• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao ta phải nói dối?” Vân Mị lâm vào chán nản, đầu tử ngưu này hoài nghi nhân cách của hắn vậy sao? Hắn đã có lúc nào nói dối trâu ngốc này chưa? Chuyện hạ độc hắn cũng đã sớm nói qua với y, chẳng phải lúc đó hắn vẫn luôn dùng chuyện này uy hiếp y sao? Nghĩ như vậy, trong lòng Vân Mị nổi lên chua xót.

“Đại...... Đại sư huynh......” Sở Sương từ trong đau đớn vẫn cố sức thấp giọng gọi Triệu Đại Ngưu. Y cuống quýt buông Vân Mị ra, nâng Sở Sương đang suy yếu dậy quan tâm hỏi nàng: “Muội không sao chứ, tiểu sư muội?”

“Đại sư huynh...... Đừng rời khỏi muội được không...... Lưu Giang...... Lưu Giang đã hưu muội rồi...... Trừ huynh ra muội không còn thân nhân nào khác!” Sở Sương đáng thương nói.

Mười một tháng trước, Triệu Đại Ngưu quả thật đã đưa cho nàng giải dược, nhưng nàng không dùng hết mà chậm rãi chờ độc phát tác, trông chờ vào việc ốm đau để Lưu Giang thương tình gợi lại tình cảm phu thê lúc trước. Nhưng nàng thật sự đã đánh giá quá cao địa vị của mình trong lòng Lưu Giang. Đối với việc nàng bị độc dược tra tấn càng lúc càng kịch liệt, Lưu Giang chẳng những không có nửa phần thương xót hay yêu thương, ngược lại càng thêm quyền đấm cước đã đối với nàng, hoàn toàn ghét bỏ khiến nàng ngay cả sống cũng không thể. Mà một tháng trước, khi nàng đang ôm nhi tử thứ hai do nhị phòng sinh là lúc độc dược phát tác, thiếu chút nữa đã ném hài tử trên mặt đất, Lưu Giang lập tức không lưu tình hưu nàng, đuổi nàng ra khỏi Lưu phủ. Cha mẹ nàng đã sớm qua đời, một mình nàng trên đời cử mục vô thân. Nàng nghĩ đến Triệu Đại Ngưu, nhưng mà y đã có Vân Mị......

Một mình gian nan trải qua những ngày khốn khổ suốt một tháng, nàng cuối cùng cũng không còn cách nào khác, cùng đường không nhịn được theo địa chỉ Triệu Đại Ngưu lưu lại tìm đến đây.

Mà nàng vừa vặn nhạy bén cảm giác được tình cảm của Triệu Đại Ngưu và Vân Mị lúc này không đặc biệt thật tốt, mà nàng thấy hơi vui mừng khi giờ phút này bị độc dược tra tấn khiến cho yếu ớt. Nàng biết hành vi của mình có hơi ti tiện, dù sao Vân Mị và đại sư huynh đã có hài tử, nhưng nàng thật sự rất sợ hãi khi phải trơ trọi một mình. Những ngày phải tồn tại một mình thật sự hư vô đau khổ đến đáng sợ, nàng không muốn trải qua những ngày như vậy nữa. Nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, chỉ muốn được núp trong lòng một nam nhân, được yêu thương cưng chiều. Mà Triệu Đại Ngưu là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của nàng, một khi đã bắt lấy nàng tuyệt đối sẽ không buông tay ra!

Triệu Đại Ngưu đau lòng nhìn Sở Sương giờ phút này giống như một con búp bê sứ dễ vỡ. Y nhìn tiểu sư muội lớn lên từng ngày, tuy bình thường trông nàng điềm đạm đáng yêu, nhưng dù là nghèo túng như thế nào, y và sư phụ vẫn xem tiểu sư muội như một bảo bối nâng niu che chở trong tay, không ngờ rằng tên Lưu Giang lại khốn nạn như vậy, gã quả thật là mặt người dạ thú! Y thật không biết tiểu sư muội ở nơi của gã còn chịu bao nhiêu đau khổ nào nữa!

“Ta đi tìm tên khốn nạn đó tính sổ!” Triệu Đại Ngưu vì Sở Sương căm giận bất bình, định lao ra ngoài đi tìm Lưu Giang tính sổ, Sở Sương sợ hãi giữ chặt lấy Triệu Đại Ngưu, kinh hoàng nói: “Đại sư huynh không cần! Muội không muốn lại bị gã nhục nhã nữa!”

Triệu Đại Ngưu quay lại nhìn Sở Sương, tiểu sư muội hiện giờ giống như chim sợ cành cong, thật khiến lòng người nảy sinh thương tiếc. Đều là lỗi của y! Y thật sự có lỗi với sư phụ, khiến tiểu sư muội chịu nhiều khổ sở như vậy! Theo thói quen khi vỗ nhẹ dỗ dành Thảo Nhi, Triệu Đại Ngưu cũng là động tác như vậy để an ủi Sở Sương: “Tiểu sư muội ngoan, đại sư huynh sẽ bảo vệ muội!”

Tiểu Thảo Nhi, không, tiểu Bán Hạ vốn đang bất mãn với việc Triệu Đại Ngưu vì nữ nhân này mà ném mình xuống đất, hiện giờ nữ nhân này lại uy hiếp nghiêm trọng đến địa vị của mình, nương cư nhiên lấy chiêu người bình thường ứng phó với nó dùng cho nữ nhân này! Hừ! Nó quyết định vô cùng căm ghét nàng ta!

Thân thể nho nhỏ của nó cố gắng nhảy lên, kéo kéo ống quần Triệu Đại Ngưu, tốn hết tâm tư khiến y chú ý đến nó, nhưng không ngờ rằng Triệu Đại Ngưu chỉ có lệ sờ đầu nó một chút, rồi đặt toàn bộ lực chú ý lên người đàn bà kia! Đáng ghét! Ô ô ô ── mẫu thân cũng là bại hoại, đương nhiên hư đốn nhất vẫn là nữ nhân chẳng biết từ đâu ra này. Ô ô ô, nó thật đau lòng, nó không phải là người nương yêu nhất! Tiểu Bán Hạ càng nghĩ càng thương tâm, miệng mếu máo, rồi oa oa khóc lớn lên. 

Triệu Đại Ngưu nghe được tiếng tiểu Bán Hạ khóc vội vàng ôm lấy nó, dỗ dành vài cái, mà khi thấy Sở Sương bên cạnh có xu hướng lại sắp té xỉu, y lại nhanh chóng buông Bán Hạ, ôm lấy Sở Sương, sợ nàng ngã xuống đất.

Vân Mị ở một bên không nhịn được nữa cuối cùng cũng bạo phát, hắn rống giận: “Triệu Đại Ngưu! Ngươi buông nữ nhân này ra cho ta! Nếu ngươi không buông ả ra, ngươi có tin ta độc chết ả hay không!” Tử đầu ngưu này có ý gì đây! Vì nữ nhân này mà cả nhi tử y cũng có thể từ bỏ sao?! Vậy mà hắn còn tưởng rằng y vì hài tử này mà đã hơi dao động! Nữ nhân này không thể sống! Sự tồn tại của nàng ta chính là một liều thuốc độc* không ngừng quấy nhiễu mối quan hệ vốn đã rất khó ổn định của hắn và Triệu Đại Ngưu!

*nguyên văn là ‘nhất khối độc lựu’ (một khối u ác tính), cơ mà để hợp thời đại thì chắc dùng ‘liều thuốc độc’ ổn hơn.

Trong lòng Triệu Đại Ngưu còn vì lời nói dối của hắn lúc trước mà tức giận, hiện lại nghe hắn nói phải hạ độc chết Sở Sương. Chẳng lẽ vừa rồi hắn hạ độc còn chưa đủ khiến tiểu sư muội thê thảm sao? Tiểu sư muội đã đáng thương đến thế này rồi! Tim của hắn làm bằng sắt sao? Một chút lòng thương tình cũng không có! Triệu Đại Ngưu cũng gầm lên đáp lại Vân Mị: “Nếu ngươi phải hạ độc tiểu sư muội thì hạ độc luôn cả ta đi!”

Vân Mị thất lạc! Bỗng chốc hắn đứng hình một chỗ. Triệu Đại Ngưu có ý gì? Y muốn cùng nữ nhân này cộng sinh ra tử sao? Thật đúng là tình sâu ý nặng a! Mà điều này lại làm cho hắn ghen tị đến phát điên!

Càng làm Vân Mị điên tiết hơn đó là, Sở Sương nhu nhược co người trong lòng Triệu Đại Ngưu, gắt gao ôm lấy y, sợ hãi nói: “Đại sư huynh, muội không muốn chết! Muội không muốn nếm phải tư vị của loại độc đó nữa! Huynh mau đưa muội rời đi được không!”

“Nữ nhân chết tiệt! Ngươi giả bộ đáng thương cái gì!” Vân Mị tức giận đến mức sắp không nói ra lời!

Ánh mắt Triệu Đại Ngưu đảo quanh giữa Vân Mị và Sở Sương, cứ nghĩ không biết nên làm thế nào để hai người họ có thể sống chung một nhà. Thôi thì y vẫn nên đưa Sở Sương đi trước, dù sao y cũng thật có lỗi với sư phụ khi để tiểu sư muội phải chịu ủy khuất. Ôm lấy Sở Sương, y nhìn khuôn mặt của Vân Mị rồi thi triển khinh công, ngay khi hắn chưa kịp phản ứng gì đã tông cửa xông ra ngoài, nghênh ngang mà đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK