• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4013

Cuộc tranh cãi hôm đó mãi không có kết quả, cuối cùng tôi vẫn không có hứa sẽ cầm theo bản thiết kế đi gặp anh, anh cũng không chịu chấp nhận lời từ chối hợp tác của tôi.

Người ta hay bảo người yêu chia tay rồi gặp lại nhau sẽ tranh cãi tới đỏ mặt, bây giờ tôi mới biết câu nói này là thật.

Anh bị tôi chọc tức điên lên, có lẽ cho rằng tôi đã mọc đủ lông đủ cánh, không còn là Trình Cửu Nhi nghe theo lời sắp đặt của anh như xưa nữa, tôi cũng chẳng để anh ta dễ chịu gì, chí ít thì sẽ không chiều theo ý anh ta như lúc trước nữa…

Tôi quên mất ngày hôm đó tôi đã rời khỏi căn phòng u tối đó như thế nào, chỉ loáng thoáng nhớ rằng lúc tôi đi, Lục Diễn Trạch vẫn chưa rời khỏi.

Anh nhìn tôi quay lưng đi, ánh mắt dán chặt trên bóng lưng, khiến tôi có cảm giác rất thật như bị gai đâm sau lưng.

Đêm hôm đó tôi đã ngủ với mẹ.

Tôi hỏi mẹ: “Lúc trẻ liệu mẹ đã từng yêu qua một người? Yêu đến nỗi trái tim tan nát cũng vẫn yêu anh ta, nhưng mà tình yêu đó lại không thể đi đến mãi mãi.”

Mẹ nói: “Con chắc chắn là đang quen ai đó, nếu không thì là đã yêu người đàn ông nào đó mất rồi.”

Tôi không biết nên nói với mẹ thế nào, tôi quả thật đã yêu, nhưng người đàn ông tôi yêu không phải là đối tượng tôi đang quen.

Trải qua nhiều năm, tôi đã không thể giải thích rõ tình cảm hiện tại của bản thân đối với Lục Diễn Trạch là thế nào. Có lẽ tôi còn yêu anh, nếu không sao lại trằn trọc khó ngủ trong đêm sau khi gặp mặt anh chứ?

Nhưng tôi lại biết rõ rằng yêu người đàn ông này sẽ không có kết quả, Lục Diễn Trạch đã từng có vợ, có con, nhưng có lẽ những điều này đều không quan trọng, quan trọng nhất là anh không quên được người vợ cũ của mình, cho dù chúng tôi làm hết tất cả mọi chuyện thân mật với nhau, anh cũng vẫn yêu vợ cũ của anh.

Không phải là tôi chưa từng thử khoan dung tha thứ cho tất cả của anh, nhưng cho tới khi tôi bị tổn thương đến đầu vỡ máu chảy, tôi mới biết rằng tôi có thể tha thứ cho tất cả của anh, duy chỉ không thể tha thứ việc anh không yêu tôi.

Trên thế gian này có biết bao nhiêu hạt giống không được chúc phúc vẫn có thể nảy mầm nở hoa ở chốn u tối, duy chỉ có của riêng tôi là không được chúc phúc cũng không xứng được nảy mầm nở hoa, bây giờ anh quấn lấy tôi, có lẽ chỉ do không cam tâm, có hơi thích một tí, nhưng lại không phải là yêu.

Ngày hôm sau tôi mang theo bản thiết kế quay trở về thành phố B, tôi không đi gặp Lục Diễn Trạch, tuy rằng lúc cuối anh cảnh cáo tôi như vậy, thậm chí bảo là sẽ đi vạch trần chuyện ngày xưa của tôi và anh cho Tống Khởi Minh biết, nhưng tôi không chút lo lắng anh sẽ làm vậy.

Sau khi trở về thành phố B, tôi nhanh chóng tập trung vào công việc. So với trước đây còn năng nổ hơn nữa, Tống Khởi Minh hẹn tôi hai lần, nhưng đều bị tôi từ chối vì lý do công việc quá bận.

Tôi từ chối Tống Khởi Minh, một là vì công việc của tôi thật sự rất bận, hai là vì từ lần trước quay về thành phố A và gặp lại Lục Diễn Trạch, tiềm thức của tôi mách bảo, chỉ cần tránh xa Tống Khởi Minh, tôi sẽ có thể tránh được Lục Diễn Trạch.

Còn về phía Tống Khởi Minh, từ lần gặp trước đó, anh ta cũng chỉ gọi điện cho tôi vài lần, sau đó đã không còn liên lạc với tôi nữa, tôi đoán là anh ta cũng không có tình cảm gì nhiều với tôi, ngay từ lúc bắt đầu anh ta đã mang theo suy nghĩ ‘tùy duyên’ để hẹn hò với tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK