Edit: Kiwi
Đầu tháng bảy, một trận mưa xối xả ập đến Lung Thành suốt mấy ngày liền, nước sông dâng lên tràn bờ đê, gần như sắp nhấn chìm thị trấn nhỏ.
Từ Ngộ đứng nơi gác mái, ngước mắt nhìn bầu trời cách mình rất gần. Rõ ràng bầu trời mang một màu xám xịt, nhưng Từ Ngộ lại có cảm giác nó đang lóe lên ánh sáng. Dẫu rằng đó là vực sâu, cô cũng không hề cảm thấy đáng sợ, ngược lại còn dần thả lỏng cơ thể dưới một màu sắc đầy bí bách như thế.
Lúc cơ thể lâng lâng, lý trí và ảo giác bắt đầu giằng co trong đầu Từ Ngộ. Một giọng nói khiến cô chìm đắm, bay về phía miền cực lạc đầy sa đọa; một giọng nói nghiêm khắc kéo căng thần kinh cô, cho cô biết rằng mọi thứ đều là ảo giác. Vui sướng là ảo giác, là sự dối trá giả tạo nối tiếp nhau, chỉ có cuộc sống là thật, chỉ có nỗi đau đớn tột cùng là không phải giả mà thôi.
Và những sự thật đó dệt nên toàn bộ cuộc sống của cô.
Giờ phút này, cô bắt đầu hy vọng ảo giác là thật, cô muốn giết chết lý trí của mình, bước lên con đường tăm tối.
Mưa lớn tạt vào người Từ Ngộ, không có cảm giác, cô ngẩng đầu, mở mắt ra. Mãi cho đến khi một giọt nước mưa nóng hổi rơi vào mắt, cô mới tỉnh lại từ trong cơn ảo giác.
Từ Ngộ bỗng nhắm mắt lại, xoay người rời đi.
Tuần thứ hai, cơn mưa cuối cùng cũng tạnh khi nấm bắt đầu phát triển từ các vết nứt của vỏ cây. Trong thời tiết ẩm ướt, học sinh lớp 12 khắp thành phố được thông báo bắt đầu đi học lại trước hạn. Như thể thưởng cho bọn họ một cuộc vui cuối cùng, nhà trường đã ban ơn mà đồng ý tổ chức một cuộc thi bóng rổ. Ngày diễn ra trận chung kết, trên sân chỉ còn lại hai đội thi.
Sân vận động chật kín người, tiếng la hét của các cô gái như muốn xuyên thủng màng nhĩ. Từ Ngộ hờ hững nhìn bọn họ hò hét cổ vũ, nhìn bọn họ phát điên vì đám con trai đang chạy, ngay đến bạn cùng bàn của cô là Tôn Nhiêu Nhiêu cũng không phải ngoại lệ.
Nhận thấy người bên cạnh có vẻ hơi trầm tĩnh, Tôn Nhiêu Nhiêu dùng cùi chỏ huých vào cánh tay Từ Ngộ, hỏi cô: “Sao cậu xem bóng rổ mà lạnh lùng hờ hững thế? Làm mình trông ngốc chết đi được ấy.”
Từ Ngộ liếc mắt nhìn cô ấy một cách bất đắc dĩ, nói: “Dù gì cũng tốt hơn là cổ vũ cho con trai lớp khác như cậu, đúng không?”
“Này cũng không thể trách mình được. Cậu thử nhìn mấy cậu chàng lớp 8 thử xem, cao ráo, chân dài này, còn điển trai nữa. Một đống trai đẹp đang tỏa ra hormone như thế, nữ sinh nào nhìn mà không run chân chứ đúng không?” Tôn Nhiêu Nhiêu hơi dừng lại, nhìn thoáng qua Từ Ngộ một cái: “À đúng rồi, cậu thì không, cậu là cái đồ lãnh cảm, chỉ có phản ứng với việc học mà thôi.”
Cô ấy cảm thấy hơi tiếc một chút, dù gì sau khi gầy đi, Từ Ngộ thật sự rất xinh, tuy rằng chưa xinh đẹp đến mức “Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh”, so với hoa hậu giảng đường là Chu Tư Tư thì còn kém hơn một chút, nhưng cũng đã đẹp hơn rất nhiều so với bộ dáng mặt tròn vo không eo ót trước đây rồi. Nhất là đôi mắt hồ ly thu hút, cộng thêm bộ ngực căng tròn và cặp mông vểnh, ngay đến Tôn Nhiêu Nhiêu là con gái mà nhìn còn thấy mê. Tiếc nỗi trong lòng Từ Ngộ chỉ có học hành, lãng phí cả một vẻ ngoài đẹp đẽ.
Tôn Nhiêu Nhiêu đảo mắt, nhìn về phía Từ Ngộ: “Cậu thật sự không có chút hứng thú nào à? Khó khăn lắm mới gầy đi được, sao không đi tìm một anh chàng đẹp trai mà yêu đương lâu dài? Nhìn cái cậu Trần Phóng vừa mới úp rổ kìa, lạnh lùng như băng vậy, không muốn đi làm tan chảy cậu ấy à? Aizz thôi quên đi, con ngoan trò giỏi như cậu vẫn hợp với một nam sinh giống kiểu hoàng tử hơn. Ừm, người đang giữ bóng chính là Chu Tư Diễn, vừa học giỏi mà còn biết chơi thể thao. Cố gắng lên, mình thấy khả quan đó.”
“Trần Phóng không tệ.” Từ Ngộ đột nhiên nói.
Tôn Nhiêu Nhiêu có chút sợ hãi, trợn tròn mắt nhìn cô, không phản ứng kịp.
“Mình thích cậu ấy.” Lúc Từ Ngộ nói ra câu này, mặt cô không đổi sắc, không hề có chút rung động thiếu nữ nào trên khuôn mặt ấy cả, ánh mắt cô thậm chí còn có chút nặng nề, lướt qua vô số mái đầu đen nhánh, dán vào chàng trai ở chính giữa sân.
___________
Lớp 8 giành chiến thắng.
Ngoại trừ những nam sinh lớp 5 bị đánh bại ra, tất cả những người còn lại đều đang ăn mừng vui vẻ, tiếng reo hò vang vọng khắp nơi. Các cô gái đang nhen nhóm mầm xuân cuối cùng cũng có thể cất tiếng, thổ lộ tình yêu bí mật trong lòng mình thông qua khung cảnh ồn ào.
Từ Ngộ trông thấy có một cô gái đang mon men muốn đưa nước cho Trần Phóng, nhưng ngay giây tiếp theo đã bỏ chạy dưới ánh mắt lạnh lùng của anh.
Nhưng anh lại nhận nước của Chu Tư Tư, bởi vì Chu Tư Tư và Chu Tư Diễn là hai anh em, mà Chu Tư Diễn thì là bạn của Trần Phóng.
Từ Ngộ thôi không nhìn nữa, lần lượt phát nước suối cho đám con trai lớp 5.
Đám con trai thua trận đấu, có chút nhụt chí và sa sút tinh thần.
“Cảm ơn lớp trưởng.” Có người tỏ ý cảm ơn sau khi nhận nước của Từ Ngộ.
Bị nhìn bởi đôi mắt hồ ly của Từ Ngộ, nam sinh bỗng có chút thẹn thùng, sao trước kia cậu ta không hề nhận ra lớp trưởng xinh như vậy nhỉ?
Từ Ngộ mỉm cười, giọng của cô rất ngọt, nói với đám con trai kia: “Lát nữa các cậu cứ đi về đi, mình sẽ giúp các cậu thu dọn.”
Một vài dụng cụ dùng lúc thi đấu phải được trả về phòng dụng cụ, Từ Ngộ đang đẩy xe nhặt bóng.
Đám con trai có chút ngại ngùng, nhấp nhổm không yên muốn giúp Từ Ngộ nhưng lại bị cô khéo léo từ chối với vẻ thân thiện.
“Không cần đâu, các cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.” Cô nói. “Phòng dụng cụ bên kia phải viết giấy đăng ký, bóng là do mình mượn, để mình trả lại là được rồi.”
Đám con trai không lay chuyển được cô, chỉ có thể rời đi với khuôn mặt hơi ửng đỏ.
Sân bóng vừa rồi còn ồn ào náo động bỗng chốc trở nên hơi yên tĩnh.
Từ Ngộ đẩy xe về phía phòng dụng cụ, trên hành lang dài hun hút chẳng có mấy bóng người, chỉ còn lại tiếng bánh xe trượt trên nền gạch đá nghe hơi chói tai.
Phòng dụng cụ nằm ở trong cùng. Từ Ngộ đứng ở cửa, cô không đi vào ngay mà nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong.
Nghe thấy một tiếng động rất khẽ, cô mới vươn tay đẩy cửa ra.
Một tiếng “két” vang lên, người bên trong và Từ Ngộ bốn mắt nhìn nhau.
Trần Phóng chỉ mặc một chiếc quần chơi bóng màu trắng, ở trần thân trên. Anh hơi gầy, nhưng không phải kiểu cò hương yếu ớt, thậm chí có thể nhìn thấy rõ từng đường cơ bắp ở eo và bụng.
Từ Ngộ bày ra dáng vẻ kinh ngạc, vội vàng xoay người đi, đồng thời xin lỗi: “Xin lỗi cậu, tôi không biết là cậu đang thay quần áo, tôi đến trả bóng…”
Đằng sau không có ai trả lời, chỉ có tiếng sột soạt do quần áo cọ xát với đồ dùng hàng ngày truyền đến.
Đợi một lúc, Từ Ngộ mới xoay người lại. Trần Phóng đã thay một chiếc áo tay ngắn màu đen, ngồi trên chiếc bàn ping pong [1] đưa lưng về phía Từ Ngộ, lấy khăn khô lau mái tóc ướt đẫm mồ hôi.
[1] Bàn chơi bóng bàn.
Anh thay quần áo xong cũng không nói cô một tiếng, hệt như thể không nhìn thấy cô vậy.
Nhưng anh cũng không nhìn thấy được vẻ mặt của Từ Ngộ. Từ Ngộ không nói gì thêm, đẩy xe bóng rổ vào trong phòng dụng cụ, sau đó tiện tay đóng cửa phòng lại.
Hai người như thể không hề nhận thấy sự tồn tại của đối phương mà tự mình làm việc của mình. Mãi đến khi một quả bóng rổ màu vàng đất tuột khỏi tay Từ Ngộ, lăn đến trước mặt Trần Phóng.
Trần Phóng đang lau tóc, đến ý định dừng lại cũng không, nói gì đến việc giúp cô nhặt bóng.
Có chút ý cười hiện lên trong mắt Từ Ngộ, cô “a” một tiếng vờ như kinh ngạc vô cùng, sau đó chầm chậm đi đến trước mặt Trần Phóng, rồi cúi người xuống, từ từ nhặt quả bóng rổ kia lên.
Nhà trường quy định học sinh phải mặc đồng phục khi đến trường. Mùa hè nữ sinh mặc váy ngắn, màu sắc của chiếc váy không đẹp đẽ gì cho cam, nếu muốn đẹp thì các nữ sinh chỉ có thể can thiệp vào dáng váy mà thôi.
Lúc ở tiệm may, Từ Ngộ đã cố tình cắt ngắn chiếc váy đi một chút. Bình thường không nhìn ra được, chỉ khi cúi xuống nhặt gì đó, váy co lên theo hành động thì mới có thể nhận ra rằng chiếc váy thật sự rất ngắn.
Ngắn đến mức để lộ chiếc quần lót trắng tinh, cũng như cặp mông căng tròn không thể che được bởi lớp vải.
Từ Ngộ thậm chí còn không mặc quần bảo hộ. Theo hành động cúi người nhặt bóng của cô, khung cảnh ở dưới váy bị lộ ra hoàn toàn. Từ Ngộ tin rằng nhất định là Trần Phóng đã thấy được cái quần lót nhỏ màu trắng kia ở dưới váy cô. Có điều lúc cô xoay người lại, trên mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, lạnh lùng liếc cô một cái đầy hờ hững rồi lại dời mắt đi.
Từ Ngộ hiểu rất rõ đạo lý “hăng quá hóa dở”. Cô không có thêm hành động nào khác để thu hút sự chú ý của anh mà nhặt bóng lên, ghi tên vào danh sách rồi rời đi.
Hệt như thể cô thật sự chỉ đến để trả bóng mà thôi, ai biết được.
___________
Sau khi trận đấu bóng rổ kết thúc, năm 12 cuối cấp thật sự không có hoạt động giải trí nào khác. Một tuần đi học sáu ngày, rồi ngày nào cũng phải tự học buổi tối, cố vắt tinh thần và thể lực có hạn của học sinh đến mức tận cùng.
Từ Ngộ cũng không thể trốn được sự sắp xếp của nhà trường. Dù sao thì cô vẫn là lớp trưởng, là con ngoan trò giỏi trong mắt giáo viên, nhất định phải làm gương, chỉ có lúc ăn tối mới có thể buông lỏng một chút. Nhân lúc trời còn chưa tối, Tôn Nhiêu Nhiêu dẫn Từ Ngộ dạo quanh tòa thực nghiệm, chạy đến cổng sau của trường.
Trong trường học có căn tin, thế nhưng học sinh đã ăn đến ngán. Ở cổng sau có một con phố bán đồ ăn vặt, đủ loại quà vặt đa dạng đã nuôi nên sự kén chọn cho dạ dày của đám học sinh, khiến việc buôn bán của các thím căn tin ế meo ế mốc.
Ngửi thấy mùi khói dầu từ xa bay tới, Từ Ngộ có chút buồn nôn. Cô đẩy tay Tôn Nhiêu Nhiêu ra, nói với cô ấy: “Cậu đi mua đi, mình đứng đây đợi cậu.”
Dường như Tôn Nhiêu Nhiêu đã đoán trước được kết quả này, nhưng cô ấy vẫn hỏi: “Thật sự không ăn sao? Cậu cũng đã gầy đi rồi, sao còn hà khắc với bản thân mình như thế chứ?”
Từ Ngộ không đáp lời, chỉ lắc đầu.
Tôn Nhiêu Nhiêu thở dài, bước đến quầy hàng một mình.
Từ Ngộ không đứng yên tại chỗ đợi cô ấy, ở đây có rất nhiều bụi rậm, muỗi cũng nhiều. Trời sinh Từ Ngộ đã thu hút muỗi, không thể không đứng xa ra, đồng thời cũng cách xa đám đông hơn một chút.
Sắc trời đã tối, chẳng biết có tiếng “sột soạt” phát ra từ đâu, tiếp theo đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng và giọng nói xấu hổ của con gái: “Trần Phóng, cậu đã ăn tối chưa? Đây là Sandwich mình vừa mới mua, cậu nếm thử đi.”
Lúc nghe thấy hai từ đầu tiên, dây thần kinh của Từ Ngộ căng thẳng, cô từ từ đến gần chỗ phát ra âm thanh.
Cách một lùm cây rậm rạp, cô nhìn thấy hai bóng hình, một nam một nữ. Chàng trai ngồi trên bậc đá, tay cầm điện thoại di động, hình như đang chơi game. Cô gái thì mặc chiếc váy ngắn đã được sửa thành siêu ngắn, đứng dưới bậc đá nhìn chàng trai đầy mong đợi, trong tay vẫn giơ túi giấy.
Từ Ngộ nhận ra cô gái đó, là Ngô Âm lớp 14.
Lớp 14 là lớp khó quản nhất trường, Ngô Âm là nữ sinh khó quản nhất của cái lớp ấy. Dẫu sắc trời đã dần tối, mái tóc vàng của cô ta vẫn rất nổi bật, móng tay màu đỏ rực càng làm nổi bật lên màu trắng của túi giấy.
Cơ thể của Từ Ngộ bị che khuất sau bụi cây, nếu là trước đây, thân hình mập mạp của cô nhất định sẽ không thể che giấu được.
Cô muốn nhìn thử xem chị đại lớp 14 Ngô Âm sẽ theo đuổi Trần Phóng như thế nào.
Từ Ngộ đợi mấy phút đồng hồ, đến chân cũng tê cứng cả nhưng vẫn không thấy Trần Phóng có phản ứng gì.
Ngô Âm lại càng thê thảm hơn, lúng ta lúng túng giữ mãi tư thế giơ tay, nụ cười trên mặt đã cứng ngắc cũng không đổi lấy được một ánh mắt của Trần Phóng.
“Trần Phóng!”
Ngô Âm đã kiên nhẫn với Trần Phóng lắm rồi, thế nhưng anh dường như chẳng có chút rung động. Cô ta dỗi hờn cũng chẳng khiến Trần Phóng mềm lòng, ngược lại anh còn nhíu mày nhìn về phía cô ta, vẻ mặt có chút lạnh.
Anh nói: “Cút.”
Từ Ngộ ở đằng xa đã không nghe lầm thì Ngô Âm lại càng không thể nào nghe lầm được, vẻ khó tin hiện lên trên khuôn mặt được trang điểm đẹp đẽ, Ngô Âm nhìn về phía Trần Phóng với vẻ khiếp sợ.
“Không nghe thấy à?” Trần Phóng lặp lại một lần nữa. “Còn chưa cút đi?”
“Cậu!” Sắc mặt Ngô Âm chuyển từ ửng hồng thành đỏ bừng, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào anh, giọng điệu tức giận.
Trần Phóng chẳng có chút dao động, dời mắt về màn hình điện thoại.
Chị đại cuối cùng cũng bị chọc tức mà bỏ chạy. Thậm chí Từ Ngộ còn nhìn thấy cô ta chùi khóe mắt khi rời đi, quả đúng là hiếm thấy.
Chứng kiến cảnh này, Từ Ngộ cụp mắt xuống, không có biểu cảm gì.
Kịch hay đã xem xong, cô đang muốn rời đi trong âm thầm thì bỗng nghe thấy giọng Tôn Nhiêu Nhiêu: “Từ Ngộ! Sao cậu lại ở đây? Mình tìm cậu lâu lắm đó!”
Giọng cô ấy lanh lảnh, Từ Ngộ thậm chí còn không có thời gian để trốn, bỗng nhiên bị bắt quả tang đang rình rập, cô vô thức quay đầu nhìn về phía Trần Phóng.
Quả nhiên là anh cũng đã nghe thấy rồi, anh nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng hờ hững.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, vẫn là Từ Ngộ thu hồi ánh mắt trước, sau đó kéo Tôn Nhiêu Nhiêu đang chạy tới, vội vã rời đi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Trên đường về lớp học, Tôn Nhiêu Nhiêu vẫn cứ huyên thuyên hỏi cô không ngừng: “Người vừa rồi là Trần Phóng à? Mình không nhìn lầm chứ? Sao cậu lại ở cùng cậu ấy?”
Từ Ngộ hơi mất kiên nhẫn trước hàng loạt câu hỏi liên tiếp của Tôn Nhiêu Nhiêu, chỉ có thể lấy cớ đi vệ sinh mà tránh đi.
Từ Ngộ đứng trên hành lang tầng hai. Sắc trời đã tối, nhưng cô vẫn nhìn thoáng qua hướng tòa thực nghiệm.
Ở nơi đó tối đen như mực, chẳng thể nhìn thấy gì.