*chắc giống như kế toán bây giờ
Kinh thành vốn là nơi kẻ đến người đi, thực khách đông đảo, tuy rằng khách khứa nhiều nhưng cạnh tranh cũng kịch liệt. Sở Sương suy nghĩ một chút, dứt khoát tự mình ra ngoài mời chào khách nhân. Mặc dù dân phong bây giờ cởi mở, nhưng việc một nữ nhân mở quán cơm vẫn rất hi hữu, mọi người nhất thời tò mò đến thử. Vừa thưởng thức được món ăn ngon, mùi vị không tồi, lại có lão bản nương mỹ nữ, thành ra có thêm khách quen, đến nửa tháng sau, sinh ý ngày càng thịnh vượng, công việc càng lúc càng nhiều, thế nên Triệu Đại Ngưu cũng càng lúc càng vội.
“Đại sư huynh, huynh không sao chứ?” Sở Sương vừa đón tiếp khách nhân, vừa nhìn Triệu Đại Ngưu vẻ mặt tái nhợt đột nhiên ngồi xuống quan tâm hỏi. Thân thể đại sư huynh một tháng này tựa hồ không được khỏe, đầu tiên là nôn khan, bây giờ lại rất dễ mệt mỏi.
Triệu Đại Ngưu lắc lắc đầu, đầu óc vừa rồi choáng váng khiến y suýt nữa không chống đỡ được, làm y không thể không ngồi xuống. Một cơn này khiến y cảm thấy cả người không còn sức lực, ngay cả việc tập luyện cũng không khỏe hơn được, y thật là càng ngày càng không lịch sự. Triệu Đại Ngưu hít một hơi thật sâu, đứng dậy, đối diện với Sở Sương nói: “Huynh không sao, tiểu sư muội chắc muội đang bận lắm đúng không.”
Sở Sương hơi lo lắng nhìn Triệu Đại Ngưu lúc lắc thân thể, đại sư huynh vì việc của nàng mà vẫn chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, nàng cũng có hơi áy náy, phiền đại sư huynh bận tâm đến chuyện của mình như thế, chờ qua sau dịp này, nàng sẽ để đại sư huynh nghỉ ngơi thật tốt.
“Lão bản nương ──” “Đến đây ──” Sở Sương nghe thấy có người gọi mình liền vội vàng tươi cười, chuẩn bị ra ngoài tiếp khách. Có điều nàng vừa mới quay người lại chợt nghe một tiếng “Rầm ──” vang lên, rồi nghe thêm khỏa kế kêu to “Triệu đại ca”, vừa quay đầu lại thì thấy Triệu Đại Ngưu ngã xuống đất ngất đi.
Nàng cũng bất chấp sinh ý, cuống quýt gọi vài khỏa kế đến nâng Triệu Đại Ngưu đưa vào phòng nghỉ ngơi, lại nhờ người khác mời đại phu đến. Đại phu nhanh chóng đến nơi, chẩn mạch cho Triệu Đại Ngưu một hồi lâu, sắc mặt càng lúc càng khó coi, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được, rồi mới khó khăn nhìn về phía Sở Sương, không biết phải mở miệng thế nào: “Phu...... Phu nhân...... Cái này......”
Trong lòng Sở Sương thập phần lo lắng, thấy đại phu ấp a ấp úng không biết nói thế nào, trong lòng càng thêm kích động. Đại sư huynh sẽ không bị bệnh nào đó khó trị chứ?! Nàng ra hiệu những người bên cạnh lui xuống, một mình nói với đại phu: “Đại phu, người có gì cứ nói thẳng đi.”
“Cái này......” Đại phu một phen lau mồ hôi, lại liếc nhìn Triệu Đại Ngưu đang nằm, lập tức phủ nhận khả năng y là nữ phẫn nam trang, mở miệng nói: “Lão hủ vô dụng, xin phu nhân hãy thỉnh cao nhân khác!”
“Đại phu, người là đại phu tốt nhất trong kinh thành, vẻ mặt của người, có phải đại sư huynh của ta có bệnh khó trị hay không?” Sở Sương thấy đại phu nói như thế càng lo lắng, thật sự là quá dọa người!
“Cái này...... Cái này...... Phu nhân...... Đại sư huynh của người rõ ràng là nam nhi thân cao tám thước...... Thế nhưng...... thế nhưng......” Đại phu cắn răng một cái, một hơi nói ra, “Thế nhưng lại có hỉ mạch!”
“Hỉ mạch?” Sở Sương nhất thời không kịp phản ứng, “Hỉ mạch gì cơ?”
“Là đã mang thai!” Đại phu cũng thấy mình không kịp phản ứng, mạch này rõ ràng là hỉ mạch, nhưng lại xuất hiện trên người nhìn ngang nhìn dọc kiểu gì cũng là một đại lão gia, lão chẩn đi chẩn lại, trước sau vẫn là hỉ mạch, lại là cái thai đã nửa tháng! Hay là một loại bệnh kỳ lạ nào đó, kỹ thuật của lão không thể chẩn ra được?
“Đại sư huynh của ta là một nam nhân, làm sao có thể có thai được!” Sở Sương không chút nghĩ ngợi phủ nhận.
“Lão hủ già rồi, xin phu nhân hãy thỉnh cao nhân khác.” Xem ra lão thật sự đã già rồi, nên về hưu thôi! Đại phu lắc lắc đầu rời đi.
Sở Sương vừa định ra ngoài gọi khỏa kế mời thêm một đại phu khác đến, chợt nghe Triệu Đại Ngưu ở phía sau nỉ non gì đó, nàng cuống quýt đến bên cạnh y, vui vẻ nghĩ Triệu Đại Ngưu đã tỉnh. Thế nhưng khi đến gần sự vui vẻ trên mặt nàng lập tức biến mất, Triệu Đại Ngưu vẫn chưa tỉnh, chỉ là trong lúc bất tỉnh nói mớ, tuy rằng không quá rõ ràng nhưng nàng vẫn có thể nghe được hai chữ “Vân Mị”!
Nàng thật là! Cư nhiên thiếu chút nữa quên mất có một người như vậy! Lúc trước khi hỏi đại sư huynh Thảo Nhi là hải tử của ai, đại sư huynh lại ấp úng. Chẳng lẽ thật sự là do đại sư huynh sinh? Thế nhưng khó mà tưởng tượng ra được!
Nàng ngồi xuống bên cạnh Triệu Đại Ngưu, lẳng lặng nhìn khuôn mặt góc cạnh của y, còn có ba vết sẹo bắt mắt kia. Kỳ thật nếu cẩn thận nhìn như thế này, khuôn mặt rất có vị nam nhân này cũng không quá khó xem, trên ngũ quan còn có một chút cảm giác người Tây Vực. Nhìn nhìn, nàng bất giác xoa khuôn mặt kia, đầu ngón tay miêu tả trên ba vết sẹo đó.
“Vân Mị!” Triệu Đại Ngưu đột nhiên bừng tỉnh, ôm lấy tay của Sở Sương. Vừa định thần nhìn thấy nàng, y cuống quýt thả tay ra. Sở Sương ám nhiên cười, nói: “Đại sư huynh, huynh tỉnh rồi.”