• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kiwi

Đi về? Về đâu? Về nhà anh sao?

Từ Ngộ phấn khích đến nỗi tất cả máu trong người đều đang kêu gào run rẩy.

Chỉ cần cô đồng ý, mặc kệ kết quả ra sao, mối quan hệ của hai người đều sẽ phát triển thêm một bước. Từ Ngộ chẳng thèm để ý đến kết quả, cô chỉ quan tâm đến quá trình, và cả niềm vui mà cô có thể thu được khi những người lớn ghê tởm đó phát hiện ra mối quan hệ hỗn loạn mà cô đã góp phần thúc đẩy. Đã đủ hỗn loạn chưa? Có hài lòng hay không?

Từ Ngộ phấn khích đến nỗi suýt chút nữa đã lộ tẩy trước mặt Trần Phóng.

Nhưng cô vẫn bày ra chút biểu cảm lo lắng ngờ vực: “Đến nhà cậu sao? Nhưng mà chúng ta…”

Không đợi cô nói xong, Trần Phóng đã xoay người rời đi, như thể anh cũng chẳng thèm quan tâm cô có thể theo kịp hay không vậy.

Tất nhiên Từ Ngộ sẽ không bỏ qua cơ hội này, cô lập tức theo chân anh. Ban đầu cô còn hơi lo lắng không biết bố mẹ Trần Phóng có ở nhà hay không, như sau khi thấy được vẻ mặt của Trần Phóng, cô đã yên tâm rồi. Rõ ràng là anh muốn làm gì đó. Nếu anh đã hỏi cô có muốn về nhà với mình hay không thì nhất định là bố mẹ anh không ở nhà. Trần Phóng còn không sợ thì cô sợ cái gì kia chứ?

Giây phút này, Từ Ngộ dường như cảm nhận được cảm giác kích thích mà Từ Thịnh Lâm hằng tìm kiếm – vợ không bằng bồ nhí, bồ nhí không bằng lén lút vụng trộm. Thật thú vị và kích thích biết bao - lén lút làm mọi chuyện khi mà rất có khả năng là sẽ bị phát hiện. Thăm dò nấn ná trên bờ vực của đạo đức và phép tắc kỷ cương, hãy nhìn đi, cô giỏi lắm đúng không?

Từ Ngộ cảm nhận được thứ khoái cảm này, nhưng cô sẽ không đồng cảm với bố. Nhớ đến Từ Thịnh Lâm, sự hưng phấn của cô liền tan đi đôi chút.

Từ Ngộ tăng tốc đuổi kịp Trần Phóng, lo lắng nhìn anh: “Hôm nay mình không thấy cậu ở trường, vết thương trên mặt cậu là sao vậy? Cậu… đánh nhau sao?”

“Sợ à?” Trần Phóng vẫn rảo bước nhanh về phía trước.

“Cậu sẽ đau.” Từ Ngộ nói.

Cuối cùng Trần Phóng cũng dừng bước lại. Anh cúi đầu nhìn Từ Ngộ. Cô nhíu mày, nhìn lại anh bằng ánh mắt lo lắng.

Trần Phóng dời mắt đi, không nói thêm lời nào. Ngược lại anh muốn xem thử Từ Ngộ thật sự muốn làm gì. Từ hành động dụ dỗ như có như không của cô trong phòng thiết bị chiều tối ngày hôm ấy, cho đến sự quan tâm giả dối ngày hôm nay, cô còn có thể vị tha và vĩ đại đến mức nào nữa.

Từ Ngộ đi theo anh xuyên qua một con đường chật hẹp, hai bên là hàng rào cao ngất, trên đó đầy những hình vẽ bậy bằng phấn do lũ trẻ để lại. Từng hình vẽ xiên xiên vẹo vẹo, đó có lẽ là những khoảnh khắc hồn nhiên nhất của con người.

Cuối con đường không có tường rào ngăn lại, khung cảnh tiểu khu cuối cùng cũng lộ ra. Nói đúng hơn đó là một khu sinh hoạt được bao quanh bởi các tòa nhà. Chỗ này thậm chí còn cũ nát hơn cả khu nhà của Từ Ngộ nữa, ít nhất thì dưới lầu khu nhà bọn họ không có rãnh nước bốc mùi.

Hai người bước vào tòa nhà có ánh sáng tệ nhất, bọn họ không đi lên cầu thang, bởi vì nhà Trần Phóng ở tầng trệt.

Đây là một căn hộ hai phòng ngủ đơn giản. Khác với khung cảnh bên ngoài, trong căn hộ không hề bừa bộn như Từ Ngộ tưởng tượng. Cách trang hoàng những căn nhà cũ ở Lung Thành dường như chỉ toàn đồ đạc giả gỗ và sàn lát gạch, thoạt nhìn còn có chút giống với cách trang trí trong nhà Từ Ngộ.

Không có ai ở nhà. Tuy Từ Ngộ đoán được điều đó nhưng cô vẫn thở phào nhẹ nhõm. Cô không muốn trò chơi kết thúc sớm như vậy đâu.

Trần Phóng không lấy dép lê cho cô, chính bản thân anh cũng không mang dép. Anh cởi giày, chỉ đeo mỗi tất đi vào trong. Từ Ngộ không để ý đến, nhưng cô vẫn đặt đôi giày vải của mình bên cạnh kệ để giày nơi huyền quan [1], kế bên đôi giày chơi bóng màu đen của Trần Phóng.

[1] Trong phong thủy, huyền quan được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách. Hiểu một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính.

Phòng của Trần Phóng cũng cực kỳ đơn giản. Bức tường trắng muốt, một chiếc giường lớn và một tủ quần áo, ngay đến bàn học cũng không có, chỉ có một quả bóng rổ bị đặt lẻ loi nơi góc tường cạnh cửa sổ. Từ Ngộ liếc nhìn quả bóng rổ mấy lần, hôm nay anh thậm chí còn không chơi bóng?

Căn phòng đơn giản đến mức liếc sơ qua đã bao quát được hết. Từ Ngộ lại đưa mắt nhìn về phía Trần Phóng. Anh lấy từ trong tủ quần áo ra một bịch túi nilon, theo bao bì thì đó có lẽ là bịch thuốc. Dường như anh đã quá quen với việc bị thương rồi.

Trong phòng không có ghế, Trần Phóng ngồi bên giường, Từ Ngộ đứng phía cuối giường, bọn họ người ngồi người đứng. Từ Ngộ không biết Trần Phóng muốn làm gì nhưng trong lòng cô thì ấp ủ kế hoạch riêng.

“Đứng đó làm gì?” Trần Phóng ngước mắt hỏi cô.

“Hả?” Từ Ngộ không phản ứng kịp.

Trần Phóng mở túi bóng, lấy ra một tuýp thuốc mỡ màu trắng sữa. Tuýp thuốc chỉ còn một nửa, phần đuôi của vỏ thuốc bằng nhôm được cuộn lên một cách lộn xộn, thể hiện rõ sự bạo lực của người dùng.

“Qua đây.” Anh cầm tuýp thuốc mỡ, khẽ quơ quơ trước mặt. Trần Phóng đang thử thách sự gan dạ của Từ Ngộ. Rốt cuộc cô thật sự lớn mặt hay vẫn chỉ là một kẻ nhát cáy đang ra oai đây?

Từ Ngộ hiểu ra, khuôn mặt hơi đỏ lên, cụp mắt đáp: “Ừ.”

Cửa sổ trong phòng không đóng, làn gió đêm giữa mùa hạ tràn vào trong phòng cùng với bóng đêm, sau đó bị nuốt trọn dưới ánh đèn sáng sủa.

Trần Phóng ngồi ở mép giường, nhìn Từ Ngộ trước mặt đang hơi khom người bôi thuốc cho anh.

Cô làm rất nhẹ, hoàn toàn khác với sức lực thường ngày anh dùng. Những ngón tay mảnh khảnh cầm cây tăm bông khẽ xoa lên khuôn mặt anh. Ánh mắt của cô cũng cực kỳ nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi khiến Trần Phóng thoáng chút do dự, hay tất cả những gì cô thể hiện ra đều là sự thật?

Mí mắt Từ Ngộ hơi rũ xuống, hàng mi mảnh dài phủ bóng dưới mắt. Làn da của cô mịn màng và trắng muốt, một lần nữa khiến Trần Phóng nhớ đến chai sữa dâu kia. Anh dời mắt đi, đột nhiên có chút hối hận vì vừa rồi muốn thử Từ Ngộ mà anh đã quyết định để cô bôi thuốc cho mình.

Ánh mắt Trần Phóng rời khỏi khuôn mặt Từ Ngộ, rơi vào trên người cô – Cô đang cúi người, một chiếc cúc trên cổ áo đồng phục đã bung ra từ bao giờ, để lộ một vùng da thịt lớn trắng muốt, cùng với một bên dây áo lót mảnh. Dây chuyền quanh cổ cô cũng đã tuột ra khỏi áo và đung đưa trước mặt anh. Đó là một chiếc mặt dây chuyền bằng vàng hình lông vũ, luồn vào một sợi dây mảnh màu đỏ, càng làm nổi bật thêm làn da trắng nõn của Từ Ngộ.

Sợi dây màu đỏ quấn quanh cần cổ trắng như tuyết, sự tương phản mạnh mẽ khiến ánh mắt Trần Phóng rung động.

Một tiếng “bốp” vang lên. Trần Phóng hất bàn tay đang giúp anh bôi thuốc kia của Từ Ngộ ra, sức lực không hề nhẹ, tay cô nhanh chóng đỏ lên một mảng.

Từ Ngộ kinh ngạc giương mắt nhìn anh. Ít nhất giây phút này, phản ứng của cô là chân thật, bởi vì tính tình của Trần Phóng còn khó hiểu hơn những gì cô tưởng tượng rất nhiều.

Anh không giải thích gì nhiều về hành động của mình mà cầm cây tăm bông nhúng vào thuốc mỡ rồi tự bôi lên mặt. Từ Ngộ nhìn anh, vẻ mặt dịu lại, hạ thấp giọng: “Vậy cậu tự bôi đi, mình đi rửa tay.”

Cô bước ra khỏi phòng ngủ của Trần Phóng, nhà vệ sinh ở bên trái cửa, cách phòng ngủ một đoạn ngắn. Từ Ngộ nhìn lại căn phòng một lượt, cô đột nhiên hiểu ra tại sao lúc mới bước vào cô lại cảm thấy chỗ này kì lạ. Căn hộ này – từ phòng khách đến phòng ngủ của Trần Phóng, mọi ngóc ngách đều lộ ra vẻ quạnh quẽ trống vắng.

Đôi vợ chồng này không thường xuyên về nhà à? Thế nên Trần Phóng mới dám dẫn cô về nhà chăng? Bước chân Từ Ngộ chậm lại, suy nghĩ của cô cũng thế - người phụ nữ kia không quản được chồng mình nên liền đi tằng tịu với chồng người khác sao?

Phòng vệ sinh nhà Trần Phóng không lớn. Từ Ngộ bước vào, nhìn lướt qua rồi thôi. Cô đứng trước bồn rửa tay, để tay dưới vòi nước một lúc lâu mới rửa sạch mùi thuốc mỡ nồng nặc. Tiếng nước chảy vừa mới dừng thì vang lên tiếng vặn cửa nhà vệ sinh. Từ Ngộ cảnh giác quay đầu lại nhìn, cánh cửa kính được mở ra, là Trần Phóng đứng ở đó.

“Sao thế?” Cô hỏi.

Trần Phóng không đáp lời, bước từng bước về phía cô.

Từ Ngộ vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần. Cô bị kẹt giữa bồn rửa tay và thân thể Trần Phóng. Anh cách cô rất gần. Từ Ngộ còn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể anh truyền đến. Nhiệt độ cơ thể của hai người quấn lấy nhau trong phòng vệ sinh không cửa sổ, dưới cái nóng như thiêu như đốt của tháng tám.

Trần Phóng đột nhiên cúi người xuống, chống tay lên bồn rửa mặt phía sau Từ Ngộ, nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sắc lạnh: “Rốt cuộc cậu muốn gì?”

Từ Ngộ thoáng sửng sốt.

Trần Phóng không tin cô, điều này cô biết. Ai lại tin tưởng một người đột nhiên tiếp cận mình kia chứ? Tất cả mọi sự tiếp cận bất ngờ đều vì động cơ thầm kín, ẩn sau đó nhất định là một mục đích không thể nói ra. Tuy nhiên, trong số rất nhiều mục đích, cũng có một lý do chẳng cần phải giải thích nhiều – bởi vì yêu. Tình yêu lớn lao, tình yêu không vụ lợi, tình yêu khiến tôi muốn đến gần cậu, khiến tôi bằng lòng đánh đổi tất cả để được ở bên cậu. Cậu hỏi tôi lý do sao? Vậy tôi chỉ có thể nói, tất cả những hành động khác thường này đều là bởi vì tôi yêu cậu. Tình yêu khiến cho tất cả hành động đều trở nên bất thường.

Ánh mắt Từ Ngộ đột nhiên dịu dàng và chân thành, cô khẽ gọi: “Trần Phóng.”

Giọng nói của cô gái mềm nhẹ và ngọt ngào, thiếu niên có bị mê hoặc bởi nó? Dưới ánh mắt đầy mong đợi của cô, Trần Phóng chỉ nói: “Đừng có giả vờ.”

Lớp ngụy trang bất ngờ bị xuyên thủng.

Từ Ngộ cũng không vì thế mà nhụt chí, nếu tình yêu dễ dàng bị đánh bại như vậy, liệu nó có thể được con người ca tụng trong suốt hàng ngàn năm lịch sử hay không? Thế nên cô nói tiếp: “Chỉ là mình muốn quan tâm cậu thôi.”

“Quan tâm tôi ư?” Trần Phóng dường như đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. “Tại sao lại quan tâm tôi? Thích tôi à?”

Nét ửng đỏ bỗng chốc hiện lên trên khuôn mặt cô gái.

Từ Ngộ cụp mắt, vẻ mặt xấu hổ vô cùng. Cô không mở miệng mà khẽ “ừ” một tiếng. Rồi đột nhiên, Từ Ngộ lại ngẩng đầu, nhìn Trần Phóng với ánh mắt trong veo, cơ thể cũng xích lại gần anh một chút: “Mình thích cậu, không được sao?” Giọng điệu nhẹ nhàng, kèm theo đó là chút nghi vấn.

Trần Phóng cũng không ngờ được rằng cô sẽ thẳng thắn thừa nhận như thế. Anh không thể nào tin tưởng lời nói của cô, nhưng đối diện với ánh mắt ấy của Từ Ngộ, thoáng chốc Trần Phóng lại quên mất đủ loại suy nghĩ lướt qua trong đầu mình vừa rồi. Trên người cô ẩn chứa nhiều điều bí ẩn, những bí ẩn khiến anh không thoải mái, khiến anh bồn chồn, nhưng nó lại thu hút anh, làm cho anh nhẫn nhịn chấp nhận sự tiếp cận chủ động của cô hết lần này đến lần khác.

Trần Phóng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ là “trụ cột” hay “hy vọng tương lai”. Ít nhất thì anh không phải là kiểu người sẽ ngoan ngoãn ngồi trong lớp học hành. Từ Ngộ thì sao? Nghe nói thành tích của cô rất tốt, làm lớp trưởng? Vậy chắc hẳn cô rất được giáo viên và phụ huynh yêu thích. Nhưng dù rằng cô nhận được rất nhiều lời khen ngợi, Trần Phóng vẫn có thể cảm nhận được rằng cô chẳng phải là một học sinh tốt hay một đứa trẻ ngoan, bởi vì cả hai linh hồn của bọn họ đều toát ra cùng một vẻ giống nhau – buồn tủi và mục rữa. Tóm lại, trong bọn họ đều không có ai bước trên con đường mà mọi người mong muốn.

Trước sự lấy lòng và chút khiêu khích không dễ gì phát hiện của Từ Ngộ, Trần Phóng đột nhiên nở một nụ cười hiếm có, anh nói: “Thích tôi ư? Được thôi. Nhưng…” Vừa đổi giọng một cái, tay anh đột ngột bóp vòng eo mảnh khảnh của cô, những ngón tay không hề trơn mịn luồn vào trong vạt áo đồng phục của Từ Ngộ, vuốt ve da thịt bên hông khiến cô run lên.

“Thích tôi thì phải lên giường với tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK