Edit: Kiwi
Một sự im lặng đầy u ám lặng lẽ lan tràn giữa bọn họ, hệt như dây leo, chằng chịt đan thành một tấm lưới vô hình.
Hai người nhìn nhau, không nói lời nào. Từ Ngộ không nhìn rõ được khuôn mặt của Trần Phóng vì nó bị che khuất trong bóng tối, nhưng cô lại có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong ngực mình, cả mùi máu lan khắp khoang mũi khiến người ta hưng phấn. Đó là gã đàn ông đang nằm trên đất? Hay là Trần Phóng.
Từ Ngộ càng hy vọng rằng đó là người sau hơn.
Tất cả những kẻ đáng khinh đều là con mồi của Từ Ngộ.
Anh đã quay trở lại ư? Thế thì không còn đường thoát đâu, Trần Phóng.
Từ Ngộ bày ra dáng vẻ tất cả cô gái sẽ có khi gặp phải tình huống này – hoảng loạn luống cuống, sợ hãi, không biết phải làm sao. Trong đôi mắt hồ ly chứa đầy nước mắt, yêu kiều nhìn anh.
“Mình không có lừa cậu…” Cô nghe thấy mình nói, giọng nói còn tiêu điều thê thảm hơn cả ánh trăng.
Trần Phóng không trả lời, chỉ đứng ở nơi đó, nhìn Từ Ngộ luống cuống tay chân lấy điện thoại di động ra gọi cho cảnh sát, sau đó khó khăn nói vị trí hiện giờ của hai người bọn họ.
Cô giống hệt như một chú nai con bị hoảng sợ, mới vừa rồi suýt chút nữa đã trở thành con mồi dưới nanh vuốt của kẻ khác.
Trước khi cảnh sát đến, hai người cứ đứng như vậy. Từ Ngộ sợ Trần Phóng quá buồn chán, kịch hay còn chưa diễn xong. Cô đứng ở bên cạnh, vừa khóc nức nở vừa xin lỗi anh: “Mình thật sự không có ý bám theo cậu đâu mà, nhà mình ở phía trước, mình không có lừa cậu, cậu cũng thấy đó… Chỉ là mình sợ…”
Từ đầu đến cuối, cả hai đều không quan tâm gã đàn ông bị đâm cho một nhát kia rốt cuộc sống chết thế nào. Mặc dù đó là một tên biến thái đáng chết, nhưng hai “đứa trẻ” lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng đẫm máu này lại không hề hoang mang lúng túng một chút nào. Từ Ngộ cố gắng giải thích, Trần Phóng thờ ơ không nói gì, cả hai người bọn họ đều đã bỏ quên phản ứng mà một người bình thường nên có.
Mãi đến khi tiếng còi cảnh sát phá tan bầu không khí im lặng, những luồng sáng nhiều màu chiếu vào mặt hai người, Từ Ngộ mới nhìn rõ biểu cảm của Trần Phóng thông qua ánh đèn màu của xe cảnh sát. Cô thấy hơi thất vọng. Dáng vẻ của anh vẫn hệt như trước đây, mặt không đổi sắc.
Nhưng Từ Ngộ sẽ không quên chút kinh ngạc lóe lên trên khuôn mặt anh trước đó.
Cả hai đều bị đưa đến đồn cảnh sát. Đó là cái đồn cũ kỹ, dây thường xuân lá xanh chiếm hết mặt tường bên ngoài, giống hệt như thị trấn này vậy – không được tu sửa trong một khoảng thời gian quá dài, đã phủ đầy rêu xanh theo thời gian.
Cả thị trấn đều tỏa ra sự mục nát.
Từ Ngộ và Trần Phóng được đưa đến khai căn phòng khác nhau. Con hẻm vừa nãy không có camera giám sát, Từ Ngộ chỉ có thể thuật lại những chuyện đã trải qua. Cô vừa nói vừa khóc nức nở, khiến cho nữ cảnh sát chịu trách nhiệm thẩm vấn không khỏi cảm thông thương xót, đưa cho cô cốc nước ấm, an ủi: “Đừng sợ, ở đây không có kẻ xấu đâu.”
Mà trong căn phòng bên cạnh, bầu không khí có vẻ hơi nặng nề, đây cũng là lần đầu tiên vị cảnh sát trung niên gặp một học sinh trung học lạnh nhạt ít nói như thế, lạnh nhạt đến độ có chút khác thường. Ông hỏi Trần Phóng: “Vừa rồi cháu đã nhìn thấy những gì?”
“Không nhìn thấy gì cả.”
“Vậy tại sao cháu lại ở đó?”
“Làm rơi đồ, quay lại nhặt.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó là những gì các người thấy.”
Trần Phóng nói sự thật, ít nhất là câu đầu tiên và câu cuối cùng là sự thật. Chỉ là thái độ của anh khiến cho người cảnh sát dày kinh nghiệm hơi khó chịu, giọng điệu của ông cũng không còn khách sáo như ban đầu. Ông không ngừng tự nhủ với mình rằng cậu trai ngồi trước mặt chỉ là một đứa trẻ chưa đến mười tám tuổi, đừng chấp nhặt với cậu ta. Con nít mà, tuổi dậy thì tính tình lúc nào cũng kì lạ như thế. Vị cảnh sát trung niên nghĩ đến đứa con trai trạc tuổi Trần Phóng, cơn giận của ông lập tức biến mất.
Có tiếng gõ cửa phòng bọn họ. Nữ cảnh sát dẫn theo Từ Ngộ tiến vào: “Chúng tôi bên này đã xong, nghe nói hai đứa nhỏ là bạn học? Vậy hai đứa cứ ngồi đây đợi bố mẹ đến. Được rồi…”
Ánh mắt cô ấy lướt qua Từ Ngộ rồi lại nhìn Trần Phóng: “Bố mẹ hai đứa tên gì? Cả cách thức liên lạc nữa, nói cho cô biết.”
Trái tim Từ Ngộ bỗng nhiên thắt lại, nhưng cô không thể hiện ra ngoài, nước mắt lưng tròng nhìn nữ cảnh sát: “Phải gọi cho bố mẹ cháu nữa ạ?”
Nữ cảnh sát nghĩ là cô sợ nên cười một cái rồi nói: “Cháu đừng sợ, chỉ gọi để bảo bọn họ đến đón cháu về nhà thôi, tiện thể giải thích cho bọn họ về chuyện tối nay.”
Từ Ngộ trầm ngâm một chốc, ngón tay đã rửa sạch vết máu chỉ về phía Trần Phóng: “Vậy để cậu ấy về trước được không ạ? Đã trễ thế này rồi, bố mẹ cậu ấy biết sẽ lo lắng. Chuyện đêm nay không liên quan gì đến cậu ấy cả….” Giọng cô càng lúc càng thấp, chỉ mỗi Trần Phóng có thể nghe được, cô vẫn tủi thân việc anh không đưa tay giúp cô.
Nữ cảnh sát và vị cảnh sát trung niên đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ còn phải kiểm tra lại lời khai của hai bên.
Thế nên trong phòng chỉ còn lại Trần Phóng và Từ Ngộ.
Từ Ngộ đi đến bên cạnh Trần Phóng, đưa cốc nước ấm chưa uống trong tay cho anh: “Mình xin lỗi vì đã liên lụy đến cậu. Mình đã làm mất thời gian của cậu rồi đúng không?”
Trần Phóng không nhận lấy cốc nước kia, nhưng ánh mắt của anh không hề lạnh lùng như trận đấu bóng rổ ngày đó mà có chút nghiên cứu tìm tòi. Anh muốn nhìn thấy chút gì đó từ trên khuôn mặt Từ Ngộ.
Từ Ngộ nhét cốc nước vào tay anh. Cốc nước làm bằng giấy hơi biến dạng trước áp lực, một hai giọt nước văng lên mu bàn tay Từ Ngộ. Cũng may là đã một lúc trôi qua từ khi nước được đun sôi nên nó không nóng, chỉ để lại một vết nước lành lạnh.
Từ Ngộ ngồi trở về trên chiếc sô pha bên cạnh, cúi đầu nhìn sợi chỉ bung ra khỏi chiếc váy học sinh, không nói chuyện với Trần Phóng nữa.
Nhưng cô biết, Trần Phóng đang nhìn cô.
Từ Ngộ cúi đầu nên không thể nhìn thấy được biểu cảm của cô, ánh mắt hồ ly lóe lên.
Cậu đã chú ý đến tôi rồi à, Trần Phóng.
Nữ cảnh sát và vị cảnh sát trung niên kiểm tra lại lời khai của bọn họ. Không có gì khác nhau. Cả hai nhất trí rằng Trần Phóng chỉ là một người bạn học bình thường tình cờ đi ngang qua và tình cờ biết Từ Ngộ, thế nên hai người đã đồng ý với yêu cầu của cô, để Trần Phóng về nhà trước.
“Cậu đi đường cẩn thận.”
Trước khi Trần Phóng bước ra khỏi cửa, Từ Ngộ đã nói với anh như thế.
________
Vài ngày sau, chuyện cuối cùng cũng lộ ra trong trường, rằng lớp trưởng lớp 5 bị một tên biến thái bám đuôi trên đường về nhà, may mắn là lớp trưởng nhanh nhạy, thừa dịp tên biến thái không để ý mà đâm cho hắn một dao. Một dao kia không đâm vào chỗ nguy hiểm, chỉ làm cho tên biến thái ngất đi, không dẫn đến tử vong nên lớp trưởng chỉ là tự vệ.
Nhà trường thậm chí còn bắt đầu đề nghị quý vị phụ huynh hãy đưa đón con tan học. Kỳ thi đại học đã đến gần, tiết tự học buổi tối không thể bỏ, chỉ đành nhờ các vị phụ huynh phối hợp.
Ảnh hưởng của sự việc lần này quá lớn, chuyện đã được đem ra bàn luận trong trường suốt mấy ngày, ngay đến Chu Tư Tư cũng bình luận vài lời với Chu Tư Diễn. Chu Tư Diễn nói lại với Trần Phóng lúc hai người trò chuyện.
Không ai biết rằng đêm hôm ấy, Trần Phóng cũng có mặt ở đó.
“Nghe nói đã một tuần rồi nữ sinh kia chưa tới trường.” Chu Tư Diễn có chút lo lắng. “A Phóng, bọn mình từng gặp cậu ấy rồi. Hôm thi đấu là cậu ấy giúp bọn mình trả lại bóng. Sao cậu ấy lại gặp phải chuyện này cơ chứ?”
Trần Phóng không nói chuyện, anh nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy trong phòng dụng cụ ngày hôm đó. Một màu trắng muốt, điểm thêm chút hồng hồng. Các cô gái bây giờ đều thích hình dâu tây sao? Đôi mắt anh lóe lên.
“Không biết có ảnh hưởng đến việc thi đại học không nhỉ? Mấy ngày trước cậu ấy cũng không đi thi. Bỗng nhiên không có ai cùng mình tranh giành hạng nhất nữa, có chút không quen.” Mặc dù Chu Tư Diễn chưa từng tiếp xúc với Từ Ngộ, nhưng cậu cảm thấy có chút thấu hiểu và đồng cảm với cô. Hai người đều đứng trong top đầu bảng vàng của trường, lần này Từ Ngộ không tham gia thi, Chu Tư Diễn thiếu vắng đi một đối thủ, tên cậu liền đứng đầu tiên trên bảng vàng. Nhưng Chu Tư Diễn không hề cảm thấy vui vẻ hài lòng, ít nhất là cậu thật lòng quan tâm đến bạn học.
“Cậu ta tên gì?” Trần Phóng đột nhiên hỏi.
Chu Tư Diễn ngẩn người: “Từ Ngộ. Sao thế? A Phóng, cậu muốn làm quen với cậu ấy à?”
“Không muốn.” Trần Phóng lại khôi phục giọng điệu thờ ơ lạnh nhạt. “Đi chơi bóng không?”
Chu Tư Diễn lắc đầu: “Không đi đâu. Mình vẫn còn đề chưa giải xong.”
