Ngày hôm sau, khi trời vừa rạng sáng, tôi nhanh chóng quay về phòng theo chỉ thị của Lục Diễn Trạch, sau khi đơn giản đóng gói quần áo hành lý xong, tôi lén chuồn ra ngoài.
Tống Khởi Minh còn đang nằm ngủ say trên ghế sofa, chắc là tối hôm qua bị Tống Nguyệt lôi ra ngoài đi tìm tôi, quay về khá muộn, cho nên lúc tôi về anh ta không hề phát hiện, tôi nhìn sơ qua một cái, liền ra khỏi phòng.
Sau đó tôi tiến tới bãi gửi xe để gặp Lục Diễn Trạch, đồ dùng cá nhân của anh đã sớm được bỏ trên xe, toàn thân trên dưới chỉ mang theo mỗi một chiếc điện thoại, nên anh không cần phải quay về phòng thu dọn đồ đạc, cũng vừa đúng tránh gặp phải Tống Nguyệt.
Vừa lên xe tôi bèn hồi hộp vỗ vỗ ngực mình: “Run quá!”
“Em vụng trộm hay là cướp bóc? Sợ đến vậy.” Lục Diễn Trạch nhìn nhìn tôi, nhẹ nhàng huýt sáo, trông tâm trạng anh có vẻ không tồi, “Có thể nào khá hơn chút không?”
Tôi bảo: “Vừa nãy tôi quay về đó cứ sợ gặp phải Tống Nguyệt, lỡ cô ta chất vấn tôi tối hôm qua đi đâu, tôi cũng không biết nên trả lời sao nữa.”
“Em cứ nói thật.”
Tôi thầm nghĩ, làm sao nói thật? Chẳng lẽ tôi nói là tối hôm qua tôi ở chung với bạn trai cô, anh ta còn làm thịt tôi rồi! Lời này sao mà nói ra được chứ?
Lúc này, Lục Diễn Trạch đã nổ máy, cho xe lăn bánh ra khỏi khu nghỉ dưỡng này.
Tôi lo lắng hỏi anh: “Lỡ như sau khi tỉnh dậy họ phát hiện hai chúng ta không còn ở đó nữa, thì làm sao đây? Họ có nghi ngờ gì không.”
“Không nghi ngờ gì đâu.” Lục Diễn Trạch nhẹ nhàng lên tiếng.
Tôi vừa định thở phào, anh bỗng vừa cười đùa vừa châm thêm một lời, “Họ sẽ chắc chắn trăm phần trăm là chúng ta đã sớm có gian tình!”
Tuy rằng tôi biết là người bình thường đều sẽ nghĩ như vậy, nhưng bị Lục Diễn Trạch nói toạc ra như vậy, vẫn khiến tôi thấy buồn rầu, khó chịu.
“Lỡ như sau này tôi gặp được Tống Nguyệt trên đường thì sao?” Tôi đã bắt đầu lo lắng chuyện sau này.
“Đó là chuyện của em.” Lục Diễn Trạch cười nói, “Em lo lắng Tống Nguyệt sẽ nghĩ sao, thì chi bằng lo lắng anh sẽ nghĩ sao.”
Tôi nhìn anh.
“Chẳng lẽ em chưa từng nghĩ có thể anh sẽ để tâm tới chuyện của em và Tống Khởi Minh sao?”
Tôi thở dài, nói thật với anh: “Tôi và anh ta vốn chẳng có gì với nhau, người anh ta thích là Tống Nguyệt, anh ta không có hứng thú gì với tôi cả.”
“Ý em là nếu anh ta có hứng thú thì sẽ để anh ta chén em à?” Giọng điệu của anh mang vẻ đùa cợt.
Tôi buồn bực trong lòng, một phần là vì chuyện của Tống Nguyệt, một phần là vì giọng điệu của Lục Diễn Trạch, dù sao thì từ lúc bắt đầu anh đã cho rằng tôi không trong sạch, cho rằng tôi là người có thể tùy tiện ở chung với đàn ông.
Được thôi, có lẽ nếu đổi lại thành bất kỳ người đàn ông nào khác cũng sẽ nghĩ vậy.