Người ta thường nói, đàn ông vì tình dục mà yêu, phụ nữ vì yêu mà tình dục.
Tôi nhìn thẳng vào người đàn ông đang đè trên người tôi, mồ hôi chảy dọc theo trán anh nhỏ xuống, eo bụng và cả cơ ngực của anh, từng bắp cơ đều ánh lên những giọt mồ hôi, từng bắp cơ đều quyến rũ chết người.
Cơ bắp ở đùi anh lúc anh tiến vào cơ thể tôi, tràn đầy sức mạnh.
Tôi che mắt lại để không nhìn anh, nhưng cảm giác bị va thẳng vào lại càng trở nên kích thích hơn.
Tôi nói: “Trạch, em yêu anh.”
“Yêu anh vào sâu hơn sao?” Anh cắn tai tôi và nói với giọng điệu chế nhạo.
Tôi khó chịu thốt lên tiếng.
“Kêu gì? Chê chưa đủ sướng sao?”
Anh buông lời nói tục bên tai tôi, hôn lên môi để chặn giọng nói của tôi lại.
Người đàn ông thường ngày càng chuẩn mực, thì khi ở trên giường sẽ càng thích nói tục.
Mỗi lần anh nói chuyện như vậy tôi cảm giác như mình sắp chết đi mất, tôi chịu không nổi và nắm chặt lấy anh, khoái cảm đó càng trở nên mãnh liệt hơn.
Anh lật ngược người tôi lại, từ phía sau tiến vào.
Sau khi kết thúc, anh ngồi trên ghế sofa hút thuốc, rồi đưa cho tôi một tờ ngân phiếu.
“Đây là lần thứ mấy của cô rồi?”
“Anh đã từng cho tiền tôi bao nhiêu lần, thì là bao nhiêu lần của tôi.”
Tôi nhận ngân phiếu từ tay anh.
Anh nhìn tôi và cười chế giễu, nhưng nụ cười đó lại không thể hiện tới khóe mắt, rất hiển nhiên, anh ấy không hề tin tôi.
“Hiên Hiên rất ngoan, bài tập hôm nay cũng đã hoàn thành đúng giờ.”
Tôi báo cáo lại công việc ngày hôm nay với anh.
Lục Diễn Trạch ừ một tiếng, tỏ ra không để tâm lắm, ánh mắt lại dán vào làn da trước ngực tôi.
Hiên Hiên là con trai anh, tôi chưa từng gặp mẹ của cậu bé, còn tôi là giáo viên dạy kèm cho Hiên Hiên do Lục Diễn Trạch tìm tới.
Lục Diễn Trạch trả thù lao rất hào phóng, cho dù chuyên ngành của tôi không phải là ngành giáo dục, nhưng con trai anh thích tôi dạy bài cho, nên anh ấy cũng dần dần thừa nhận tôi.
Ban đầu, tôi và Lục Diễn Trạch đã có khoảng thời gian hơn nửa năm qua lại yên ổn với nhau, mỗi ngày đúng năm giờ chiều tôi đều tới đi làm, dạy đứa trẻ làm bài tập xong thì ra về, thời gian làm việc khoảng bốn tiếng.
Và rồi gia sư không đủ tư cách như tôi, đã trở thành người bạn giường của anh ấy như thế nào, chuyện này phải kể tới một sự việc xảy ra đột ngột vào hai tháng trước.
Đêm hôm đó, sau khi dạy kèm bài cho Hiên Hiên, vừa dỗ nó về phòng ngủ thì đột nhiên một vị khách không mời đã đến nhà Lục Diễn Trạch.
Đó là một người phụ nữ ăn diện xinh đẹp, thân hình gợi cảm đầy đặn.
Cô ta đến tìm Lục Diễn Trạch nói chuyện, hai người dường như đã xảy ra chuyện gì không vui.
Riêng tôi phải đi vội để bắt kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, nên không có thời gian để quan tâm đến bầu không khí căng thẳng của hai người, tôi tiến về phía phòng khách và khách sáo chào tạm biệt với anh.
Vừa lúc đang định đi, Lục Diễn Trách bỗng túm lấy cánh tay của tôi, lôi tôi vào vòng tay của anh.
“Tôi cho em đi rồi sao? Tối nay ở lại đây.”
Tôi luống cuống đứng yên tại chỗ, bẩm sinh với tính cẩn trọng, khiến tôi đã không đưa ra ngay câu hỏi.
Bản năng mách bảo rằng anh đang cần sự hợp tác của tôi, và khi tôi ngẩn đầu lên, tôi quả nhiên nhìn thấy anh nháy mắt với tôi một cái.
Ánh mắt đó đầy ẩn ý, tôi hiểu rõ rằng anh đang bảo tôi đừng nói gì cả.
Người phụ nữ xinh đẹp đó nhanh chóng thốt lên giọng cười.
“Lục Diễn Trạch, tùy tiện kiếm một người phụ nữ thì muốn xua đuổi tôi đi sao? Có phải là anh quá xem thường tôi rồi không? Người phụ nữ này …”
Nói tới đây, cô ả dùng ánh mắt khinh thường để soi xét cả ngày tôi.
“Người phụ nữ này, không phải kiểu anh thích.”
“Vậy cô nghĩ tôi thích kiểu gì?”
Lục Diễn Trạch kéo tôi vào lòng anh, tay anh bất ngờ bóp vào ngực tôi, rồi dùng sức xoa vuốt.
Tôi hoảng sợ đến mức nổi hết da gà, thế nhưng cơ thể vẫn bị anh khống chế trong tay.
Sức của anh rất mạnh, ra tay cũng nhanh, không kiêng nể gì mà mò vào trong váy của tôi, ngón tay đã chạm tới mép quần lót.
Tôi có thể cảm nhận được mặt mình đã đỏ bừng lên tới tận lỗ tai, tôi giơ tay để đẩy các ngón tay đang định tiến sâu hơn của anh, cả người run rẩy vì căng thẳng.
“Cô còn định đứng đó thưởng thức đến khi nào?” Lục Diễn Trạch nhìn người phụ nữ ấy, cười bỡn cợt nói, “cho dù cô không ngại, thì tôi cũng ngại, dẫu sao thì chúng tôi cũng không quen làm chuyện này trước mặt người khác.”
Người phụ nữ xinh đẹp hầm hừ một tiếng rồi tức giận bỏ đi, trước khi đi còn lườm tôi một cái.
“Làm người phải biết lượng sức, chân yếu tay mềm như cô, quả thật có thể nuốt nổi anh ta ư? Không sợ chết trong tay anh ta ư?”
Lúc đó tôi không hiểu câu nói này của cô ả, chỉ một lòng mong muốn bàn tay đang thò vào dưới váy của Lục Diễn Trạch mau mau rút ra.
Đợi người phụ nữ đó đi xa, tôi nhanh chóng đẩy tay anh ra.
Tôi muốn nói với anh: “Anh Lục, diễn kịch phải có chừng mực, tôi giúp anh là nể tình anh trả lương cho tôi, nhưng anh không thể không tôn trọng người khác như vậy!”
“Ướt rồi.”
Anh nói với vẻ lẳng lơ, tất cả những lời tôi muốn nói đều bị một câu nói nhẹ nhàng của anh dập tắt hết.
Ngón tay thon dài của anh đã chạm tới ranh giới cuối cùng của tôi, chỉ cần tiến thêm một bước, anh sẽ có thể xâm chiếm tôi.