Vân Mị chằm chằm nhìn y một lúc lâu, sự mập mờ trong mắt Triệu Đại Ngưu khiến hắn thất vọng đành phải buông y ra, rồi bồng Bán Hạ qua cho y. Hắn cúi đầu thật thấp không thể thấy rõ vẻ mặt: “Đừng ôm lâu quá, sẽ làm mệt chính mình......” Rồi mới xoay người rời đi. Triệu Đại Ngưu nhìn bóng lưng rời đi của hắn, cô đơn và bi ai như vậy, thật khiến y xúc động muốn tiến lên ôm lấy hắn, nhưng loại xúc động này nhanh chóng bị y áp chế. Nhìn Bán Hạ trong lòng, bên hông có hơi khó chịu, xem ra thật đúng là không còn dùng được nữa, y không thể ôm hài tử quá lâu.
Triệu Đại Ngưu ngồi xuống một bên, mà tiểu Bán Hạ cũng rất hiểu chuyện xuống khỏi người y, ngẩng đầu lên nhìn Triệu Đại Ngưu đang mang thai, tò mò vươn cánh tay nộn thịt be bé vỗ nhẹ lên: “Nương...... Bên trong có đệ đệ muội muội sao?”
Triệu Đại Ngưu ôn nhu nhìn mái tóc mềm mại trên đầu của Triệu Bán Hạ, nhưng đối mặt với vấn đề của nhi tử, mặt y vẫn đỏ bừng lên. Tuy rằng nhi tử còn ngây thơ chưa hiểu chuyện, thế nhưng việc chính mình mang thai y vẫn rất khó mở miệng......
***
Sắc trời dần dần tối đen, Triệu Đại Ngưu thấy Vân Mị bắt đầu trải giường chiếu, lại nhìn Bán Hạ, y không biết nên làm gì mới tốt. Liệu Vân Mị có muốn thân thể của y không, bọn họ đã xa nhau lâu như vậy...... Thế nhưng không phải lúc trước Vân Mị còn cùng thiếu niên mi thanh mục tú kia làm sao? Nếu so sánh với người kia, y chỉ là một khối gỗ cứng ngắc, Vân Mị hiện giờ nhất định sẽ không muốn ôm mình nữa. Suy nghĩ này khiến y ảm đạm đi.
Vân Mị thu dọn xong cái giường rồi ôm lấy Bán Hạ đang ngủ đặt lên giường, quay đầu lại thấy khuôn mặt của Triệu Đại Ngưu đang tối tăm, trong lòng hắn không thoải mái, suy sút giật giật tóc mình. Bổn đầu ngưu này chỉ sợ lại nghĩ đến nữ nhân chết tiệt kia rồi! “Triệu Đại Ngưu, trong bụng ngươi còn đang mang thai hài tử của ta đó! Ngươi không được nghĩ đến nữ nhân kia nữa! Ta cho ngươi biết, nếu ngươi còn muốn sống chung với nàng ta, ta sẽ nói cho nàng ta biết ngươi đang mang thai, để xem nàng ta có thể chấp nhận một nam nhân mang thai không!”
Triệu Đại Ngưu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vân Mị. Mấy lời này của Vân Mị không phải giống như đang ghen sao?
Thấy Triệu Đại Ngưu trừng mắt nhìn mình, Vân Mị tự động xem đây là ánh mắt căm tức, hắn không thoải mái quay đầu đi chỗ khác. Trong lòng trâu ngốc này nhất định nghĩ đến nữ nhân chết tiệt kia! Mặc dù đã sớm biết sự thật thế nhưng trái tim hắn không ngừng đau đớn co rút lại. Tức giận đè Triệu Đại Ngưu lên giường, cả người Vân Mị đều đặt trên bụng của y. Triệu Đại Ngưu cảm thấy trọng lực đang ở trên bụng mình, sợ sẽ làm đau hài tử, nhanh chóng đẩy Vân Mị ra.
Vân Mị nghĩ rằng y đang cự tuyệt mình, càng cường ngạnh xé đi y phục của Triệu Đại Ngưu. Hắn vừa nhìn thấy da thịt khỏe mạnh của Triệu Đại Ngưu liền cắn lên đó, khiến Triệu Đại Ngưu một trận hít khí.
Triệu Đại Ngưu đang mang thai nên thân thể phá lệ mẫn cảm, đối với động tác không chút ôn nhu của Vân Mị lại có phản ứng tích cực. Tay y không nhịn được nắm lấy y phục của Vân Mị, mà dục vọng phía dưới cũng đã ngẩng đầu. Nhưng y vẫn còn để ý đến cái bụng mình, khắc chế mong muốn điên cuồng hòa hợp thành một, gian nan mở miệng nói: “Vân Mị...... cẩn thận hài tử......”
Nhắc nhở của y khiến Vân Mị có hơi băn khoăn. Hắn thoáng do dự, toàn bộ thân thể liền chuyển sang một bên, từ bên cạnh hôn lên thân thể của Triệu Đại Ngưu, hai tay hắn cũng không nhàn rỗi, quen thuộc lẻn vào trong đũng quần của y, không ngừng khiêu khích vật nam tính của Triệu Đại Ngưu.
“Ô......” Triệu Đại Ngưu chỉ cảm thấy cả người như bị châm lửa, thiêu đốt toàn bộ thân thể y. Y bất lực nắm lấy sàng đan, mím chặt môi lại, rất sợ tiếng rên rỉ thẹn thùng sẽ thoát ra khỏi miệng.
