Tôi giật nẩy mình vì bị anh gọi như vậy, mặt không nghe lời đỏ ửng lên.
Tống Nguyệt phát hiện bất thường này trước tôi, rất kinh ngạc nhìn sang gương mặt nghiêng khôi ngô của Lục Diễn Trạch, rồi thắc mắc hỏi: “Cửu Nhi? Anh gọi thân thiết như vậy, sao không thấy anh gọi em Nguyệt Nhi?”
Lục Diễn Trạch cười và thẳng thắn trả lời: “Tên cô ấy vốn là Trình Cửu Nhi, anh gọi Cửu Nhi có gì sai sao?”
Sắc mặt của Tống Nguyệt hơi biến đổi, rồi trở lại như thường, “Không sai, nhưng lúc anh gọi Cửu Nhi, còn thân thiết hơn khi em trai em gọi!”
Giọng điệu của Tống Nguyệt lúc nói câu này rõ là mang ý hà khắc, Lục Diễn Trạch rất thông minh chỉ cười rồi cho qua, Tống Nguyệt cũng không tiện nói thêm, đồng thời cũng thông minh bù thêm một câu, để giảm đi bầu không khí hơi ngại ngùng này --
“Thôi được rồi được rồi, hôm nay chúng ta đến đây để thư giãn, ngăm suối nước nóng, nghỉ nghỉ mát, tắm một cái, ăn buổi cơm tối, rồi ngủ một giấc thật ngon, chơi hết mình nào!”
Tôi hơi nhức đầu rồi, vốn dĩ hôm nay tôi đến buổi hẹn này là để nói rõ với Tống Khởi Minh, kết quả lại biến thành đi ăn chơi với chị gái anh ta, và bạn trai của chị gái anh ta.
Nhìn tình hình trước mắt, thời gian của cuộc ăn chơi này còn khá dài, e là tối nay phải qua đêm ở khu nghỉ dưỡng này rồi …
Nghĩ tới đây, tôi bỗng nảy sinh ý định rút lui, đang suy nghĩ xem phải tìm cớ gì để nói với họ là tôi phải về sớm.
Lúc sắp bước vào cửa, đột nhiên trong đầu tôi nảy sinh một ý tưởng, liền nói: “Ấy, tôi nhớ ra hôm nay tôi không mang đồ bơi, hay là mọi người cứ đi chơi đi, tôi bắt xe về trước đây.”
Tống Khởi Minh mới sực nhớ ra sơ suất của mình, “Xin lỗi, anh quên báo với em trước, nhưng mà bắt xe từ đây về khá phiền phức …”
Lúc này Tống Nguyệt mới cười chen ngang câu chuyện –
“Hai người có phải ngốc không? Đây là khu nghỉ dưỡng có đầy đủ tiện nghi ăn chơi, chẳng lẽ ngay cả đồ bơi cũng không bán sao? Hơn nữa, nếu không có đồ bơi thì cứ vậy mà xuống ngâm, nam nữ chia nhau ra mà, Cửu Nhi, chẳng lẽ cô sợ tôi làm gì cô sao?”
Đã nói như vậy rồi, tôi còn cách nào từ chối nữa, đành theo họ đi vào khu nghỉ dưỡng tọa lạc trên lưng chừng núi.
Khu này rất rộng, ngay đến nguyên một khu rừng ở phía sau cũng thuộc về khu nghỉ dưỡng này, nếu như dọc theo đó mà đi, chắc đi một ngày một đêm cũng đi không hết.
Tống Nguyệt lộ rõ sự hứng thú đối với nơi này, vừa bước qua liền loay hoay nhìn sang trái nhìn sang phải, đi dẫn đầu mọi người, còn Tống Khởi Minh chắc chắn là đi theo sau cô ta.
Có lẽ do tâm trạng không hào hứng cho lắm, nên tôi thả chậm bước chân, tôi vẫn không từ bỏ ý định đi về sớm, chỉ là chưa tìm được lý do thích hợp.
Không biết từ lúc nào, Lục Diễn Trạch đã đi bên cạnh tôi, đôi môi mỏng manh của anh kề sát tai tôi, khẽ hỏi: “Định chuồn?”