Tuy rằng Lục Diễn Trạch nói tôi là “giá thấp nhất, rẻ nhất”, nhưng trong suốt quá trình đó giọng điệu của anh đều mang ý cười, không hề có ý châm biếm mỉa mai, khiến tôi cảm thấy hơi ngại, cho rằng trình độ của mình có thể sẽ kéo thấp điểm trung bình xuống, xem ra công ty này ngọa hổ tàng long, có nhiều cao thủ đang ẩn nấp.
Sau khi Lục Diễn Trạch rời khỏi, tôi mở máy tính lên, trên màn hình vi tính có để một tập dữ liệu mang tên “Vườn phỉ thúy kỳ một”.
Mở ra xem, trong đó có chứa toàn bộ bản thiết kế chi tiết của lô đất kỳ một này, tôi xem qua một lượt, càng xem càng cho rằng sự tồn tại của chính mình trong công ty, sẽ kéo thấp điểm trung bình xuống, đây đều là những tác phẩm thiết kế bậc thầy, tôi vừa thưởng thức với tâm trạng sùng bái, vừa cảm thấy may mắn vì mình chỉ thiết kế nội thất, nếu không với trình độ và chỉ số IQ của mình, làm sao có thể có thể thiết kế ra loạt kiến trúc hoàn hảo như vậy?
Tổng thể của khu vườn phỉ thúy trình diện lên hình dạng của một viên phỉ thúy, cộng thêm xung quanh được bao bọc bởi cây xanh, nhìn từ trên cao xuống, lô đất này thật sự ngỡ như một viên phỉ thúy thiên nhiên màu xanh ngọc bích.
Sắp tới giờ nghỉ trưa, có người đến gõ cửa phòng làm việc của tôi, do tôi mới vào làm, nên suốt một buổi sáng cũng không có đóng cửa, tôi ngẩn đầu lên, phát hiện người đứng bên ngoài là cô em tiếp tân đã tiếp đón tôi vào hôm qua.
Cô em tiếp tân hỏi tôi: “Muốn đi trưa chung không?”
Tôi tất nhiên đồng ý, lập tức tắt máy, thu dọn đồ, chuẩn bị cùng cô ấy đến căn tin.
Trên đường tới căn tin, cô em tiếp tân nói cô họ Lưu, có thể gọi là 666, cũng có thể gọi là Tiểu Lưu.
Tiểu Lưu tự giới thiệu xong, lại bắt đầu thao thao bất tuyệt như hôm qua, tôi phát hiện cô ấy là một người rất nhiệt tình, rất thích nói chuyện, hơn nữa hễ bắt đầu là không ngừng lại được, cả sân khấu đều thuộc về một mình cô ấy, người khác muốn chen vào một câu cũng khó.
Tôi vốn không giỏi giao tiếp với người khác, nhiều lúc giao tiếp với người khác, điều khiến tôi phiền não nhất là phải tìm chủ đề gì để tiếp tục sao cho câu chuyện không bị tẻ nhạt, nhưng khi ở bên Tiểu Lưu, tôi hoàn toàn không lo lắng về vấn đề này, tôi có thể giao cả sân khấu cho Tiểu Lưu, chỉ cần thỉnh thoảng thêm vào một hai từ cảm thán.
Tiểu Lưu nhìn mặt tôi và cười hí hửng: “Chị Cửu Nhi, chị đẹp thật đấy, trình độ học vấn của em không cao, nói chuyện hơi thẳng, chị đừng để bụng nha.”
Tôi nói: “Cám ơn quá khen, chị không đẹp chút nào, hồi sáng ông chủ của em còn bảo chị không đủ đẹp để làm cố vấn bất động sản.”
“Hả? Vậy sao?” Tiểu Lưu cười nói với tôi, “Nhưng lúc sáng ông chủ còn cố tình dặn dò em phải chăm sóc tốt cho chị, nói là chị không giỏi giao tiếp với người khác, buổi trưa phải cùng chị đi ăn đấy. Hi hi.”
Tiểu Lưu nói xong, nhìn tôi cười gian xảo.
Tôi hơi ngại ngùng vuốt tóc lên.
Tiểu Lưu lại cười nói: “Hihi, em biết ngay là ông chủ thích kiểu người như chị, chị rất giống cô sinh viên lần trước đó chị biết không? Hôm đó em lên mạng nhìn thấy tấm hình trên sơ yếu lý lịch của chị, là em biết ngay chị là mẫu người ông chủ thích, cho nên em còn cố ý đưa sơ yếu lý lịch của chị cho anh ta xem , hahahaha, sáng hôm nay gặp em ông chủ nhìn em nở một nụ cười ấm áp như gió mùa xuân, còn bảo là sẽ tăng lương cho em, đáng tiếc là với trình độ của em không đủ để thăng chức, haizz, nhưng mà được tăng lương cũng tốt. Chị Cửu Nhi, chị đúng là giúp em phát đạt! Sau này tiền đồ của em sẽ đặt hết vào người chị đấy!”
Nghe lời Tiểu Lưu nói, tôi đúng là dở khóc dở cười.
Lúc ăn cơm trưa, Tiểu Lưu giới thiệt tôi cho những đồng nghiệp của bộ phận khác trong công ty quen biết, nhà đất của công ty này không bán được bao nhiêu, thế nhưng vẫn hội đủ các bậc nhân tài như kế toán kinh doanh thiết kế bảo vệ hậu cần nhân sự, hơn nữa nhân viên ở đây dường như chịu ảnh hưởng của quang cảnh xung quanh, ai nấy đều lộ vẻ mặt hiền hậu, ngay cả lúc ăn cơm, tiếng cười cũng nhiều hơn công ty cũ của tôi.