• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

407

Thành thật mà nói, tôi thực sự rất ngưỡng mộ người phụ nữ tên là “Tiểu Tuyết” ấy.

Thế nhưng, tôi có ngưỡng mộ đi chăng nữa cũng không có ý nghĩa gì, sự xuất hiện của Tiểu Tuyết, khiến tôi nhận thức rõ được rằng tất cả sự kiên trì của bản thân chỉ là một trò cười, cái mà tôi tự cho là tình yêu chẳng qua chỉ là một quả bong bóng to lớn.

Trong cuộc tình này, từ đầu chí cuối đều do một mình tôi tự biên tự diễn, không có nam chính, ngay đến nữ phụ cũng không xem tôi ra gì, tất cả đều là ảo mộng do tôi hoang tưởng ra.

Một người nực cười như tôi.

Câu nói cuối cùng mà anh thỏ thẻ bên tai tôi, đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè lên người tôi, trút sạch toàn bộ sức lực trên người mà tôi đã để dành cho anh, tôi không có cách nào kiên trì tiếp nữa.

Lần này, tôi quyết định sẽ rời khỏi anh, không còn chút do dự nào nữa.

Tôi không từ biệt với anh.

Lời từ biệt thực sự luôn lặng lẽ, tôi sẽ không ngốc như trước kia nữa, để lại cơ hội cho người khác, cũng để lại đường lui cho chính mình.

Nếu được, tôi mong là trước khi chết cũng không gặp lại người đàn ông này.

Tôi mang theo nỗi oán trách căm hờn cuối cùng đối với anh, không cho anh cơ hội để giải thích một lời.

Nhưng cũng vì thế mà ra đi một cách gọn gàng dứt khoát, sẽ không dễ dàng quay đầu lại.

Tôi đổi số điện thoại, thuê một căn nhà khác cho mẹ, cắt đứt mọi khả năng có thể gặp được anh, thậm chí giảm thiểu cả cơ hội bước ra ngoài đường của mình.

Lục Diễn Trạch là một người thông minh, anh biết tôi đang né tránh anh, cũng sẽ không mặt dày mày dạn đòi gặp tôi.

Thật ra lần trước nếu không phải do tôi không biết tự trọng, Lục Diễn Trạch cũng sẽ không có cơ hội gặp được tôi.

Cảm giác “thích” không đáng kể đó mà anh dành cho tôi, thật ra không bằng một phần mười ngàn cảm giác mà anh dành cho vợ cũ của mình. Cho dù tôi chết đi, có lẽ anh cũng sẽ không thương xót tôi tí nào.

Đi đến bước này, nói cho cùng đều do tôi tự chuốc lấy.

Đã là tự tôi chuốc lấy, thì tôi sẽ phải trả giá cho sự không biết tự ái của mình.

Tôi không thể trách ai khác được, nói cho cùng Lục Diễn Trạch cũng không làm sai điều gì, anh chưa từng ép buộc tôi, cũng chưa từng một lần nói là yêu tôi, ngay cả ba từ “tôi thích em” cũng chỉ buộc miệng nói khi thiếu suy nghĩ thôi, là do bản thân tôi mê muội tưởng đó là thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK