Lấy từ trong lòng ra hai viên thuốc rồi nuốt xuống, Vân Mị vuốt vuốt ngực, trút hận đạp Lưu Giang còn phun bọt mép, miệng lẩm bẩm không biết nói cái gì đang nằm lăn lộn trên mặt đất, ghen ghét nhìn theo hướng Triệu Đại Ngưu biến mất.
Trâu ngốc! Ôm nữ tử kia đi tìm đại phu, lại ném đại thần y như hắn đây qua một bên không thèm nhìn! Hừ! Vốn định nếu Triệu Đại Ngưu van cầu hắn, không chừng hắn tâm tình tốt cho mẫu tử nữ nhân kia được bình an. Lúc này…. Hừ! Tốt nhất là nữ nhân kia nhất thi hai mệnh, để con trâu kia thương tâm đến chết đi!
Ở nơi khác, Triệu Đại Ngưu ôm Sở Sương toàn lực phi nước đại đến trấn trên, y giống hệt ruồi bọ, nơi nơi tìm kiếm y quán. Thật vất vả y mới tìm được một nhà, hỏa kế (chắc là người giữ cửa)kia không cho y tiến vào, nói là đóng cửa. Lúc này, đến cả người tốt tính như Triệu Đại Ngưu cũng phải phát hỏa, y một chưởng đánh sập cửa gỗ y quán, rống lớn:
“Y quán là để cứu người. Nhìn thấy bệnh nhân cũng không trị liệu, các ngươi có còn y đức hay không?!”
Ngoại hình của Triệu Đại Ngưu vốn bất thiện, hơn nữa một chưởng kia của y đã đánh nát cánh cửa gỗ dày như vậy, đại phu ở bên trong sợ hãi chạy ra, cả người run rẩy. Ông ta còn chưa hết run, Triệu Đại Ngưu đã sớm ôm Sở Sương đến nội ốc, đem nàng đặt trên giường.
Triệu Đại Ngưu tuy rất lo lắng cho Sở Sương, nhưng dù sao nàng cũng là thê tử của người khác, nam nữ không thể ở chung, y thức thời chạy ra gian ngoài, lo lắng chờ đợi đại phu, trong lòng yên lặng cầu nguyện cho Sở Sương……
Tiểu sư muội, muội trăm ngàn lần không được xảy ra chuyện gì không may……
Gần như đã trải qua thời gian rất lâu, vị đại phu kia mơi lo lắng đi ra. Triệu Đại Ngưu một bước dài tiến đến, tra trứ hỏi: “Đại phu, sư muội của ta sao rồi?!”
Đại phu sợ hãi, cả người toát mồ hôi, thật sự rất khó mở miệng. Không phải là lão có tấm lòng thương người như Bồ Tát, mà lão lo lắng nếu Triệu Đại Ngưu biết Sở Sương sinh non, có thể sẽ đánh gãy bộ xương già này của lão. Lão ấp a ấp úng nói:
“Việc này… Đại hiệp…Lệnh phu nhân…không có gì trở ngại… Có điều…”
“Có điều cái gì?!”
Triệu Đại Ngưu không tự giác cao giọng trừng mắt, năm vết sẹo phía bên trái khuôn mặt càng thêm dữ tợn. Vị đại phu kia sợ đến mức hai chân run lên, chỉ kém quỳ rạp xuống đất, cuống quýt nói:
“Tuy đứa bé đã mất, nhưng đại hiệp và phu nhân còn trẻ, sau này sẽ có lại. Chỗ của lão phu có bí phương giúp sinh con, đặc biệt tặng miễn phí!” Lúc này đại phu nói thật nhanh.
Triệu Đại Ngưu tuy biết đứa bé không còn, nhưng Sở Sương không còn trở ngại gì nữa, tâm trạng cũng buông xuống. Biết đại phu hiểu lầm, y lễ phép nói:
“Đại phu, ngài hiểu lầm rồi… Đó không phải là nương tử của ta…”
“Nga…”
Đại phu ái muội lên tiếng, thì ra là dã uyên ương nha… Chắc không phải là vị đại hán này cứng rắng bức cô nương nhà người ta đi? Rất có khả năng! Lão có nên báo án không? Thôi quên đi, bo bo giữ mình vẫn tốt hơn… Nếu làm không tốt sẽ khiến cả nhà mình bị giết…
“Đại phu, bao nhiêu tiền?”
Triệu Đại Ngưu nhìn đại phu “Nga” một tiếng, mới thở phào nhẹ nhõm, thực may là vị đại phu này thấu tình đạt lý, bằng không nếu trinh tiết của tiểu sư muội bị hủy, y chẳng phải thực có lỗi với sư phụ đã mất? Nghĩ lại, mình còn chưa đưa chẩn phí, chạy nhanh đến hỏi đại phu, thanh toán tiền cho lão rồi mang tiểu sư muội trở về nghỉ ngơi.
“Gì cơ?”
Đại phu thật không ngờ rằng Triệu Đại Ngưu lại hỏi chẩn phí. Hay là y định vơ vét tài sản của nhà lão? Sắc mặt đại phu lập tức trắng xanh, cuống quýt lấy ra một ít ngân lượng giao cho Triệu Đại Ngưu nói:
“Đại hán xin vui lòng nhận cho!”
Triệu Đại Ngưu vội vàng đẩy bàn tay đang cầm ngân lượng của đại phu ra:
“Đại phu, là ta trả tiền cho ngài, sao ngài ngược lại đưa tiền cho ta vậy?”
Sắc mặt đại phu ngày càng tái nhợt, thì ra còn chê chừng này còn quá ít. Lão cuống quýt phân phó cho khỏa kế chạy vào nội ốc lấy tiền cho Triệu Đại Ngưu:
“Như vậy đã đủ chưa?”
“Đại phu…. Phải là ta trả tiền cho ngài…..”
Triệu Đại Ngưu vẻ mặt khó hiểu nhìn đại phu. Vị đại phu này xảy ra chuyện gì vậy? Có phải trúng tà rồi hay không? Nhìn sắc mặt lão tái nhợt, hay là vì xem bệnh cho tiểu sư muội mà mệt mỏi? Cũng đúng, lúc này là thời gian nghỉ ngơi của lão, y lại một long lo lắng cho tiểu sư muội, ngược lại không nghĩ cho vị đại phu này, còn đánh nát đại môn nhà người ta, thật sự là có lỗi với đại phu:
“Đại phu, còn tiền của cánh cửa này…”
Vừa mới nói ra, vị đại phu kia liền quỳ xuống, thống khổ rơi lệ nói:
“Anh hùng hảo hán tha mạng! Nhà ta trên có mẹ già tám mươi, dưới còn có con nhỏ, tiền kiếm được cũng chỉ đủ để nuôi gia đình mà thôi, không có nhiều tiền như vậy. Thỉnh đại hiệp giơ cao đánh khẽ, tha cho tiểu nhân đi!”
“Chuyện này….”
Triệu Đại Ngưu đột nhiên nhận ra rằng vị đại phu xem y là cường đạo, ngượng ngùng gãi gãi đầu. Y giả bộ hung hăng, nhưng cũng không đến nỗi hung tàn a? Y mới mở miệng định giải thích, vị đại phu kia lập tức rất có khí thế của tráng sĩ một đi không trở lại, đột nhiên đứng lên, hào hùng nghìn trượng mà nói:
“Tên đại ma đầu lòng tham không đáy nhà ngươi, hôm nay ta vì người nhà liều mạng với với ngươi!”
Nói xong, đại phu liền cầm băng ghế đặt bên cạnh, cũng không để Triệu Đại Ngưu giải thích liền nhân cơ hội vọt lên. Có điều, Triệu Đại Ngưu dễ dàng né đi, thuận tay điểm huyệt làm lão không thể động đậy. Triệu Đại Ngưu chắp tay áy náy nói:
“Thật sự là đắc tội, bây giờ trên người ta không có nhiều ngân lượng, nếu không đủ sau này ta sẽ trả thêm. Huyệt đạo này hai canh giờ sau sẽ tự động giải, đa tạ đại phu cứu giúp. Cáo từ!”
Nói xong, Triệu Đại Ngưu tiến vào nội ốc, nhìn Sở Sương giờ phút này hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt tái nhợt, y thật sự cảm thấy đau lòng.
Thực xin lỗi tiểu sư muội! Đều là y không tốt, dẫn Vân Mị hại người đến nhà nàng, mang lại tai họa như vậy cho bọn họ! Y nhất định phải đòi lại công đạo cho họ!