• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Mị làm đến mệt mỏi tự nhiên ngủ thẳng giấc, sau khi tỉnh lại, hắn lập tức ảo não ngồi dậy nhìn Triệu Đại Ngưu dù đang ngủ cũng không được an ổn bên cạnh, trong lòng bắt đầu nổi lên hối hận. Hắn vốn định sau khi trở về sẽ cải thiện quan hệ với Triệu Đại Ngưu thật tốt, thật không ngờ tối hôm qua lại nhất thời xúc động mà bắt Triệu Đại Ngưu...... Có điều hồi tưởng lại hương vị của Triệu Đại Ngưu, hắn thiếu chút nữa nhịn không được mà muốn y thêm vài lần......

Cúi đầu nhìn về phía Triệu Đại Ngưu còn đang chìm trong giấc mộng, khóe mắt y còn đọng lại vài giọt nước mắt, đôi môi bị cắn phá. Chết tiệt! Ngày hôm qua rõ ràng Triệu Đại Ngưu không muốn, nhưng vì bị chuyện của A Đại kích động, hắn hoàn toàn mất đi lý trí mà ngang nhiên thượng Triệu Đại Ngưu...... Vất vả lắm y mới chịu nhìn mặt mình, kết quả lại bị chính mình phá hỏng......

Lúc chia tay, A Đại còn cố ý dặn dò hắn rằng: Triệu Đại Ngưu dễ dàng mềm lòng, chỉ cần hắn đối xử ôn nhu với y, cuối cùng sẽ có ngày y đáp lại tình cảm của mình...... Lúc ấy hắn giễu cợt A Đại như bà mẹ, còn khẳng định mình có thể đối xử tốt với Triệu Đại Ngưu......

Thật là đáng chết! Một khi chuyện đã như vậy, hắn cũng không nên tiếp tục ở trong này làm ra vẻ mặt hối hận nữa, phải nhanh chóng biệu lộ vẻ mặt ôn nhu của mình với Triệu Đại Ngưu thôi.  

Cúi đầu tự mắng mình vài câu, hắn vội vàng mặc y phục rồi chạy ra ngoài. Hắn vừa mới rời đi, Triệu Đại Ngưu vốn đang nhắm mắt lập tức mở mắt ra. Y ngẩn người nhìn trần nhà một hồi lâu, thật sự khó có thể lý giải cảm thụ trong thanh tâm. Bàn tay hơi chạm lên bụng, ở trong đây chính là hài tử mà Vân Mị vẫn toàn tâm toàn ý muốn có, không biết một chưởng này hạ xuống có thể khiến nó......

Cảm thấy bụng hơi run nhè nhẹ, tựa hồ như đứa bé cảm nhận được sát khí của y mà e ngại run rẩy. Đứa trẻ bốn tháng không biết đã thành hình chưa, nhưng nếu đã biết động đậy thì hẳn là đã thành hình rồi nhỉ...... Bàn tay đang giơ lên định vận lực do dự dừng giữa không trung, tưởng tượng đến việc một đứa bé vừa mới thành hình cứ như vậy mà chết, huyết nhục mơ hồ......

Nếu giết đứa trẻ này, y có khác gì sát nhân Cuồng Ma?

Y trước sau vẫn có chút không đành lòng, dù sao thì nó cũng là một sinh mệnh, nó có sai như thế nào cũng không sai bằng phụ thân nó. Hổ dữ không ăn thịt con, hài tử này dù sao vẫn đang sinh trưởng trong cơ thể y, cũng là con của y......

“Ngươi đang làm cái gì!” Vì muốn biểu hiện vẻ mặt ôn nhu của mình mà Vân Mị cố ý đi nấu cho Triệu Đại Ngưu chút thanh chúc, rồi chờ đến khi cháo chín mới vào gọi Triệu Đại Ngưu dậy. Vân Mị trên mặt còn phơi phới mỉm cười, chợt nhìn thấy Triệu Đại Ngưu đang ngưng tụ nội lực trong lòng bàn tay đối diện với bụng của mình, nỗi sợ hãi lập tức tràn ngập trong lòng.

Chuyện mà hắn sợ nhất cuối cùng đã trở thành sự thật ── Triệu Đại Ngưu muốn phá thai!

“Cạch cạch!”Bát cháo rớt xuống, bất chấp việc áo trắng của mình bị dính bẩn, hắn chạy đến, nắm chặt cánh tay của Triệu Đại Ngưu, hung thần ác sát hét lên:

“Ngươi cho là dùng phương pháp ngu xuẩn như vậy có thể bỏ được hài tử ư? Đừng có nằm mơ!”

“Ngươi ──” Triệu Đại Ngưu nhíu mày nhìn Vân Mị giống như hoàn toàn phát điên lên, vẻ mặt hoảng sợ kia khiến y ngây ngẩn cả người. Vân Mị cũng hoảng sợ sao? Nhưng mà rất nhanh, trên mặt Vân Mị hiện ra vẻ lãnh khốc khiến y có chút sợ hãi!

“Ngươi làm cái gì vậy!” Y chỉ cảm thấy cả người vô lực, biết là Vân Mị lại hạ dược với mình, lại nhìn thấy Vân Mị xoay người như muốn rời đi, y đột nhiên có dự cảm không tốt, lập tức hét lên: “Vân Mị, ngươi muốn làm cái gì!”

Vân Mị rét lạnh nhìn y, ánh mắt kia như khiến y đông cứng lại, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: “Ta muốn người đàn bà kia sống không bằng chết!”    

Vân Mị chỉ cảm thấy trong lòng từng chút từng chút một bị xé rách, hắn đau đến mức sống không bằng chết, thầm nghĩ phải đi phát tiết một chút. Hắn không thể xuống tay với Triệu Đại Ngưu, nhưng nếu y để ý đến người đàn bà kia như vậy, hắn phải đi tra tấn ả ta!

“Không được!” Triệu Đại Ngưu lập tức hiểu được người đàn bà trong lời của hắn là ai, thật sự không muốn Sở Sương vì mình mà chịu khổ, “Ngươi trở lại cho ta! Hài tử này ── hài tử này...... ta sẽ không bỏ nó!” Tuy rằng y vừa mới nảy ra ý định đó trong đầu,  nhưng cuối cùng cũng không có quyết tâm tàn nhẫn đó, mà trong mắt Vân Mị thì lại thấy y hoàn toàn vì cứu Sở Sương mà miễn cưỡng lưu lại đứa bé này.

Hay lắm! Cái nữ nhân chết tiệt kia thật đúng là quan trọng với y mà! Mặc dù không muốn sinh đứa bé này nhưng vì người đàn bà kia...... Triệu Đại Ngưu vì ả đàn bà đó thật đúng là cái gì cũng có thể hy sinh!

“Ha ha ha ha ha ──”

Vân Mị đột nhiên điên cuồng cười to, nhưng chỉ có duy nhất Vân Mị biết trong tiếng cười của mình có bao nhiêu thê lương. Hắn vung ống tay áo, Triệu Đại Ngưu cảm thấy thân thể của mình đã có thể cử động lại được, nhưng sau đó rất nhanh, lời nói của Vân Mị lại khiến cả người y cứng ngắc.

“Ngươi đã thích người đàn bà đó như vậy, vì nàng mà cái gì cũng có thể hy sinh, vậy hy sinh cho ta xem đi. Mau lại đây khiến ta vui vẻ a!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK