“Anh làm gì vậy?” Tôi vừa tức vừa sốt ruột quay đầu lại nhìn anh, đôi tai đỏ lên.
Anh nhìn tôi với ánh mắt chế nhạo, dùng môi khóa giọng nói của tôi, vừa ậm ờ mà vừa ngang ngược nói với tôi, “Em nói tôi còn có thể làm gì em cơ chứ? Đương nhiên là nhân lúc Tống Khởi Minh chưa cưới em, làm một lần với em trước. Ôn lại mộng xưa em không muốn sao? Tôi không tin là em không nhớ tôi chút nào.”
Lúc nói chuyện, tay anh đã kéo váy tôi lên tới eo, ngón tay thô ráp của anh ấn vào làn da trên đùi tôi. Ngoài miệng anh nói với tôi như vậy, nhưng mãi vẫn chưa có hành động thiết thực nào, thật ra ở trong không gian phong kín này, tôi lại bị anh đè lên với tư thế như vậy, giả sử anh thật sự làm gì tôi, tôi cũng không có cách nào mà phản kháng nổi, điều quan trọng nhất là … tôi không dám kêu cứu, tôi sợ người khác phát hiện ra quan hệ giữa tôi và anh.
Tay tôi dùng sức đẩy những ngón tay đang dò sâu hơn của anh, giọng của tôi đã bị động tác của anh làm cho biến đổi, vừa mở miệng tôi đã không dám tiếp tục lên tiếng.
Anh lật ngược tôi lại, khiến tôi đối mặt trực diện với anh, tôi tránh né đôi mắt đó, anh liền áp sát tôi vào tường, thô lỗ cắn vào tai tôi, rồi hỏi: “Em thật sự sẽ kết hôn với hắn?”
Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Anh túm chặt eo tôi và hỏi: “Rốt cuộc phải hay không?”
Tôi đã biết điều hơn, không trả lời luôn.
Lúc này, giọng nói của thím Lưu từ ngoài cửa vọng vào –
“Cô Trình, cô xong chưa? Cậu chủ đang tìm cô!”
Tôi hoảng sợ trợn cả mắt lên, vội trả lời: “À … thím Lưu, tôi sắp xong rồi, thím đừng hối, tôi đi ra ngay.”
Nói xong tôi ghì chặt tay vào tim mình, phát hiện tim đang đập thình thịch.
Lục Diễn Trạch ôm lấy tôi, cúi đầu nhìn, miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa rồi nói: “Chỉ là người làm thôi mà, có cần sợ đến vậy không? Nói không chừng lúc nãy bà ta nhìn thấy tôi bước vào đây rồi, đều là người trưởng thành cả, em nghĩ bà ta sẽ không biết tôi sẽ làm gì với em ư?”
Tôi kinh hãi trợn mắt lên, không dám tin và hỏi: “Anh để bà ấy nhìn thấy anh bước vào ư?”
“Đúng vậy.” Lục Diễn Trạch nói tỉnh bơ, “Nói không chừng bà ta đã phát hiện ra gian tình của hai ta, đang chuẩn bị đi tố cáo, chuyện đã vậy rồi, mình còn chờ gì nữa? Chi bằng biến gian tình này thành sự thật, em thấy sao?”
Tôi tức tối tới nỗi muốn vả vào mặt anh, tôi không hề biết là khi Lục Diễn Trạch giở trò xấu xa lại có thể không phân biệt trường hợp như vậy, trái tim tôi thấp thỏm lo sợ, tôi cảm thấy mình đã gây chuyện lớn rồi, thật ra có phá hỏng mối quan hệ giữa tôi với Tống Khởi Minh cũng chẳng sao, nhưng tôi sợ trở thành kẻ thứ ba, Tống Nguyệt sẽ cho rằng tôi là hồ ly tinh, công khai quyến rũ người đàn ông của cô ta trong nhà vệ sinh, nghĩ tới đây da đầu tôi bức rức.
Tôi nhân lúc anh không chú ý đẩy anh ra, rồi bồn chồn bất an đi qua đi lại trong phòng vệ sinh, mãi không dám bước ra ngoài, vì tôi sợ đi ra sẽ chạm mặt với thím Lưu.
Lục Diễn Trạch vừa cười vừa nhìn tôi đi qua đi lại một hồi, mới bật lửa châm một điếu thuốc hút, rồi cười lạnh nhạt nói : “Tôi tùy tiện nói vậy thôi em cũng tin ư? Xem ra em rất để tâm chuyện Tống Khởi Minh biết tôi ở đây với em?”
Tôi tức thời thở phào nhẹ nhõm, không chấp với anh ta những chuyện này, chỉ cần anh không nói bậy với người khác là được.
Lục Diễn Trạch lại nói: “Sợ gì chứ? Ai chưa từng có quá khứ, chỉ là tôi rất muốn biết, lúc hắn làm chuyện ấy với em, em có nhớ tới tôi không?”