Anh rất đắc ý ôm lấy tôi, không còn giở trò xấu chạm vào những vùng nhạy cảm của tôi nữa, cuối cùng dường như muốn kiểm chứng xem bản thân có thể đi sâu cỡ nào, anh đè cả người tôi xuống, với tư thế này anh dùng hết sức lực, nhanh chóng chạm tới nơi sâu nhất.
Tôi hoàn toàn thở không lên hơi, lúc anh tiến vào ngón chân tôi duỗi căng ra, tưởng rằng anh sẽ kết thúc như vậy, nhưng anh vẫn không chịu thôi, kéo cánh tay tôi, ép buộc tôi ngấc đầu lên, giọng tôi đã không còn phát ra tiếng nữa, lúc đi vào tới sâu nhất lại là lúc không phát ra được tiếng nào, chỉ có âm thanh ư ư ư, đó là âm thanh tự nhiên được phát ra.
Lúc này điện thoại của anh bỗng nhiên reo lên, Lục Diễn Trạch không bắt máy, tôi bị anh đè bên dưới, vừa đúng tay mò được chiếc điện thoại lúc nãy bị anh ném ở dưới sàn, mở ra xem, không ngờ là cuộc gọi của Tống Nguyệt.
Tôi hoảng quá run tay, làm rớt điện thoại xuống, nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn reo không ngừng nghỉ, trong khoảng thời gian đó, động tác của Lục Diễn Trạch không hề có ý định dừng lại.
Giọng nói của tôi vì động tác xông vào của anh mà trở nên đứt quãng, tôi nhắc nhở anh, nhưng anh không quan tâm.
Rồi nhanh chóng tôi nghe thấy giọng nói của Tống Nguyệt từ ngoài cửa truyền vào – “Lục Diễn Trạch, em biết anh đang ở bên trong, em nghe thấy tiếng chuông điện thoại của anh, anh rốt cuộc đang làm gì trong đó? Ra đây! Anh đi ra đây!”
Tôi hoảng sợ che miệng lại, Lục Diễn Trạch nhẹ nhàng hôn lên tai tôi, nói: “Mặc kệ cô ta, tập trung nào.”
Anh thô bạo xông vào mấy lần, dùng sức tiến thẳng vào trong, tôi biết anh sắp được phóng thích, nhắc nhở anh: “Đừng, đừng ở bên trong.”
“Anh muốn ở bên ngoài hồi nào? Em đừng có mơ.” Anh bỏ mặc tôi, vẫn tiếp tục việc của anh, và buông một câu bên tai tôi “Em là của anh.”
“Không phải từ lâu rồi.” Tôi quan sát động tĩnh ở ngoài cửa, tâm trí không tập trung, lại có hơi tức giận.
Anh giận dỗi níu lấy mái tóc dài của tôi, đôi mắt nhìn thẳng tôi, cắn một phát vào môi tôi, “Cho em cứng miệng? Hay là súng của anh cứng?” Anh đặt tôi nằm bò, rồi lui ra ngoài cùng lại tiến mạnh vào, dùng sức tiến thẳng vào trong, một cú mạnh cuối cùng, nhanh chóng sau đó hơi nóng trào ra tại nơi tiếp nối giữa chúng tôi, anh dùng giọng khàn thấp của mình cố chấp nói bên tai tôi: “Em là của anh.”
Anh ôm chặt lấy tôi, lẩm bẩm bên tai: “Cửu Nhi, Cửu Nhi.”
Nhịp tim của tôi đập dữ dội, cơ thể mềm nhũn ra như vũng bùn, Tống Nguyệt ở ngoài cửa vẫn chưa đi, tôi không biết ngoại trừ tiếng chuông điện thoại, cô ta có nghe thấy tiếng của tôi không, dù sao thì ban nãy khi anh làm mạnh, tôi dường như bất giác phát ra tiếng, chỉ cách có một cánh cửa, không biết cách âm ở đây có tốt không.
Lúc tôi đang bất an nghĩ ngợi lung tung, Lục Diễn Trạch ôm tôi lên đặt nằm trên ghế nghỉ, lúc cúi đầu nhìn tôi, môi anh nhếch lên một đường cong nhìn như nụ cười mà không phải nụ cười, “Vụ đầu tiên sau khi chia tay, đủ kích thích không? Sau này còn muốn anh lên em không?”