Edit: Kiwi
“Trần Phóng!”
Nhóm bốn người còn chưa đi đến trường thì đã thấy có một nữ sinh mặc váy cực ngắn chạy về phía họ từ xa. Hoặc nói đúng hơn là chạy về phía Trần Phóng.
Chu Tư Diễn và Chu Tư Tư đều cau mày, Từ Ngộ cũng nhìn thấy rõ mặt mũi của cô gái kia.
Là Ngô Âm.
Chu Tư Tư ở bên cạnh nói: “Gì vậy chứ? Sao lại gặp phải cậu ta?”
“Cậu quen biết cậu ấy à?” Từ Ngộ hỏi.
“Không quen, nhưng mà…”
Lời còn chưa nói hết, Ngô Âm đã chạy đến trước mặt bọn họ.
“Trần Phóng, thật là tình cờ quá đi!” Ngô Âm chắn đường bọn họ. “Cùng đi nhé?!” Dù mang giọng điệu hỏi thăm, nhưng lại rất có khí thế nếu Trần Phóng không đồng ý thì sẽ không nhường đường.
Trần Phóng thậm chí còn không liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái, anh nhích sang bên cạnh đi vòng qua cô ta.
“Trần Phóng!” Ngô Âm dậm chân, xông lên đẩy những người đang ngáng đường mình ra, muốn đi sát bên cạnh Trần Phóng.
Người cô ta đẩy là Chu Tư Tư, nhưng người đứng bên cạnh Chu Tư Tư lại là Từ Ngộ. Lúc bị mất thăng bằng, Chu Tư Tư vô thức túm lấy Từ Ngộ, trong phút chốc lại quên mất đùi Từ Ngộ bị thương, không thể đứng vững. Hai cô gái cứ ngã sang bên như domino, may mà được Chu Tư Diễn ở ngoài cùng đỡ lại.
“Cẩn thận!” Chu Tư Diễn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Từ Ngộ suýt nữa bị đẩy ngã: “Chân cậu không sao chứ?” Cậu tỏ vẻ quan tâm.
Lúc Trần Phóng quay đầu lại thì vẫn chậm một bước, anh chỉ nhìn thấy Từ Ngộ đang cau mày dựa vào cánh tay Chu Tư Diễn. Anh mím môi, vẻ mặt có chút cứng đờ.
Mà người khởi xứng mọi chuyện thì mù tịt không biết gì cả, thậm chí còn đưa tay kéo cánh tay Trần Phóng.
Một tiếng “bốp” vang lên, Trần Phóng hất tay Ngô Âm ra. m thanh rất rõ, xen lẫn với cảm giác đau nhói trên cánh tay, ngay cả Ngô Âm vốn đã quen với sự thờ ơ lạnh lùng của anh cũng phải sững sờ.
Sau đó là giọng nói đầy tức giận của Chu Tư Tư: “Cậu có biết xấu hổ không vậy, ngày nào cũng mong ngóng người ta! Cậu nhìn thử xem có ai thèm để ý đến cậu không? Không biết xấu hổ, suốt ngày cứ như cái đồ vô liêm sỉ ấy!”
Chẳng biết những lời này đã đâm vào chỗ đau nào của Ngô Âm, sau khi hồi thần lại, cô ta liền quay đầu mắng: “Mắc mớ gì tới cậu…”
Cô ta còn chưa nói xong thì đã bị Trần Phóng đẩy ra, bước chân thậm chí còn loạng choạng, cả người cũng suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.
Trần Phóng đi đến bên cạnh Từ Ngộ, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lướt đến cánh tay đang được Chu Tư Diễn nắm lấy của Từ Ngộ, dừng lại hai giây rồi rời đi.
“Có đau không?” Anh hỏi.
Từ Ngộ vội vàng lắc đầu.
Chu Tư Tư chuyển động mắt cá chân, cảm nhận được cảm giác đau đớn, cô ấy tức giận nói: “Hình như chân mình bị trật mất rồi. Ngô Âm, bộ cậu bị bệnh à?”
Mọi câu nói khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía Ngô Âm.
“Cút xa một chút.” Trần Phóng lạnh lùng nói với Ngô Âm, ánh mắt nhìn cô ta cũng lộ rõ vẻ chán ghét.
Sắc mặt của Ngô Âm lập tức trở nên cực kỳ tệ.
Tuy trước đây anh cũng đối xử với cô ta như thế, nhưng không có lần nào anh động tay động chân cả. Cô ta lờ mờ cảm thấy thái độ của Trần Phóng còn tệ hơn cả trước kia. Trần Phóng như thế khiến lòng cô ta đau xót. Dù là ai đi chăng nữa thì cũng sẽ rất buồn khi người mình thích tỏ thái tộ tệ như vậy.
Có điều… Cô ta sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu. Nếu tình yêu có thể dễ dàng từ bỏ như vậy thì đã không được gọi là tình yêu rồi.
Nói đến đây, chính bản thân Ngô Âm còn muốn bật cười. Dẫu lớn lên trong hoàn cảnh bẩn thỉu và ghê tởm như vậy, cô ta vẫn mang một khao khát tình yêu đầy dũng cảm và không vụ lợi.
Thỉnh thoảng Ngô Âm lại bị cảm động trước sự dũng cảm và không vụ lợi của mình.
Cô ta thích Trần Phóng, nhưng không chỉ thích Trần Phóng không thôi. Hơn như thế, cô ta yêu thích (cảm giác) khi trái tim mình đập nhanh khi đến gần Trần Phóng, và cả ánh sáng rực rỡ theo đó mà sinh ra – thứ ánh sáng khiến cô ta cảm thấy cuộc sống mình cũng không hoàn toàn mục rữa.
Những khao khát này tiếp sức cho Ngô Âm đối mặt với thái độ tồi tệ của Trần Phóng hết lần này đến lần khác, đồng thời cũng trở thành chấp niệm trong lòng cô ta.
Bởi vì thích, nên sẽ muốn có được. Tất nhiên cũng sẽ sinh ra những phẫn uất – tại sao cuộc sống lại có những thứ muốn mà không thể đạt được, tại sao mọi thứ trên đời lại không thể viên mãn.
Ngô Âm cụp mắt xuống, che giấu đi những cảm xúc đang trào dâng bên trong. Lúc ngước lên một lần nữa, cô ta lại trở về là một cô gái dường như không sợ hãi điều gì.
"Trần Phóng.” Cô ta từng bước đến gần anh, từng bước sát gần ánh mắt ghét bỏ khiến cho cô ta phải đau lòng khổ sở: “Hôm qua mình gặp chú Trần, chú bảo mình tiếp xúc với cậu nhiều hơn, nói không chừng sau này chúng ta còn có thể sống cùng với nhau đấy?”
Lời nói ra không hề tránh né ba người còn lại, khiến trong mắt cả ba đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ngô Âm đang nói gì vậy? Cậu ta có ý gì?
Chỉ có Trần Phóng là nghiến răng, cả người cứng ngắc không dám quay đầu lại.
Anh thậm chí còn cảm nhận được một thứ ánh sáng nóng rực đang chiếu vào lưng mình. Bí mật không thể nói ra của thiếu niên bỗng nhiên bị phô bày dưới ánh dương, anh buộc phải chấp nhận những cái nhìn của bọn họ, chấp nhận cái nhìn của cô.
Anh nghiến răng, mất hết dũng khí nói chuyện.
“Ngô, m.” Ẩn trong âm thanh nghiến răng là sự đe dọa chỉ hai người có thể hiểu được.
Ngô Âm ngẩn ra, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên cô ta nghe Trần Phóng gọi tên mình. Nhưng cười xong, cô ta lại bắt đầu sợ hãi. Vừa rồi bị kích động đã khiến cô ta trả đũa bằng cách vạch trần vết sẹo không muốn bị người khác thấy của thiếu niên. Anh sẽ vì chuyện này mà chán ghét bản thân cô ta hơn nữa sao?
Nhưng vốn anh đã rất chán ghét rồi.
Lòng bàn tay Ngô Âm lạnh buốt.
Giọng run run, nhưng cô ta vẫn lấy hết can đảm nói: “Mình đã nói rồi, hai chúng ta là cùng một loại người. Cậu đừng từ chối mình, Trần Phóng.”
Cô ta nói xong thì bỏ đi, hay nó đúng hơn là chạy trối chết.
Tất cả mọi thứ dường như cũng dừng lại vào thời khắc này, ngay đến tiếng xe cộ bên đường cũng như thể bị chặn lại từ rất xa. Một lớp nhựa trong suốt bao lấy nơi bọn họ đang đứng tạo thành một không gian kín gió. Tất cả mọi âm thanh bên trong đều trở nên uất nghẹn, đè nặng lên hơi thở của mọi người.
Trần Phóng không dám quay đầu lại, không dám đối diện với những ánh mắt sau lưng, vừa muốn nhưng lại vừa sợ nghe thấy giọng nói của bè bạn.
“A Phóng.” Cuối cùng là Chu Tư Diễn đứng ra phá vỡ bầu không khí ngột ngạt. “Cậu đang nghĩ gì thế? Đi thôi, sắp trễ tiết tự học rồi, chúng ta còn phải cùng nhau thi đại học nữa đó!” Cậu cố ý nhấn mạnh câu cuối cùng.
Trần Phóng bị Chu Tư Diễn vỗ vai, tâm trạng anh cũng theo đó mà buông lỏng.
Anh quay đầu liếc mắt nhìn Từ Ngộ. Cô gái vốn tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng lúc bắt gặp ánh nhìn của anh thì không hỏi thêm gì cả.
“…”
Như thế là đủ rồi.
____
Buổi chiều lúc tan học, Tôn Nhiêu Nhiêu lại muốn kéo Từ Ngộ đi mua đồ ăn tối.
“Cậu nhất định phải thử bánh mì bơ ở cửa tiệm kia, nếu cậu không ăn chắc chắn sẽ hối hận cho coi!” Cô ấy thuyết phục Từ Ngộ.
Ý chí của Từ Ngộ cũng không còn kiên định như hồi mới khai giảng nữa. Cô chỉ hơi do dự một chút, sau đó thì đi theo Tôn Nhiêu Nhiêu. Cô biết mình đang ăn uống vô tội vạ nhưng lại không thể kiểm soát được điều ấy.
Cùng lắm thì… Cùng lắm thì ngày mai nhịn đói là được rồi.
Cô mới đi cùng Tôn Nhiêu Nhiêu ra đến cửa lớp thì đúng lúc đụng phải Chu Tư Tư đến tìm cô.
“Từ Ngộ!” Chu Tư Tư gọi. “Các cậu đi ăn tối sao? Cho mình đi với.”
Từ Ngộ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn hỏi ý kiến Tôn Nhiêu Nhiêu: “Có được không?”
Đây lần đầu tiên Tôn Nhiêu Nhiêu tiếp xúc khoảng cách gần như vậy với hoa khôi của trường. Cô ấy hơi căng thẳng, vội vàng nói: “Được chứ được chứ!”
Chu Tư Tư mỉm cười với cô ấy, đồng thời khoác cánh tay Từ Ngộ.
Bữa tối, Tôn Nhiêu Nhiêu còn muốn ăn bún trộn trong con hẻm nhỏ ở đối diện trường học. Từ Ngộ và Chu Tư Tư chỉ ăn một cái bánh mì bơ rồi thôi. Tôn Nhiêu Nhiêu ngẫm nghĩ một lúc, sau đó bảo Từ Ngộ lúc đi mua bánh mì thì mua thêm cho cô ấy một cái, mình thì chạy sang đường đối diện trường mua bún trộn, nói lát nữa sẽ quay lại với Từ Ngộ và Chu Tư Tư.
Cũng nhờ vậy mà cuối cùng Chu Tư Tư cũng tìm được cơ hội ở riêng một mình với Từ Ngộ.
“Sao thế?” Từ Ngộ nhìn thoáng qua một cái liền thấy được mục đích của Chu Tư Tư. Bình thường tự học buổi tối Chu Tư Tư sẽ không đến ăn tối cùng cô vì lớp của hai người cách nhau rất xa.
Chu Tư Tư xấu hổ cười cười: “Cũng không có gì cả… Chỉ là mình thấy hơi kỳ lạ mà thôi, không biết lúc sáng Ngô Âm nói câu kia là có ý gì…”
“Hửm?” Từ Ngộ đại khái đã đoán được Chu Tư Tư muốn nói điều gì.
“Bố Trần Phóng và nhà Ngô Âm có quan hệ gì hả?”
“Mình không biết.” Từ Ngộ nhận lấy bánh mì ông chủ đưa. “Mình cũng không rõ lắm.”
Chu Tư Tư lại đột nhiên ghé sát bên tai cô nói nhỏ: “Vậy cậu có biết mẹ của Ngô Âm là một người phụ nữ ở Hậu Nhai [1] không?”
[1] Hậu Nhai 后街 nghĩa là “con phố/đường ở đằng sau”. Ở đây mình để nguyên Hán Việt chỉ tên gọi.
Từ Ngộ khựng lại, kinh ngạc nhìn về phía Chu Tư Tư.
Hậu Nhai là phố đèn đỏ nổi tiếng Lung Thành.
Thấy phản ứng của Từ Ngộ, Chu Tư Tư liền biết cô hoàn toàn mù tịt chuyện của lớp xã hội, nhiều chuyện chia sẻ tin tức mình nghe được với cô: “Mẹ của cậu ta làm cái chuyện kia ý…”
Từ Ngộ sốc đến mức không nói nên lời.
Liên tưởng đến những lời khi sáng Ngô Âm nói với Trần Phóng, cô lờ mờ có một vài suy đoán trong lòng. Tại sao bố của Trần Phóng lại có quan hệ với gái điếm ở phố đèn đỏ?
Không chỉ có mỗi cô, Chu Tư Tư cũng không thể không nghĩ đến chuyện này.
Từ Ngộ cụp mắt, có chút phiền muộn, cô cảm thấy những thông tin mình thu thập được vẫn còn quá ít ỏi.
Chuyện này có liên quan gì đến Tần Úc và Từ Thịnh Lâm hay sao?
“Nhưng mà thật sự Ngô Âm cũng phiền quá đi. Trần Phóng đã khó chịu đến mức độ như vậy rồi mà cậu ta vẫn mặt dày dán lên, không biết có phải là học từ mẹ mình không nữa!”
Từ Ngộ: “…”
Nhìn dáng vẻ tức giận của cô ấy, Từ Ngộ bỗng nhớ đến một chuyện.
“Tư Tư.” Cô gọi.
“Ừ?”
“Có phải là... cậu thích Trần Phóng đúng không?”
Lần này đến lượt Chu Tư Tư sửng sốt. Nhưng rất nhanh, cô ấy lại nở một nụ cười e lệ.
“Cậu nhìn ra à?”
Trái tim Từ Ngộ đột nhiên chùng xuống theo những lời cô ấy nói.
“Chẳng qua.” Chu Tư Tư nói tiếp. “Việc phải lòng một chàng trai có vẻ ngoài tuấn tú là một chuyện rất bình thường mà thôi. Thích cũng đâu nhất định là sẽ ở bên nhau đâu!” Cô ấy nhìn Từ Ngộ với vẻ mặt thản nhiên, vẫn chưa nói hết: “Huống hồ, một chàng trai có xứng đáng để chúng ta theo đuổi hay không không chỉ phụ thuộc vào ngoại hình, mà còn phải xem phẩm chất của người đó. Trần Phóng cậu ấy… học hành không tốt lắm, thi đại học thật sự có chút bấp bênh.”
Những lời này khiến Từ Ngộ ngạc nhiên, cái nhìn của cô về Chu Tư Tư nhất thời cũng có chút thay đổi. Cô gái thoạt nhìn đơn thuần này lại lý trí và trưởng thành hơn những gì cô nghĩ rất nhiều.
“Từ Ngộ, cậu cũng vậy à?”
“Gì cơ?” Từ Ngộ ngẩng đầu.
“Thật ra lúc sáng mình đã nhìn ra được rồi. Cậu và Trần Phóng đi cùng nhau đúng không? Quan hệ của hai cậu không bình thường nhỉ?”
“…” Từ Ngộ thoáng giật thót.
Chu Tư Tư nghĩ là Từ Ngộ xấu hổ nên vỗ vai cô trấn an: “Ôi dào đừng có sợ, mình cũng không phải là rất thích Trần Phóng, nếu cậu ấy vẫn tiếp tục tiêu cực như thế, mình sẽ không có suy nghĩ gì với cậu ấy đâu. Nhưng ngược lại cậu đó, thành tích của cậu tốt hơn mình rất nhiều, phải chú ý lấy ‘Học tập làm trọng’ biết không? Chúng ta phải nghĩ về lâu về dài, tương lai mới là thứ quan trọng nhất.”
Suy nghĩ của Từ Ngộ hơi dao động, nhưng cô không nói gì thêm.
Chu Tư Tư vô cùng tỉnh táo, sự tỉnh táo khiến cô phải ước ao.
Nhưng cô ấy vốn đã có tương lai tươi sáng cho riêng bản thân mình.