Trưởng bộ phận nhìn tôi, rồi bắt đầu mở sơ yếu lý lịch của tôi, sau đó so sánh với tấm hình trong đó, rồi lại ngước đầu nhìn vào mặt tôi, ban đầu tôi còn tưởng trên mặt mình dính gì đó, lộ vẻ khó hiểu, người đó phát hiện ra, bèn nhanh chóng thôi việc soi xét tôi, khách sáo cười và hỏi tôi: “Cô Trình?”
Tôi gật đầu nói vâng, cứ ngỡ rằng sau đó nhất định sẽ tới màn tự giới thiệu, ai ngờ đối phương dường như không hề có ý hỏi về hướng đó, mà lại hỏi một câu không đâu vào đâu:
“Cô Trình, người trong hình là chính cô sao?”
Tôi liếc qua tấm hình thẻ trên sơ yếu lý lịch, đó là hình tôi chụp ở tiệm chụp ảnh nhỏ ngay trước cổng trường vào năm tôi tốt nghiệp đại học, đã trải qua một số năm tháng, người trong hình quả thật hơi khác so với tôi bây giờ.
Tôi gật đầu nói: “Là tôi, nhưng mà hình này đã chụp mấy năm trước đó rồi.”
“Có thể nhận ra được.” Trưởng phòng cười nói, “Không sao cả, cô đừng căng thẳng, tôi chỉ xác nhận chút thôi, tôi còn tưởng là nhìn nhầm.”
Tôi thầm nghĩ, vị trưởng phòng này rốt cuộc muốn xác nhận điều gì …
Nhanh chóng sau đó, người này ghi từ “Đậu” trên lý lịch của tôi, sau đó đóng tập lý lịch lại, hòa nhã nhìn tôi nói: “Được rồi, phía tôi không có vấn đề gì.”
Tôi nghi ngờ trưởng phòng đây đang đùa với tôi, từ lúc tôi bước vào tới giờ, ông ta còn chưa hỏi tôi câu nào liên quan tới công việc, và rồi bây giờ ông ta cho tôi đậu.
Chả trách sao cô em tiếp tân nói với tôi là trưởng phòng kinh doanh rất dễ lừa, bây giờ xem ra, ông ta quả thật dễ lừa, chắc tùy tiện một người nào đó tới đây, ông ta đều cho đậu hết!
“Tôi sẽ nói trước với cô một chút về chế độ vậy, vị trí cố vấn bất động sản bên chúng tôi có lương cứng là 4400, công ty sẽ bao bữa ăn sáng trưa, bữa tối có thể mang đi, nếu cô muốn ở trọ, công ty cũng có thể sắp xếp, việc đi lại có thể nhờ đồng nghiệp nào tiện đường chở cô, vị trí này không có nghỉ hai ngày cuối tuần, từ thứ hai tới thứ sáu có thể chọn một ngày tùy thích để nghỉ…”
Trưởng phòng kinh doanh nói xong tất cả chế độ, “Nếu không có vấn đề gì, tôi sẽ dẫn cô đi gặp ông chủ trước.”
Tôi thẩn người ra, đột nhiên cảm thấy buổi phỏng vấn này tiến triển quá nhanh, nhất thời tôi không dám tin là thật, cho tới khi trưởng phòng kinh doanh dẫn tôi tới phòng giám đốc, lúc tôi đứng trước cửa, nhìn cánh cửa được làm từ gỗ đào khí phái ấy, mới dần định thần lại.
Trưởng phòng kinh doanh hòa nhã nhìn tôi, hỏi: “Lúc trước có phải cô quen biết ông chủ của chúng tôi không?”
Tôi vừa định hỏi “Ông chủ của ông tên gì”, bên trong phòng làm việc đã vang lên một giọng nói trầm thấp: “Vào.”
Trưởng phòng kinh doanh bèn tự mở cánh cửa gỗ ra, diện tích phòng làm việc này to gấp hai mươi lần phòng làm việc của trưởng phòng, tôi vừa bước vào, liền nhìn thấy khu nghỉ ngơi, bàn gỗ ghế gỗ, mang đậm chất cổ kính, trên bàn gỗ còn có đặt một bộ đồ trà, ly trà còn đang bốc khói, nhưng lại chưa có ai uống.