này thôi sao? Sao y lại có cảm giác như vừa bị mắc lừa vậy?
“Ân...... Có điều ngươi phải cho hắn ăn thật tốt loại dược này, hắn mới có thể khỏi hẳn.” Huyền Khanh lại cười ái muội, rồi rốt cuộc không nhịn được ngẩng đầu cười to, nhanh như chớp biến mất trước mặt Triệu Đại Ngưu.
Triệu Đại Ngưu trợn mắt há hốc miệng nhìn nơi Huyền Khanh vừa biến mất, sao một người đang tốt lành cư nhiên lại biến mất trước mặt mình như thế? Thật sự là khó có thể tin được! Vẫn cho là thần tiên quỷ quái gì đó không đáng để tin, thật không ngờ chúng thật sự tồn tại! Có điều vào lúc mình mang thai, y nên có giác ngộ chứ! Mà kì quái là những việc xảy ra xung quanh Vân Mị cũng không đủ để khiến y kinh ngạc!
Triệu Đại Ngưu nhớ đến chuyện mà mình đáp ứng với Huyền Khanh, trên mặt lại càng quẫn bách. Triệu Đại Ngưu y luôn luôn nhất ngôn cửu đỉnh, mà lúc này đây...... Nhìn một lớn một nhỏ trên giường, nhìn vẻ mặt lại muốn ngủ của nhi tử, y nhẹ nhàng tiến lên dỗ dành nó. Tựa như Huyền Khanh nói, Vân Mị khi tỉnh lại cũng sẽ bắt buộc y tiếp tục sinh hạ thôi......
Nói không hề bài xích việc mang thai sinh tử là giả, nhưng để y nhìn thấy Vân Mị cứ như vậy chết trước mặt mình, y thật sự làm không được!
Loạn ma trong lòng tựa hồ càng ngày càng rối loạn, y đặt nhi tử đang ngủ bên cạnh Vân Mị, nhanh chóng lấy dược Huyền Khanh cho mình ra đút Vân Mị ăn, nhưng dược vào bên trong miệng hắn lại bị trượt ra ngoài. Thử nhiều lần, Vân Mị trước sau vẫn không nuốt viên dược vào, trong lòng Triệu Đại Ngưu hơi lo lắng, y nhìn viên thuốc liên tục rơi ra từ miệng Vân Mị, lại nhìn Vân Mị, cắn răng ngậm dược hoàn vào miệng rồi cắn vỡ ra, truyền dược hoàn sang miệng Vân Mị.
Nhìn Vân Mị cuối cùng cũng nuốt xong dược, Triệu Đại Ngưu nhẹ nhõm thở dài một hơi, nhẹ chạm lên môi của mình, nghĩ đến đụng chạm vừa rồi với môi của Vân Mị, mặt của y lập tức giống như cục than bị nung đỏ!