Một tuần sau đó, tôi đã dần dần thích ứng được nhịp độ làm việc ở công ty này, do là tôi còn chưa thân với đồng nghiệp ở đây, cộng thêm việc nơi tôi ở hơi xa, cũng ngại nhờ đồng nghiệp lái xe tới khu gần nhà để đón tôi, nên một tuần đó, ngày nào tôi cũng ra khỏi nhà sớm hơn một tiếng đồng hồ, đi đón tàu điện ngầm rồi lại chuyển xe buýt, thông thường tôi là người đến công ty sớm nhất.
Có một lần mẹ hỏi tôi, dạo gần đây có phải quen bạn trai rồi không, còn hỏi tôi đối phương có phải là người lần trước tới nhà tìm không, tôi đành ậm ừ nói không phải, nhưng mẹ tôi lại cứ nhìn chằm chằm vào tôi cười, còn nói: “Con gái lớn rồi, có tâm sự rồi.” Lúc này tôi càng dở khóc dở cười hơn.
Tuần thứ hai sau khi đi làm, Lục Diễn Trạch bắt đầu cho tôi tiếp xúc với dự án thiết kế của một số công ty, hôm đó khi sắp tan ca, anh bảo tôi sau khi tan ca khoan hãy về, anh sẽ dẫn tôi đi xem hiện trường để kệ rượu.
Tôi mang theo công cụ và máy ảnh, cùng anh đi tới đó, vị trí nằm trong công trình kỳ một ở vườn phỉ thúy, anh dẫn tôi tới một căn nhà kiến trúc kiểu Âu ba tầng, số nhà là Vườn Phỉ Thúy số 99.
Nhìn sơ qua sẽ không phát hiện ra có gì khác so với những biệt thự khác, nhưng mà nhìn kỹ sẽ nhận ra được chút ít khác biệt, đầu tiên là vị trí tuyệt vời, biệt thự này tọa lạc ngay địa điểm trung tâm nhất của vườn phỉ thúy, có tầm nhìn rộng nhất, vị trí không cao, nhưng lại có thể nhìn hết toàn cảnh đồi núi, ngay cả vườn hoa nhỏ bên ngoài biệt thự cũng rộng hơn của những biệt thự khác, trong vườn hoa nhỏ có trồng các loại hoa cỏ rươi đẹp, gió thổi nhẹ sẽ mang tới mùi hương bát ngát, chắc có chuyên viên chăm sóc việc trồng trọt.
Tôi hỏi Lục Diễn Trạch: “Đây là nhà của ai?”
Lục Diễn Trạch ngước đầu nhìn bảng số nhà 99, rồi lại nhìn tôi nói: “Có tầm quan sát chút được không? Tất nhiên là của anh rồi.”
Nói xong bèn mở cửa đi vào.
Tôi theo sau anh bước vào cửa, trước khi vào còn cố ý nhìn lại bảng số nhà, không biết sao, tôi cứ cảm giác bảng số nhà này sáng tới chói mắt, chắc là do tôi nghĩ nhiều thôi.
Lục Diễn Trạch dẫn tôi xuống tầng hầm, khoanh ra một khu vực, nói với tôi: “Đây là vị trí sẽ làm kệ rượu, cần thêm một quầy bar để uống rượu nữa, chân ghế cao.”
Tôi ghi chép lại từng yêu cầu, lại cầm máy ảnh chụp lại hiện trường, vừa chụp, vừa hỏi anh: “Còn yêu cầu đặc biệt nào khác không?”
“Tạm thời không có”, Lục Diễn Trạch nói, “Cho em tự phát huy.”
Tôi sợ nhất là khách hàng không có yêu cầu, theo như kinh nghiệm tổng kết được trong lịch sử, khách hàng không có yêu cầu, thật ra là yêu cầu cao nhất, khó nuốt nhất.
Tôi còn định hỏi thêm nữa, bèn trông thấy Lục Diễn Trạch đang đứng trong góc không biết đang xem gì, hai tay anh nhét trong túi quần, chân như đang đá vào thứ gì, miệng nhếch môi cười, y như một đứa trẻ ham chơi.
Tôi nhận ra cảnh này thật hiếm có, tiện tay cầm máy ảnh lên chụp anh vài tấm, sau đó giả vờ như không có chuyện gì tiếp tục quan sát hiện trường.
Lục Diễn Trạch chơi chán rồi quay về bên cạnh tôi, thấy tôi còn đang cầm máy ảnh tùy tiện chụp, hỏi tôi: “Đã chụp những gì rồi? Có nhiều cái để chụp vậy sao?”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, anh đã cướp máy ảnh của tôi, từng tấm từng tấm lật xem.
Tôi hoảng hốt giành lại máy ảnh của mình, anh dùng một tay nhẹ nhàng cản tôi lại, tôi giành không lại anh.