“Huynh đệ của ngươi hình như có chuyện gì đó......” Triệu Đại Ngưu nhìn vẻ mặt đáng thương của Tiểu Tam, trong lòng lập tức tràn ngập thông cảm.
“Câm miệng!” Vân Mị hung hăng trừng Triệu Đại Ngưu. Thế nhưng y lại không chịu thỏa hiệp với hắn, giống như muốn chống đối lại hắn, kiên cường thẳng người, thật quan tâm hỏi Tiểu Tam: “Đệ có chuyện gì quan trọng không?”
Nhận thấy mùi thuốc súng giữa họ, Tiểu Tam ho nhẹ một tiếng, hiện A Nhị hẳn rất không dễ chịu với mình, phỏng chừng lát nữa sẽ làm khó Bắc Dã Sưởng, còn trêu chọc hắn nữa thì phỏng chừng dù cho Triệu Đại Ngưu ra tay hắn cũng không chịu giúp đỡ, cậu vẫn còn rất thức thời, vội vàng nói: “Thương thế của tẩu vẫn quan trọng hơn, vẫn nên chữa trị vết thương của tẩu trước, như vậy A Nhị cũng an tâm hơn.”
Triệu Đại Ngưu nghe Tiểu Tam nói như vậy, lại nhìn khuôn mặt Vân Mị đang càng ngày càng đen, cuối cùng cũng thỏa hiệp nằm sấp trên giường, để Vân Mị xử lý vết thương của mình.
Vân Mị mặt nhăn mày nhó kiểm tra vết thương sau lưng y, cái tên Bắc Dã Sưởng kia thật không phải là người mà! Hừ! Không phải Tiểu Tam bảo hắn đi tìm Bắc Dã Sưởng sao? Được, chữa trị xong cho Triệu Đại Ngưu hắn nhất định phải đi! Nể mặt mũi Tiểu Tam hắn sẽ không độc chết gã, nhưng nhất định phải khiến gã muốn sống không được muốn chết cũng không xong!
Lấy cái kéo bên cạnh, Vân Mị cẩn thận cắt tấm áo của Triệu Đại Ngưu, sợ trong lúc cởi ra khiến mảnh vải chạm vào vết thương, nhưng cho dù hắn có cẩn thận đến thế nào thì khi cắt tấm áo và khi lấy miếng vải ra không thể tránh khỏi khiến cho Triệu Đại Ngưu nén được tiếng kêu rên đau nhức.
Nhìn tấm lưng trần trụi đầy máu của Triệu Đại Ngưu, lông mày Vân Mị nặng nề tạo thành một cái kết, ngay cả suy nghĩ muốn lăng trì Bắc Dã Sưởng đều nổi lên, trợn mắt nhìn Tiểu Tam đang đứng một góc, phẫn nỗ trong đôi mắt kia khiến Tiểu Tam cũng không nhịn được mà bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Bắc Dã Sưởng. Nhìn A Nhị cái kiểu này đừng nói là ra tay giúp Bắc Dã Sưởng, không giết Bắc Dã Sưởng đã là sai lầm của hắn rồi......
“Tiểu Tam chết tiệt, sao còn không ra ngoài! Xem cái gì mà xem!” Vân Mị ý thức được Tiểu Tam đang nhìn tấm lưng trần của Triệu Đại Ngưu, trong lòng càng thêm khó chịu nghiến răng nghiến lợi nói với Tiểu Tam.
Tiểu Tam cũng là người thông minh, lập tức thức thời nói: “Đệ đi ra ngoài trước.” Rồi mới xoay người ly khai.
Triệu Đại Ngưu trái lại có chút khó hiểu, nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi lại đuổi huynh đệ của mình ra ngoài?” Chẳng lẽ cảm tình của hắn và Tiểu Tam không tốt sao? Nhưng lúc trước cảm tình của hắn với Thác Bạt Hiên Ảnh xem ra cũng đâu có tệ.
“Cho dù là huynh đệ của ta cũng không được nhìn thấy ngươi lõa thể!” Vân Mị rầu rĩ nói, rồi như nghĩ đến cái gì, lập tức bổ sung thêm, “Triệu Đại Ngưu ta cảnh cáo ngươi! Ngoại trừ ta, ai cũng không được thấy ngươi lõa thể!”
Vân Mị này nói chuyện kiểu gì vậy! Triệu Đại Ngưu thật là vừa thẹn vừa giận, lõa thể cái gì, cũng chỉ là một cái lưng thôi mà! Hơn nữa mọi người đều là nam nhân thì có cái gì mà phải che che dấu dấu chứ!
“Ngươi lại nói cái...... Ô ──” Triệu Đại Ngưu kháng nghị nâng người dậy, lập tức tấm lưng bởi vì bị y kích động mà miệng vết thương lại rỉ máu.
“Đừng nhúc nhích!” Vân Mị nhìn lưng của Triệu Đại Ngưu lại bắt đầu đổ máu, dùng ống tay áo lau mồ hôi vì đau đớn mà toát ra trên người Triệu Đại Ngưu, “Rất đau ư? Ta sẽ dùng mê dược để ngươi thiếp đi, như vậy ngươi sẽ không đau nữa.”
Vừa nói xong, Triệu Đại Ngưu ngửi thấy một mùi hương, cái mùi mà y vô cùng quen thuộc này! Quả nhiên là trong nháy mắt y hít một hơi vào thì lập tức ngất đi, chìm vào giấc ngủ.
Cho dù Triệu Đại Ngưu đã hôn mê, động tác của Vân Mị vẫn vô cùng dịu dàng, rất sợ để cho Triệu Đại Ngưu cảm thấy dù chỉ là chút đau đớn. Thận trọng sửa sang nơi miệng vết thương của y, hiện giờ thời tiết nóng bức vẫn không thể băng bó được, hắn chỉ bôi chút dược lên miệng vết thương, nhẹ nhàng sờ lên hàng lông mày dù đang trầm ngủ nhưng vẫn vì đau đớn mà nhăn lại của Triệu Đại Ngưu. Nhìn khuôn mặt kia một lúc lâu, hắn thở dài một hơi, đứng dậy ra ngoài, trông Tiểu Tam ở ngoài thật lo lắng mà bước tới bước lui. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, hừ một tiếng, cũng không thèm tiếp đón Tiểu Tam, ngoảnh mông ngồi xuống.
“A Nhị! Huynh ra rồi!” Tiểu Tam thấy Vân Mị đi ra, sắc mặt sáng ngời, nhưng xem cái mặt của Vân Mị, cậu sợ hãi cẩn thận hỏi, “Nhị tẩu không có chuyện gì chứ?”
“Hừ! Không chết!” Vân Mị hừ lạnh.
Tiểu Tam liếc về phía căn phòng bị cánh cửa che lại, cân nhắc làm sao để Triệu Đại Ngưu giúp mình, nói với Vân Mị: “Nhị tẩu không có việc gì thì thật tốt quá! Để đệ vào xem đại tẩu.”
“Hừ! Y đang ngủ!” Vân Mị sao lại không rõ tâm tư của huynh đệ mình, lập tức ngăn cản hành động muốn vào phòng quấy rầy Triệu Đại Ngưu nghỉ ngơi của Tiểu Tam. Nhìn mặt trời bên ngoài, có lẽ đến giờ chuẩn bị đồ ăn buổi chiều cho nhi tử rồi, hắn không để ý đến sự tồn tại của Tiểu Tam nữa mà đi đến phòng bếp. Tiểu Tam dĩ nhiên đi theo sau hắn, dốc sức bày ra vẻ mặt đáng thương, nhưng tựa hồ khuôn mặt này không có tác dụng mấy với Vân Mị.
“A Nhị...... Mạng người quan trọng......” Tiểu Tam tội nghiệp giữ chặt tay áo của Vân Mị, cậu hiện giờ thật sự rất gấp, vạn nhất Tô Như Ngọc xảy ra bất trắc gì, Bắc Dã Sưởng kia...... Cậu thật sự sợ Bắc Dã Sưởng sẽ nghĩ quẩn trong lòng......
“Buông ra! Ta muốn chuẩn bị đồ ăn cho nhi tử ta!” Vân Mị không khách khí giật khỏi tay Tiểu Tam, tiếp tục bỏ qua cậu, khiến Tiểu Tam càng thêm lo lắng. “A Nhị, đừng như vậy! Coi như đệ cầu huynh!”