Bất mãn y đang ngược đãi đôi môi của chính bản thân, Vân Mị thay đổi tư thế, quay đầu y lại, ấn môi mình lên đó, đầu lưỡi lỗ mãng cạy mở hàm răng của y rồi chen chúc vào trong khoang miệng đó, tham luyến mật ngọt lâu ngày không được nếm. Triệu Đại Ngưu rốt cuộc không để ý đến chuyện mình đang mang thai nữa, vươn tay ôm lấy Vân Mị, dung túng bản thân lạc vào trong tình dục......
“Phụ thân...... Nương...... Hai người đang làm gì vậy......” Triệu Bán Hạ đang ngủ mơ mơ màng màng bị một cơn chấn động trên chiếc giường gỗ đánh thức, vừa mới tỉnh lại đã nhìn thấy song thân của mình miệng kề miệng, thân thể còn đè lên nhau, nó hiếu kì hỏi.
Triệu Đại Ngưu vốn đang trầm mê cuống quýt đẩy Vân Mị ra, chỉnh lại khuôn mặt còn đỏ hơn cả cà chua của mình. Y cư nhiên thiếu chút nữa trước mặt nhi tử cùng Vân Mị làm cái chuyện kia. Y thật chỉ muốn nhanh chóng kiếm một cái động chui đầu vào trong đó thôi!
Vân Mị bất mãn chuyện Triệu Đại Ngưu đẩy mình ra, nhưng nhìn đến nhi tử đang dụi mắt không ngừng, chỉ có thể bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng nó: “Không có việc gì, ngoan, ngủ đi......”
Triệu Đại Ngưu thủy chung không dám ngẩng đầu nhìn Vân Mị, thế nhưng nghe Vân Mị ôn nhu dỗ Bán Hạ, không nhịn được trộm liếc hắn. Dưới ánh sáng hôn ám của ngọn nến, khuôn mặt của Vân Mị càng trở nên yêu dã, thế nhưng lại khoác thêm một phần dịu dàng, càng trở nên mê người, khiến trái tim Triệu Đại Ngưu bất giác tăng tốc đập. Nếu Vân Mị cũng có thể đối xử ôn nhu với y như với hài tử, có lẽ dù có chết y cũng không hối tiếc! Triệu Đại Ngưu cảm khái nghĩ.
“Có chuyện gì sao? Trên mặt ta dính gì à?” Vân Mị dỗ Bán Hạ ngủ xong, quay đầu lại phát hiện Triệu Đại Ngưu đang ngốc lăng nhìn mặt mình, còn tưởng rằng trên mặt mình có cái gì, sờ sờ khuôn mặt hỏi.
“Không...... Không có gì......” Triệu Đại Ngưu quẫn bách khi bị bắt quả tang nhìn trộm, lập tức cúi đầu, liều mạng nín thở, sợ Vân Mị nghe được tiếng tim đập gia tốc của mình, bất đắc dĩ tim của y càng đập nhanh hơn, trong ban đêm yên tĩnh như vậy tiếng tim đập nghe như rất rõ ràng.
Vân Mị nhíu mày nhìn Triệu Đại Ngưu cúi đầu như không muốn nhìn mình, cố gắng kiềm chế lửa giận muốn phát ra vì đau lòng của mình. Y không muốn thấy mình như vậy sao? Dù là đag ở trên giường của hắn! “Đệ đối xử ôn nhu với y một chút đi, sớm muộn gì y cũng sẽ đáp lại đệ.” Trong đầu đột nhiên hiện lên câu nói kia của A Đại, Vân Mị gắt gao nhìn Triệu Đại Ngưu đang cúi đầu, nếu như mình ôn nhu với y một chút, y sẽ yêu lại mình sao? Hắn đồng ý là trước giờ hắn vẫn chưa từng ôn nhu với y, rốt cuộc y muốn hắn ôn nhu như thế nào?! “Triệu Đại Ngưu, ngươi rốt cuộc muốn ôn nhu thế nào?” Hắn không nhịn được hỏi.
“A?” Triệu Đại Ngưu lập tức ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Vân Mị, hắn vừa mới nói cái gì?
“Haizzz......” Vân Mị thở ra một hơi thật dài, biết là mình đã hỏi không rồi. Nếu y muốn ôn nhu nhất định là muốn mình thành toàn cho y và nữ nhân kia rồi! Thế nhưng chuyện đó tuyệt đối không có khả năng!
Triệu Đại Ngưu còn chưa hiểu được ý của Vân Mị, đột nhiên thân thể cứng đờ, bàn tay của Vân Mị đang đặt lên bụng y, chẳng lẽ Vân Mị còn muốn tiếp tục chuyện vừa rồi? Màu đỏ vất vả lắm mới thối lui hiện giờ lại tô đầy trên mặt y, y run rẩy nói: “Thảo...... Bán...... Bán Hạ sẽ thức lại......”
Vân Mị thoáng nhìn y, kéo y nằm xuống, ôm lấy y thản nhiên nói một câu: “Ngủ đi.” rồi nhắm hai mắt lại.
Triệu Đại Ngưu kinh ngạc nhìn Vân Mị tức giận nhắm mắt lại, khuôn mặt hắn tựa hồ vì sinh khí mà có hơi phồng lên(hình ảnh xin liên hệ với cái mặt con hamster). Không ngờ được rằng Vân Mị cũng có một mặt đáng yêu như vậy, y không nhịn được cười lên, mê luyến nhìn khuôn mặt xinh đẹp mê người của Vân Mị mà mơ màng chìm vào giấc ngủ...