Sắc mặt của Tống Khởi Minh không được tốt cho lắm, nhưng lúc chào hỏi với tôi, anh ta vẫn tỏ ra khách sáo, thái độ ôn hòa, tôi đoán là anh ta bị Tống Nguyệt lôi cổ đến đây, trông có vẻ đứng ngồi không yên.
Tống Nguyệt nhìn thấy tôi bước tới, phát ra một tiếng hừ từ trong mũi, nói với giọng gây chiến: “Lâu ngày không gặp đúng là khác xưa rồi, thật không ngờ, đùng một cái cô lại trở thành nhà thiết kế, không uổng công làm tình nhân của người ta.”
Tống Nguyệt vừa nói xong, mấy người cố vấn bất động sản trong bộ phận đều nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.
Tôi vừa định lên tiếng, Lục Diễn Trạch tiến tới từ sau lưng tôi, tay khoác nhẹ trên vai tôi, nhìn Tống Nguyệt, nở một nụ cười mỉa mai:
“Cô Tống, cơn gió nào thổi cô với em trai cô tới đây vậy? Tôi và Cửu Nhi sẽ kết hôn với nhau, sao tới miệng cô lại thành tình nhân rồi? Có phải cô lén lút hẹn hò với người kế bên đây lâu quá, nên cho rằng tất cả các mối quan hệ trên thế gian này đều lén lút như của cô không hả?”
Mấy người cố vấn trong bộ phận kinh doanh nghe tới đây, càng kinh ngạc tới trố mắt, Tiểu Lưu cười và đi tới giải thích với họ: “Tôi nói mấy người để biểu cảm gì vậy hả, ông chủ của chúng ta đã yêu nhau với Cửu Nhi lâu rồi, người ta mấy năm trước đã quen biết nhau, kết hôn kỳ lạ lắm sao?”
Tống Nguyệt tức giận tới tái cả mặt, vừa định mở miệng phản bác lại, bị Tống Khởi Minh nắm lấy cố tay, cô mới kìm nén cơn giận, hít một hơi sâu, chỉ vào mặt tôi nói:
“Hôm nay tôi đến đây để mua nhà, không phải đến để nghe hai người thể hiện tình cảm thái quá! Cô! Còn không đến giới thiệu với tôi? Giới thiệu đàng hoàng cho tôi, không nói tới khi tôi hài lòng, cô đừng hòng tan ca!”
Tôi cảm thấy thật nực cười, tuy rằng thời buổi này người có tiền đều là thượng đế, nhưng mà cho dù thượng đế có cho tôi một triệu, cũng phải xem tôi có chịu nhận hay không, giả sử tôi không chịu nhận, thì một triệu này chẳng khác nào giấy vụn. Một năm không gặp, Tống Nguyệt quả nhiên chẳng khá hơn được tí nào, còn tưởng là chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng tiền?
Tôi nói: “Cô muốn mua nhà nên tìm cố vấn bất động sản, cố vấn của chúng tôi rất chuyên nghiệp có rất nhiều kinh nghiệm.”
Tống Nguyệt rõ ràng đến đây là muốn tìm tôi để xả cơn giận, chỉ vào mặt tôi nói, “Tôi muốn tìm cô đấy, thì sao? Phục vụ khách hàng cô không vui sao? Không phục sao? Không phục thì đừng làm nữa!”
Tôi thầm nghĩ, não cô ta có phải nhúng nước rồi không, đây là địa bàn của ông xã tương lại của tôi, lúc cô ta bảo tôi đừng làm nữa chẳng lẽ không hề động não sao? Đúng là làm đại tiểu thư quen rồi, tưởng rằng cả thiên hạ đều là tiểu nha hoàn!”
Tôi đang suy nghĩ nên dùng lời nào để vả thẳng mặt cô ta, tốt nhất là để cho cô ta tự động tự giác biến mất, nhưng phản ứng của Lục Diễn Trạch nhanh hơn tôi nhiều, anh giơ tay gọi bảo vệ tới mời hai chị em này đi ra ngoài.
Tống Nguyệt tất nhiên không phục, tranh cãi tới mặt đỏ bừng bừng: “Mấy người dám đuổi khách sao? Có tin tôi tìm người đưa mấy người lên trang nhất, bảo các người không muốn làm ăn nữa.”
“Tùy cô.” Lục Diễn Trạch nói, “Dù sao thì cô có giằng co thế nào, tôi cũng không định bán nhà cho cô, tôi và Cửu Nhi sau này sẽ sống ở đây, làm sao cho loại người như cô vào ở được!” Anh nhìn bảo vệ, “Còn đợi gì nữa?”
Bảo vệ nhận được mệnh lệnh, lập tức mời hai chị em nhà họ Tống ra ngoài.
Sau đó một thời gian, tôi luôn bất an trong lòng, tôi biết Tống Nguyệt là loại người nhỏ nhen, lần này chịu nhục, cô ta nhất định sẽ tìm cách trả đũa. Lần trước chẳng phải cô ta đã tìm đủ mọi cách để truy cùng giết tận tôi sao?
Tôi nói bất an của mình cho Lục Diễn Trạch biết, anh bảo tôi đừng suy nghĩ lung tung, binh đến tướng cản nước đến đất chặn, không làm việc trái lương tâm thì cho dù người khác có hãm hại thế nào, cũng sẽ tìm ra được manh mối, thời buổi này không phải ai đều là kẻ ngốc. Lục Diễn Trạch còn nói, nhờ có Tống Nguyệt muốn chơi tôi, nếu không sao tôi lại quay trở về bên anh. Anh thường hay nói “trong cái rủi có cái may”, trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối.