Edit: Kiwi
Hôn nhân là gì?
Là yêu? Là trách nhiệm? Là đôi nam nữ có tình yêu hoặc không yêu, ở bên nhau tạo thành một gia đình, hoàn thành việc nối dõi? Trải qua hàng nghìn năm, vấn đề này dường như đã trở thành một sứ mệnh bất thành văn của loài người.
Từ trước đến giờ luôn là như thế, nó luôn diễn ra theo cách như vậy.
Con cái là gì?
Là một sinh mệnh được bố mẹ ban cho? Lúc còn bé là một món đồ chơi đáng yêu, sau này lớn lên thì tồn tại như một kỳ vọng của bố mẹ?
Làm con cái nên biết ơn vì bố mẹ đã mang bạn đến thế giới này, như thế đã là món quà lớn nhất đối với bạn. Ngay cả khi họ không cần phải học làm thế nào để trở thành một người bố, người mẹ tốt, bởi vì tất cả mọi thứ bạn có đều nhờ bọn họ ban cho, bạn phải làm hết sức mình để báo đáp lại họ.
Không nên hỏi nhiều. Không được phép hỏi nhiều.
Tháng tám nóng nực nhất. Tháng tám điên cuồng nhất. Từ Ngộ ngồi trên ghế sô pha, nghe tiếng ve kêu đinh tai nhức óc ngoài cửa sổ, rồi nhìn khuôn mặt dịu dàng của Diệp Tinh trong phòng. Bà búi tóc lên, bận rộn trong nhà bếp. Chiếc quạt thông gió kêu ù ù, phát ra âm thanh nghe như tiếng gào thét của mùa hè.
Hôm nay Diệp Tinh thoạt trông như một người mẹ, người vợ đáng được thiên hạ ca ngợi. Đáng tiếc, sự dịu dàng chỉ biểu hiện giả dối nhất thời mà thôi. Bà bưng một bát canh giò heo đến phòng bếp, đặt lên chiếc bàn ăn gỗ nguyên khối, nói: “Tiểu Ngộ, mau lại ăn canh đi con, giò heo bổ lắm.”
Nhưng Từ Ngộ lại đáp: “Con không thích ăn giò heo.”
Diệp Tinh liền nhướng mày: “Con chưa nếm thử làm sao mà biết giò heo hôm nay không ngon chứ?”
Từ Ngộ cảm thấy mình không thể nào nói chuyện cho bà hiểu được: “Không phải nó không ngon mà là bản thân con không thích ăn mà thôi. Dù cho mẹ đem hầm hay đem kho thì con cũng không thích.”
Diệp Tinh tức giận, trừng mắt nhìn cô: “Mẹ bảo con ăn thì con phải ăn, đừng có viện nhiều cớ như thế. Bây giờ lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi nên biết trả treo phải không? Hồi còn đói khổ, người ta đói đến mức còn phải ăn cả vỏ cây kia kìa, có gì mà không ăn được? Nuông chiều con quá rồi nên giờ kén chọn phải không!”
Cơn giận dữ bất ngờ của Diệp Tinh khiến Từ Ngộ im lặng và phải thỏa hiệp. Cô bước đến bàn ăn với vẻ mặt cứng nhắc, bưng bát canh giò heo béo ngậy kia lên uống một ngụm. Có lẽ là vì chưa từng ăn đồ nhiều dầu mỡ như vậy một khoảng thời gian dài sau khi giảm cân, vừa nhấp một ngụm Từ Ngộ đã nôn ọe.
Diệp Tinh nhìn theo bóng dáng cô lao vào nhà vệ sinh, sắc mặt cũng cứng đờ.
Mùi thuốc súng dần dần lan tỏa trong căn phòng chật chội.
May mắn là Từ Thịnh Lâm đã trở về. Từ sau khi Từ Ngộ gặp chuyện vào đêm đó, Diệp Tinh đã xin phép đơn vị một tuần để đi về cùng cô. Từ Thịnh Lâm cũng không còn về nhà muộn nữa, tối nào cũng mở cửa về đúng giờ.
Gia đình này trông thật hài hòa và viên mãn, trông giống như tất cả những gia đình hạnh phúc khác. Nhưng sự yên bình này chẳng kéo dài được lâu, luôn có người phá vỡ sự yên ổn.
Là Diệp Tinh? Là Từ Ngộ? Hay là Từ Thịnh Lâm?
Từ Thịnh Lâm vừa về đã trông thấy Từ Ngộ ở trong nhà vệ sinh ói đến xây xẩm mặt mày. Ông ta đau lòng con gái nên liền hỏi Diệp Tinh: “Có chuyện gì vậy?”
Diệp Tinh trợn mắt nhìn Từ Ngộ một cái rồi tức giận than với chồng: “Nó giả vờ giả vịt thôi! Bảo nó uống một bát canh giò heo thôi mà nó bày ra cái dáng vẻ này cho ai xem chứ?”
Từ Thịnh Lâm nhíu mày lại: “Cũng có phải là bà không biết dạ dày của Tiểu Ngộ không tốt đâu, bà cho nó uống loại canh hầm này làm cái gì?”
Diệp Tinh lại xù bộ lông của mình lên: “Chẳng phải tôi đây là vì muốn tốt cho nó hay sao? Ai mà chẳng biết giò heo rất bổ, tôi bảo nó ăn là sai à? Tôi vất vả cực khổ nấu canh, hai bố con ông ở đây cảm ơn tôi như thế phỏng?”
“Bà lại ầm ĩ cái gì nữa thế?” Từ Thịnh Lâm cũng lớn giọng, ông ta khó chịu nhất là cái tính đụng cái là cãi vã của Diệp Tinh. Ở một khía cạnh khác, Từ Ngộ thừa hưởng một phần tính cách của ông ta – sợ âm thanh the thé, sợ bị chất vấn, sợ bị ép buộc. Nhưng trong cách xử lý những vấn đề này, Từ Ngộ lại khác với ông ta. Từ Ngộ nhận thấy rằng mình sẽ trở nên mất kiểm soát, thích dùng sự điên cuồng để chống lại điên cuồng. Đây là di truyền từ Diệp Tinh.
Cô quả là một kiệt tác vĩ đại của bố mẹ. Vừa hời hợt hờ hững lại nóng nảy gắt gỏng.
Từ Thịnh Lâm và Diệp Tinh lại cãi nhau. Trước đây, khi gặp phải tình huống như vậy, Từ Ngộ sẽ ngoan ngoãn nhận sai, nói một câu “Bố mẹ đừng cãi nhau nữa”, thậm chí sau đó cô còn quỳ xuống, bởi vì cô đã gây ra mâu thuẫn trong gia đình này. Nhưng bây giờ, Từ Ngộ sẽ không như vậy nữa, cứ để bọn họ cãi nhau, cô chỉ là cái cớ cho cuộc cãi vã của bọn họ chứ không phải nguyên nhân. Hai tòa thành muốn đánh nhau, tất cả mọi thứ đều có thể trở thành lý do châm ngòi cho cuộc chiến.
Chỉ là, trước khi đi ngủ, dì cả Diệp Nhiên – một người phụ nữ đã ly hôn – gọi điện thoại cho Từ Ngộ: “Tiểu Ngộ à, con đã thấy khá hơn chưa?” Thế nhưng hiển nhiên rằng điều này không phải lý do khiến bà cố ý gọi một cuộc điện thoại đến vào buổi đêm thế này. Quả nhiên, bà còn hỏi: “Nghe nói con lại làm mẹ con tức giận nữa hả? Con ngoan ngoãn một chút đi, đừng có khiến bố mẹ cãi nhau vì con mãi nữa.”
Từ Ngộ không nói chuyện, lặng lẽ nghe âm thanh dòng điện vang lên trong ống nghe. Dòng điện kia dường như có thể xuyên vào trái tim cô, khiến cô tê liệt, co rúm, tốt nhất là có thể làm cô tử vong.
Từ Ngộ gửi gắm hy vọng vào dòng điện yếu ớt này.
Từ nhỏ đến lớn cô đã nghe qua những lời của dì cả không biết bao nhiêu lần. Cô từng nghĩ rằng nguyên nhân khiến bố mẹ cãi nhau là vì mình, thế nên cô mới ngoan ngoãn nghe lời theo tiêu chuẩn của Từ Thịnh Lâm, cố gắng học hành theo yêu cầu của Diệp Tinh. Thế nhưng sau đó, cô nhận ra rằng con người cãi vã chỉ cần một lý do nào đó mà thôi. Cãi vã là cách mà bọn họ thể hiện cảm xúc, chứ không phải là cách để giải quyết vấn đề.
Từ Ngộ dần dần từ bỏ việc thuận theo và làm hài lòng một gia đình như vậy. Bố mẹ cô sẽ không thay đổi bản thân vì những mong mỏi của con cái.
Bởi vì cuộc cãi vã đêm nay, Từ Thịnh Lâm lại bắt đầu về nhà muộn, Diệp Tinh cũng đã tiếp tục công việc, Từ Ngộ vẫn phải đến trường. Dù thế nào, rất nhiều hy vọng cũng đã được gửi gắm vào cô, học tập là chuyện quan trọng nhất cô phải làm.
______
Kể từ sau hôm Diệp Tinh đưa Từ Ngộ đến trường làm thủ tục, Từ Ngộ gặp được Trần Phóng trên sân bóng, cô đã không gặp anh trong một tuần sau. Suốt một tuần này, Diệp Tinh sẽ đến đón cô khi học xong tiết tự học buổi tối, nhưng chỉ giới hạn trong một tuần này thôi. Phàm Phàm - con gái của dì cả Diệp Nhiên vẫn còn đang học tiểu học, nhưng bà có rất nhiều buổi tiệc xã giao phải tham gia, bà lo con gái ở nhà một mình nên liền bảo em gái Diệp Tinh đến chăm sóc giúp. Diệp Tinh tội nghiệp Phàm Phàm còn nhỏ mà bố mẹ đã ly dị nên lại càng thương yêu cô bé hơn. Thế nên Diệp Tinh cho Từ Ngộ chút tiền lẻ, để cho cô tự ra ngoài ăn khuya sau khi tự học buổi tối rồi về nhà ôn tập. Dù gì thành tích của Từ Ngộ cũng rất tốt, không cần Diệp Tinh kèm cặp làm bài tập. Bằng cấp của Diệp Tinh không cao, bà cũng không biết phải dạy kèm cho một học sinh trung học như thế nào.
Lần tìm căn nguyên mọi chuyện, vẫn là nhờ người dì cả kia đã giúp cho Từ Ngộ gặp lại Trần Phóng trong cửa tiệm đồ ăn nhanh đó.
Tiệm đồ ăn nhanh vào ban đêm không có quá nhiều khách, trống rất nhiều chỗ ngồi, nhưng Từ Ngộ vẫn ngồi xuống đối diện Trần Phóng.
Trần Phóng cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cô.
“Này, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Từ Ngộ khẽ mỉm cười với anh.
Đôi mắt đen của Trần Phóng nhìn về phía cô.
Từ Ngộ không để ý: “Cậu cũng ăn khuya à? Cậu vừa mới tự học buổi tối xong sao? Mấy ngày nay mình không thấy cậu ở trường học.”
“Tìm tôi có việc?” Cuối cùng Trần Phóng cũng trả lời cô.
“À…” Từ Ngộ dừng lại một chút. “Cũng chẳng phải chuyện to tát gì đâu, chỉ là mình muốn cảm ơn cậu.”
Trần Phóng nhìn cô chằm chằm, không bỏ sót bất kì biểu cảm nhỏ nào trên khuôn mặt cô: “Cảm ơn cái gì cơ?”
“Cảm ơn cậu vì hôm đó đã đứng cùng mình ở con hẻm kia đợi cảnh sát đến, nếu không mình thật sự không dám đứng ở đó một mình.” Từ Ngộ nói. “A, đúng rồi!” Cô ôm cặp sách ở trước người, cúi đầu như đang tìm kiếm thứ gì đó, một lúc sau mới lôi từ trong đống sách ra một chai sữa dâu: “Đây là quà cảm ơn của mình, cậu có thích vị dâu không? Nếu cậu không thích, lần sau mình sẽ đổi vị khác.”
Ánh mắt Trần Phóng chuyển sang chai sữa, chai được làm bằng thủy tinh, trên thân chai có dán một miếng giấy nhãn hiệu hình tròn màu xanh lá in hình vài trái dâu tây, màu của chất lỏng bên trong chai cũng hồng hồng.
Trần Phóng không nhận lấy chai sữa kia, Từ Ngộ liền đẩy chai sữa đến trước mặt anh.
“Bọn mình kết bạn nhé, Trần Phóng.” Từ Ngộ hơi sững người, nói xong mới nhớ ra hình như mình phải giải thích tại sao cô lại biết tên anh. “Trận bóng rổ hôm ấy lớp mình đấu với lớp cậu, cậu thể hiện rất xuất sắc, tất cả mọi người đều kêu tên cậu.”
Trần Phóng nghe cô lải nhải.
Từ Ngộ cũng vừa mở cho mình một bình sữa vừa nói: “Mình tên là Từ Ngộ, chữ Từ có bộ Xích [1], Ngộ trong hội ngộ.”
[1] Nguyên văn là 双人徐. Chữ Từ 徐 có bộ 彳, trong tiếng Trung hay gọi bộ này là 双人旁, nên Từ Ngộ nói 双人徐 nghĩa là đang giải thích chữ Từ trong họ của mình là chữ Từ có bộ 彳(Xích).
Trần Phóng nhìn chất lỏng màu hồng được hút lên trên theo ống hút trong suốt, cuối cùng biến mất dưới đôi môi tái nhợt của cô. Trên tay cô là sữa dâu, cô thích dâu đến thế sao?