Lục Diễn Trạch nhẹ nhàng liếc nhìn qua tôi, “Ngày mai mang bản thiết kế của em đến công ty của tôi.”
Sắc mặt tôi trầm xuống: “Anh lại muốn sao nữa?”
Anh giơ tay kéo cổ áo sơ mi, tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Bảo em đến thì đến, hỏi gì?”
“Tôi không đi.”
Anh nhìn tôi, cười nhạo một tiếng.
“Sợ tôi ăn thịt em ư?” Nói xong anh ra tay cực nhanh kéo cổ áo tôi ra, nhìn nhìn rồi cười, “Chỉ với em ư? Nói thật tôi vẫn chưa thèm khát đến thế, đâu phải là chưa đụng qua.”
Tôi che lại phần cổ áo bị anh kéo ra, nhìn anh một cách đề phòng.
“Tôi rất bận, sáng mai tôi còn phải bắt xe về thành phố B đi làm, không có thời gian đến chỗ anh.”
Đột nhiên anh thở dài, cúi thấp người xuống, hai tay đặt bên hai tai tôi, không cho người tôi cử động nửa bước, mắt nhìn xuống tìm tới mắt tôi, nhìn chằm chằm vào tôi, đôi môi gần như ép sát mặt tôi và nói:
“Em rất sợ tôi?”
Tôi quay đầu đi, tránh né hơi thở của anh.
“Tại sao?” Anh lại hỏi, “Lúc trước em đâu có như vậy.”
Tôi chịu hết nổi phải nhấn mạnh lại lần nữa, “Đừng nói chuyện lúc trước với tôi, chuyện trước đây tôi quên sạch rồi.”
“Vậy sao?” Anh nhìn chằm chằm vào mặt tôi, “Nhưng tôi vẫn còn nhớ.” Rồi lại nghiêm túc hỏi tôi, “Mấy năm trước em đột nhiên bỏ đi không nghe điện thoại của tôi, có phải lúc đó em giận tôi không?”
Nói xong anh nhìn tôi với vẻ mặt đầy thắc mắc.
Tôi cười nhạo bản thân.
Quan hệ tình nhân đáng thương nhất trên đời này có lẽ chính là như quan hệ của chúng tôi, khi bạn bị anh ta làm cho tổn thương, mà anh ta lại không hề hay biết gì, trải qua bao nhiêu năm rồi mà anh ta vẫn chưa tỉnh ngộ ra chút nào, thậm chí còn cho rằng đối phương đang vô cớ gây sự, lỗi không do anh ta mà là do người khác.
Tôi lên tiếng: “Không có! Tôi đã nói là đã quên, còn giận gì nữa!”
“Vậy thì tốt, vậy mai em mang bản thiết kế qua đây.” Anh nói một cách chắc chắn, còn bù thêm câu, “Đừng suy nghĩ người khác quá đê hèn, tôi thật sự đang cần bản thiết kế như vậy.”
“Vậy anh cũng không thể làm khó người khác, tôi đã nói là không định hợp tác với anh!” Tôi tỏ thái độ cứng rắn.
Sắc mặt anh bỗng thay đổi, chắc là anh chưa từng bị người khác từ chối như vậy, nên nhất thời cảm thấy hơi mất mặt.
Quả nhiên, sau khi nghe lời từ chối của tôi, anh không còn nói chuyện khách sáo nữa.
“Vậy em cứ thử hậu quả không đến sẽ thế nào!” Anh nói, “Trình Cửu Nhi, tôi bỉ ổi hơn cả em tưởng đấy, chuyện gì tôi cũng có thể làm ra!”
“Rốt cuộc anh muốn sao?” Tôi vừa tức giận vừa sốt ruột, lời nói trở nên mỉa mai sắc bén, “Lục tổng, anh muốn đi mách chuyện với bạn trai tôi ư? Bảo là trước đây tôi đã từng qua lại với anh?”
Lục Diễn Trạch nhìn tôi, tia sáng trong mắt anh lóe qua, rồi mở miệng tàn nhẫn nói.
“Nói không chừng đấy, nếu em khiến tôi không vui, chuyện gì tôi cũng sẽ nói, tôi đã bảo là tôi bỉ ổi hơn em nghĩ!”
“Vậy anh không lo sợ tôi cũng sẽ đi mách chuyện với bạn gái anh ư?”