• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Đại Ngưu theo Sở Sương đến một cửa hàng bán sữa đậu nành nho nhỏ nhưng sạch sẽ, gọi một chén sữa, thật cẩn thận đút cho hài tử uống.

Sở Sương an vị ngồi đối diện y, nhìn y nghiêm chỉnh là một mẫu người cha tốt, thật hòa thuận vui vẻ với hài tử, cũng làm cho nàng tâm sinh hâm mộ, không khỏi nhìn lâu hơn một chút. Nhìn ba đạo vết sẹo* trên mặt Triệu Đại Ngưu mà trước giờ nàng vẫn không dám nhìn thẳng, hiện giờ chúng ngược lại không hề dữ tợn như vậy, còn có chút ấm áp nhàn nhạt, thương thế kia là vì cứu nàng mới lưu lại. Nắm ấy nàng mới mười một tuổi, bởi vì nghịch ngợm mà giấu cha trộm chạy đến nơi thâm sơn chơi đùa, kết quả gặp phải một con gấu đen. Lúc đó nàng sợ chết khiếp, đột nhiên Triệu Đại Ngưu bởi vì lo lắng mà lặng lẽ đi theo nàng lao ra, không để ý đến an nguy của mình mà vật lộn với con gấu. Tuy rằng võ công của Triệu Đại Ngưu rất tốt, nhưng khi đó y mới chỉ mười bảy tuổi, không có kinh nghiệm thực chiến gì, dù thắng hắc hùng nhưng trên mặt lại vĩnh viễn lưu lại ba vết sẹo này.

*cái này không biết tác giả có nhớ nhầm không, trong bản raw ghi là 3 vết trong khi chương 1 thì có đến 5 vết.

Cha nàng vì cảm kích ơn cứu mạng của Triệu Đại Ngưu mà gả nàng cho y. Nàng vốn ghét bỏ Triệu Đại Ngưu ngoại hình cao lớn thô kệch, đồng thời lại ngốc nghếch không biết dỗ nữ hài tử, sau đó lại thêm ba vết sẹo xấu xí này, nàng càng thêm chán ghét Triệu Đại Ngưu, năm mười tám tuổi đó nàng không để ý đến sự phản đối của cha mà bỏ trốn cùng Lưu Giang. Nhưng thật không ngờ rằng Lưu Giang trước khi kết hôn lời ngon tiếng ngọt nâng niu nàng như bảo bối, sau khi kết hôn thì lại một năm không bằng năm trước, cứ thế mãi đến nông nỗi như thế này, trái lại Triệu Đại Ngưu hiện giờ...... Thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo! Ai......Nữ nhân luôn sợ nhất là gả sai chồng, chỉ là nàng hiện giờ hối hận cũng quá muộn rồi.   

Si ngốc nhìn Triệu Đại Ngưu đang chơi với hài tử đến bất diệc nhạc hồ, Sở Sương đột nhiên nghĩ, nếu năm đó mình gả cho Triệu Đại Ngưu thì hiện giờ sẽ như thế nào? Đứa bé trong lòng của y có lẽ sẽ là hài tử của nàng và Triệu Đại Ngưu nhỉ...... Phu thê bọn họ tuy cuộc sống kham khổ lại nhạt nhẽo, nhưng nhất định rất ngọt ngào. Tuy miệng lưỡi của Triệu Đại Ngưu vụng về nhưng chắc tuyệt đối sẽ không để nàng chịu khổ đâu! Đột nhiên trong lúc này, nàng thật sự ghen tị với Vân Mị, cũng thật hối hận, hối hận vì sao mình lại ngu ngốc lựa chọn sai lầm như vậy! Nhưng mà vì sao không thấy Vân Mị? Hài tử này nhìn nhỏ như vậy, Vân Mị còn đang ở cữ sao?

Nàng tò mò hỏi: “Sao lại không nhìn thấy đại tẩu? Tỷ ấy còn đang ở cữ ư?”

Triệu Đại Ngưu lúc đầu không kịp phản ứng, suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu được nàng đang nói đến Vân Mị. Y cũng không giải thích rõ ràng, chỉ hàm hàm hồ hồ lên tiếng.

Sở Sương còn tưởng rằng y không muốn nói chuyện với mình, xấu hổ ngồi yên. Cũng đúng...... Dù sao trước kia nàng đã ruồng bỏ hôn ước với đại sư huynh rồi lại cùng với Lưu Giang gạt y, Triệu Đại Ngưu không để ý đến mình cũng là bình thường. “Đại sư huynh, huynh không bao giờ... muốn để ý đến muội nữa sao?”

“A?” Triệu Đại Ngưu không hiểu gì nhìn Sở Sương, khó hiểu hỏi: “Tiểu sư muội, sao muội lại có cái suy nghĩ này!” Triệu Đại Ngưu lại sững sờ. Bắt đầu từ khi nào tiểu sư muội đã không còn là tiểu sư muội đơn thuần trong lòng y? Từ nhỏ đến lớn, y vẫn tự cho mình là thần bảo hộ của Sở Sương, đến khi sư phụ gả nàng cho y, y đã sớm đối đãi với nàng như thê tử. sau đó nàng bỏ trốn với Lưu Giang, y thật sự cảm thấy rất khó khăn, một thời gian dài không giám đối mặt với nàng, nếu một năm trước kia nàng không chủ động liên hệ với mình, chính y cũng sẽ không gặp mặt phu thê bọn họ. Mà hiện giờ y ngoài ý muốn phát hiện, đối với Sở Sương y vẫn tràn ngập yêu thương và thương tiếc như trước, nhưng đây chỉ đơn thuần là thân tình!

Trong lòng nhất thời khoát nhiên kha lãng*, Triệu Đại Ngưu cười với Sở Sương nói: “Tiểu sư muội, sao huynh lại không để ý đến muội được? Muội vĩnh viễn là tiểu sư muội của huynh, chúng ta luôn là người một nhà!”

*nhẹ nhõm

Đối mặt với Triệu Đại Ngưu như vậy, Sở Sương càng cảm thấy hổ thẹn, nàng đối xử với y như thế, y vẫn xem nàng như người một nhà. Nàng cúi đầu nức nở nói: “Đại sư huynh...... Thực xin lỗi......”

“Tiểu sư muội, muội có chuyện gì vậy? Không sao đâu, muội đừng khóc mà!” Sở Sương cứ khóc như thế khiến Triệu Đại Ngưu không biết phải làm sao, từ nhỏ đến lớn đối với nước mắt của tiểu sư muội y thật không có cách nào!

Sở Sương ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Đại Ngưu căng thẳng, lại nhớ đến lúc trước, xúc động hỏi một câu: “Đại sư huynh, huynh bây giờ còn yêu muội không?” Có điều vừa nói ra, nhìn thấy phản ứng trợn mắt há hốc mồm của Triệu Đại Ngưu nàng lập tức hối hận.  

Triệu Đại Ngưu luống cuống trừng hai mắt. Tiểu sư muội xảy ra chuyện gì sao? Đột nhiên trở nên là lạ như vậy, chẳng lẽ Lưu Giang khi dễ nàng? “Tiểu sư muội, có phải muội phu khi dễ muội không? Có cần huynh giúp muội đi nói chuyện với muội phu không?”

“Ha hả, muội không sao, không có chuyện gì cả......” Sở Sương như cố cười, đã như thế này rồi, nàng còn có thể trông cậy vào cái gì? Có một số thứ một khi đã mất đi thì không thể trở về được, chỉ có thể tự trách mình khi có cơ hội thì lại không biết nắm chắc!

“Không có việc gì thì tốt rồi.” Triệu Đại Ngưu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy thời gian đã không còn sớm, lại đột nhiên nhớ đến cái gì, từ trong ngực lấy ra khối đan dược Huyền Khanh đưa cho mình, giao cho Sở Sương rồi phân phó nàng: “Tiểu sư muội, muội mau uống cái này, đây là thuốc giải loại độc mà Vân Mị đã hạ dược muội đó!”

Sở Sương tiếp nhận đan dược trong tay y, sững sờ thật lâu, cất nó đi, vừa cười vừa nói: “Hài tử này là nam hay nữ vậy? Đã đặt tên chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK