Edit: Kiwi
Lúc cả nhóm bước ra khỏi quán sushi, trời vẫn còn chưa tối hẳn mà ánh lên một sắc lam mỏng manh và huyền bí. Bầu trời bị phủ lên một màu sắc như thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt những người trẻ tuổi.
Nhưng quãng thời gian bên nhau dẫu hạnh phúc biết mấy thì cũng đến lúc phải chia tay.
Chu Tư Tư rất luyến tiếc bầu không khí thảnh thơi như thế, cô ấy cảm thán: “Nếu không phải thi đại học thì tốt rồi, bọn mình muốn chơi đến mấy giờ cũng được, thích về lúc nào thì về!”
Chu Tư Diễn đánh một cái sau gáy cô ấy: “Còn hơn hai trăm ngày nữa lận, cố gắng lên.” Cậu cũng mong mỏi ngày ấy sẽ đến, thậm chí còn nhớ rõ số thời gian còn lại.
Chu Tư Diễn hỏi Từ Ngộ nhà cô ở đâu, Từ Ngộ đáp ở đường Thủy Đông. Cậu hơi ngạc nhiên: “Nhà A Phóng cũng ở đó này, trùng hợp vậy?” Vốn cậu định tự mình đưa Từ Ngộ về, mặc dù tất cả bọn họ đều không nhắc đến chuyện đã xảy ra trong con hẻm nhỏ kia, nhưng đoán chừng những người biết về chuyện này đều sẽ không dễ gì quên được.
Chỉ là vừa khéo làm sao nhà họ Chu ở phía ngược lại, Từ Ngộ lại đi cùng đường với Trần Phóng, Chu Tư Diễn không thể biểu lộ sự quan tâm của mình quá rõ ràng.
Cậu có chút rầu rĩ, dặn dò Trần Phóng: “A Phóng, đã khuya lắm rồi đấy, cậu nhớ phải đưa Từ Ngộ về đến tận cửa nhà đấy biết chưa?” Vừa nói, cậu vừa đưa mắt ra hiệu với anh, nhắc nhở anh về chuyện đã xảy ra lúc trước.
Ngược lại, Trần Phóng không hề tỏ vẻ kháng cự một chút nào, đáp: “Biết rồi.”
Trước khi xoay người đi, Chu Tư Tư nhớ ra chuyện gì đó, nói với Trần Phóng: “Đúng rồi Trần Phóng, cậu nhớ phải học thuộc mấy cụm từ Tiếng Anh mà lần trước mình sửa cho cậu nhé, toàn là những từ quan trọng cả đấy.”
“Ừ.” Trần Phóng đáp, không tỏ rõ ý gì.
“Nghe chưa vậy, mình sẽ kiểm tra từng phần đấy!”
“Nói sau đi.” Anh giơ tay lên chào, lúc xoay người lại, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Từ Ngộ: “Đi thôi.”
Sự bất ngờ với giọng điệu thân thiết giữa Chu Tư Tư và Trần Phóng của Từ Ngộ bị cắt ngang bởi một câu nói của anh. Cô nở một nụ cười, nói với anh em nhà họ Chu: “Vậy bọn mình đi trước nhé, chào các cậu.”
“Đi đường cẩn thận đó!” Chu Tư Diễn dặn dò.
Hai người đi càng lúc càng xa, phía sau vẫn có thể lờ mờ nghe được giọng nói của Chu Tư Tư: “Chu Tư Diễn, anh có thấy bây giờ em giống hệt như một bà mẹ già không…”
Từ Ngộ lắng nghe động tĩnh phía sau, nhưng ánh mắt lại rơi trên bóng lưng của thiếu niên trước mặt. Áo thi đấu màu trắng của anh bị ánh đèn đường chiếu lên, ấm áp. Cô chậm rãi đi theo sau anh, im lặng đến lạ thường.
Trước đây mỗi lần đi cùng Trần Phóng, cô đều sẽ cố tình gây ầm ĩ xung quanh anh, ồn ào đến khi anh lạnh mặt nói “Từ Ngộ, im lặng” cô mới bớt bớt lại một chút. So với trước đây, hôm nay cô quả thật là hơi im ắng.
Chẳng qua hôm nay Từ Ngộ thật sự không hề có bất kì suy nghĩ trả đũa gì, bao gồm cả lúc ăn sushi khi nãy. Cô cũng không hề làm gì để trêu chọc Trần Phóng cả. Không chỉ là vì có anh em nhà họ Chu ở đây, mà còn vì tâm trạng của cô mấy ngày nay rất tốt.
Cô đang rất cẩn thận giữ vững tư tưởng hòa bình này.
Màn đêm dần trở nên u ám và mờ ảo, bóng của Từ Ngộ cũng bị vùi dưới cái bóng của Trần Phóng. Cô nhìn cái bóng dưới chân với vẻ chán nản, đi sát theo phía sau anh một cách máy móc.
Hai người đi đến trước đầu hẻm Xa Tiền, ánh đèn trên con đường này rất tối, bóng người cũng dần chìm vào trong sắc đen.
“Nhìn đường.” Đương lúc cô thất thần, Trần Phóng đột nhiên xoay người nắm lấy bả vai cô kéo sang bên cạnh.
Ngay giây tiếp theo, một chiếc xe điện màu đen phóng vụt qua trước mặt bọn họ.
“Bị mù hả? Có biết nhìn đường không?” Lái xe là một gã đàn ông trung niên không đội mũ bảo hiểm, đầu trọc lóc quay đầu lại nạt hai người.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Từ Ngộ còn chưa kịp phản ứng thì trước mắt cô lại vụt qua một bóng đen nữa – quả bóng rổ trong tay Trần Phóng đã đập chính xác vào cái trán bóng loáng của gã đàn ông.
Tiếp theo đó là tiếng xe đổ rạp xuống nền xi măng, phát ra tiếng động điếc tai.
“Ông chửi thêm câu nữa xem?” Cô nghe Trần Phóng nói.
Không chỉ Từ Ngộ mà ngay cả gã đàn ông bị đập kia cũng sững sờ mất một lúc.
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Từ Ngộ vô thức nhìn về phía Trần Phóng.
Nếu nói thái độ của Trần Phóng khi từ chối Ngô m lần đó có thể được miêu tả là “cực kỳ lạnh nhạt”, vậy thì lần này hoàn toàn có thể gọi là hung ác. Từ Ngộ liếc mắt nhìn sang bên, cơ thể cô lập tức lại căng cứng, bởi vì gã đàn ông kia đã từ dưới đất bò dậy, lộ ra thân thể béo ú.
“Trần Phóng…” Cô khẽ gọi.
“Đợi ở đây, đừng đi đâu hết.” Trần Phóng nghe thấy quay đầu nhìn thoáng qua Từ Ngộ, vẻ tàn nhẫn trong giọng nói vẫn còn chưa rút đi hết, cơ thể chắn trước người cô.
“Tao đ** con mẹ mày, dám đánh ông hả?” Gã đàn ông ầm ĩ lao đến, tức giận đến tột độ, trên mặt ửng hồng một cách dị thường: “Con mẹ nó mày muốn chết đúng không?”
Gã đàn ông huơ huơ nắm đấm, như thể nó sẽ giáng lên mặt Trần Phóng ngay giây tiếp theo, nhưng bước chân ông ta lại lảo đảo, kết hợp với khuôn mặt giận dữ trông có vẻ hơi tức cười.
Ngay trước khi ông ta lao lên, Trần Phóng đã nhanh chóng đạp một cái thật mạnh vào bụng ông ta trước.
“Ai muốn chết cơ?” Trần Phóng hỏi một cách mỉa mai.
Cơ thể già trái non hột [1] của gã đàn ông bị anh đạp cho một cái, nháy mắt đã đổ ầm xuống như đồ chơi xếp gỗ, ngã vào bức tường gạch xanh ở đầu hẻm, cả cơ thể béo ụ của ông ta run rẩy.
[1] Già trái non hột: Bên ngoài làm ra vẻ mạnh bạo, cứng rắn, nhưng thật sự non gan, nhút nhát.
Nháy mắt vừa rồi khi ông ta lao đến, Từ Ngộ nhạy bén ngửi được một mùi hương lơ lửng trong không khí.
Là một mùi tanh tưởi mà cô không thể nào quen thuộc hơn, đồng thời cũng khiến cô vô cùng chán ghét – mùi rượu.
Say rượu lái xe ư?
Vẻ mặt của cô lạnh dần, im lặng đứng bên cạnh quan sát.
Đây là lần đầu tiên Từ Ngộ chứng kiến Trần Phóng đánh nhau, hay nói đúng hơn là một mình anh đánh. Cơ thể của thiếu niên vững vàng hơn rất nhiều so với tên đàn ông uống say đến bước chân cũng loạng choạng. Anh ấn gã đàn ông lên tường, tránh được cú đấm của ông ta, sau đó trở tay thụi một cú vào bụng ông ta.
Ở phương diện này, Trần Phóng là một tay lão luyện. Anh biết nên đánh vào chỗ nào để khiến người kia không chỉ đau mà còn không để lại dấu vết.
May mắn là con hẻm Xa Tiền vắng vẻ, lúc này không có ai đi ngang qua trông thấy, có điều… Từ Ngộ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn camera. Kể từ sau việc cô gặp chuyện lần trước, con đường này đã được trang bị thêm camera.
Một lúc sau, cô thấy đã đủ rồi nên cất tiếng kêu: “Được rồi, đừng đánh nữa!” Cô không gọi tên Trần Phóng vì sợ gã đàn ông kia tỉnh táo rồi sẽ nhớ lại rồi đến trả thù bọn họ.
Trần Phóng lại đạp vào bụng ông ta một cái nữa rồi mới dừng lại.
Không biết gã đàn ông kia đã uống hết bao nhiêu rượu, bị Trần Phóng đá một cú như vậy, thay vì thổ huyết, ông ta lại phun ra một đống đồ ghê tởm đang tiêu hóa. Gã đàn ông ngã vào tường, trong chốc lát không thể nào đứng lên nổi, cả người nằm trên một đống thứ bẩn thỉu, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối.
Gã đàn ông mới vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ, giờ phút này ngay đến hơi sức nói chuyện cũng không có, xụi lơ như một con sâu.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Từ Ngộ cau mày nói.
Trần Phóng mím môi, bước trở về bên cạnh cô, nhìn cô từ trên xuống dưới.
Vẻ sợ hãi không hiện ra rõ trên khuôn mặt cô mà nhiều hơn đó chính là kinh tởm. Cô không muốn ngửi thấy cái mùi hôi thối ở đây thêm một giây một phút nào nữa hết.
Ánh mắt của Trần Phóng như bóng đêm, anh nhìn chằm chằm Từ Ngộ. Từ Ngộ không biết anh đang nhìn gì, thế nên đành phải nhắc nhở một câu: “Đi thôi.”
Lúc này Trần Phóng mới thu ánh mắt lại, nói: “Cậu đi trước đi.”
Anh quay lại nhặt quả bóng rổ trong góc, rất may là quả bóng lăn đi xa, không bị dây vào những thứ bẩn thỉu.
_______
“Bây giờ không sợ nữa à?”
Đi ra khỏi con hẻm nhỏ, Trần Phóng đột nhiên hỏi cô.
“Hửm?” Trong một thoáng, Từ Ngộ không phản ứng kịp. “Sợ gì cơ?”
Trần Phóng không nói tiếp.
Từ Ngộ cân nhắc hỏi: “Ý cậu là gã vừa rồi ấy à?” Cô nở nụ cười: “Có cậu ở đây, mình sợ cái gì chứ?”
Càng ngày Từ Ngộ càng thành thạo hơn trong việc dùng tình yêu như một cái cớ và càng ngày cô cũng càng giống những người trưởng thành lúc nào cũng treo tình yêu trên miệng nhưng lại sợ trúng phải mũi tên của vị thần ái tình.
Có lẽ quá trình chuyển đổi từ trẻ con đến trưởng thành là một quá trình bị đồng hóa không ngừng từ những người dưỡng dục. Dẫu có phản kháng, có căm ghét cách mấy thì cũng không thể ngăn được ảnh hưởng từ môi trường xung quanh.
“Từ Ngộ.” Trần Phóng lại gọi tên cô. “Khăn giấy.” Anh vươn tay ra, mu bàn tay ngửa lên, không giống đang yêu cầu mà giống như đang phô bày ra vậy.
“Cái gì cơ?”
“Cho tôi khăn giấy.”
Ánh mắt Từ Ngộ rơi vào trên khớp ngón tay anh, nơi đó lờ mờ có vài chỗ tối màu, là máu.
Đoán chừng là bị thương lúc đánh nhau vừa rồi.
“À.” Cô trượt cặp sách từ trên vai ra phía trước, kéo khóa chiếc túi nhỏ, lấy ra bịch khăn giấy đã dùng còn dư lại không nhiều.
Trần Phóng đưa tay đón lấy, một cách thản nhiên, anh rút tờ khăn giấy cuối cùng ra khỏi bịch, phủ lên các đốt ngón tay của mình.
Từ Ngộ lịch sự hỏi một câu: “Cậu còn bị thương chỗ nào nữa không?”
“Không.”
Từ Ngộ liền im bặt.
Hai người lại đi đến chỗ vạch sang đường kia. Từ Ngộ dừng bước chân, không đi về phía trước nữa. Cô đưa mắt nhìn vạch sang đường ở đối diện. Đèn neon trên bảng hiệu của các cửa hàng dọc con phố đang phát sáng. Từ Ngộ nói với Trần Phóng: “Được rồi, cậu mau trở về đi.”
Trần Phóng liếc mắt nhìn cô, bước chân vẫn cứ hướng về phía trước.
“Trần Phóng?”
“Đưa cậu về nhà trước đã.” Anh nói.
“Thật sự không cần đâu.” Từ Ngộ đuổi theo bước chân anh, vội vàng từ chối: “Nhà mình ở ngay gần đây thôi, mình biết rất rõ khu này, không cần phải…”
“Cậu sợ cái gì?” Lời còn chưa nói hết, Trần Phóng bỗng dừng bước nhìn cô: “Hay là nói, cậu không hề sống ở đây? Lúc trước toàn là nói dối?”
Trước đây để được đi theo anh, Từ Ngộ đã nhiều lần giải thích với Trần Phóng rằng nhà mình ở gần đây.
Nhưng anh chưa bao giờ thật sự tin lời cô.
Từ Ngộ im lặng, trầm mặc nhìn thẳng vào mắt anh.
“Đi.” Cô nhún vai. “Cậu phải học cách tin tưởng người khác đi.”
Từ Ngộ dẫn Trần Phóng đến tiểu khu nhà mình. Trần Phóng bình tĩnh quan sát cảnh vật xung quanh, vẻ mặt thản nhiên.
Chỗ này quả thật rất gần nhà anh.
“Đó, nhà mình ở trong tòa này này.” Từ Ngộ chỉ vào hành lang tối tăm phía trước, nói với Trần Phóng. “Đừng bảo là cậu còn muốn đi lên trên xem nữa đấy nhé?” Giọng nói cô nhẹ bẫng, phong thái cũng thoải mái tự tại, hệt như thể đang cư xử với một tên mắc bệnh tâm thần đa nghi – bệnh đa nghi quả thật cũng là một loại bệnh tâm lý.
“Nhưng nếu mẹ mình về nhà rồi, biết mình được con trai đưa về có khi sẽ nghi ngờ mình yêu sớm đó.” Từ Ngộ cười, đôi mắt cong cong. “Nhưng mà, hai chúng ta đang yêu sớm sao? Cậu đã chấp nhận sự theo đuổi của mình rồi sao, Trần Phóng?”
Trong góc tối, Từ Ngộ từng bước đến gần anh, nhón chân ghé vào tai anh thì thầm, hệt như mỗi một lần cô định tiếp cận anh khi trước. Một cách vô tình, Từ Ngộ lại bắt đầu trêu chọc, suýt chút nữa đã quên mất phần nhân từ vừa xuất hiện mấy ngày trước: Buông tha cho anh.
Anh quá phiền phức, cô cũng đã nghĩ đến việc buông tha cho anh rồi, thế nhưng anh còn tự chủ động đưa đến.
Không thân thiết gần gũi thì chỉ toàn thấy những điều tốt đẹp, nhưng đến khi tiếp xúc gần rồi mới rõ những mặt xấu của nhau. Phải chăng đây chính là thói hư tật xấu của con người?
Từ Ngộ cụp mắt, thu lại biểu cảm châm biếm giễu cợt.