Trần Phóng liếc mắt nhìn quyển sách bài tập đầy công thức trên bàn – đó là thứ anh không muốn đụng tới. Anh thu hồi ánh mắt, nhặt quả bóng dưới bàn đi ra ngoài.
Toàn bộ lớp 8 chỉ có Trần Phóng ung dung nhàn nhã nhất, là đối tượng khiến thầy cô bất lực không biết phải làm sao.
Ngay cả khi chỉ có một mình trên sân tập, việc lên rổ cũng chưa từng dừng lại. Mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt thiếu niên rỏ xuống rồi bốc hơi trong cái nắng của mùa hè. Mức dopamine trong não vượt mức bình thường khiến cho anh trở nên hưng phấn, đồng thời cũng làm cho anh nghiện. Đó là một loại vui vẻ phấn khích, một loại an toàn khiến anh chìm đắm vào. Trần Phóng vẫn chưa tìm được thứ gì có thể kích thích khoái cảm của mình hơn là chơi thể thao, hệt như bãi nước đọng bị một hòn sỏi ném vào, tạo nên những tia nước văng tung tóe.
Lại một cú vào rổ nữa. Nháy mắt khi xoay người, anh trông thấy người đang đứng dưới bóng cây phía sau.
Vóc người nho nhỏ, đến cái bóng cũng vậy.
Quả bóng rổ màu vàng đất theo quán tính xuyên thủng không khí, bay vụt qua đường chạy màu đỏ gạch, rơi xuống dưới tán cây, phía trước Từ Ngộ.
Từ Ngộ di chuyển chân, nhặt nó lên.
Vẫn là bộ đồng phục học sinh với chiếc váy màu xanh lam hơi phồng lên theo chuyển động, nhưng rất nhanh nó lại xẹp xuống, không để lộ ra bất kì thứ gì.
Ánh mặt trời chói chang, Trần Phóng hơi nheo mắt lại nhìn Từ Ngộ.
Tóc của cô rất dài, buộc thành một cái đuôi ngựa thật cao sau đầu bằng dây buộc tóc hình dâu tây, đung đưa phía sau đầu khi cô di chuyển.
Từ Ngộ từ từ đi đến trước mặt Trần Phóng, khẽ mỉm cười nhìn anh: “Bóng của cậu này.”
Trần Phóng cụp mắt. Quả bóng rổ màu vàng đất nằm gọn trong lòng bàn tay trắng nõn của cô. Cô rất trắng, trắng đến mức cả cánh tay như được bao phủ bởi một tầng sáng dưới ánh nắng.
Trần Phóng cầm lấy quả bóng, xoay người, ném vào rổ. Lại là một cú ném ba điểm.
Anh chơi bóng rổ trên sân suốt nửa tiếng, Từ Ngộ cũng xem anh chơi suốt nửa tiếng đồng hồ. Mãi cho đến khi anh cuối cùng cũng lấy bóng về, mồ hôi đã ướt đẫm ống tay áo màu đen, khuôn mặt cũng hơi ửng đỏ vì vận động.
Một cánh tay đưa ra trước mặt anh.
Các đốt ngón tay nhỏ và trắng bóc, trong lòng bàn tay có một bịch khăn giấy.
“Cậu lau đi.” Từ Ngộ nói.
Trần Phóng đưa mắt nhìn cô.
Từ Ngộ có thể cảm nhận được hơi nóng bốc ra từ người Trần Phóng, thiêu đốt làn da cô trong thời tiết hơn ba mươi độ. Nhưng cô không hề lùi bước, ngược lại càng đến gần anh hơn, từng bước một, từ từ và chậm rãi.
Trần Phóng nhận lấy bịch khăn giấy kia. Khăn giấy mềm mại nhiễm chút mùi thơm khó mà nhận ra được, dính vào da thịt anh, hòa quyện với mồ hôi, bị mồ hôi hòa tan.
“Cậu không lên lớp học à?” Từ Ngộ hỏi.
Trần Phóng khựng lại, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía cô. Anh không trả lời câu hỏi của Từ Ngộ mà hỏi ngược lại: “Liên quan gì đến cậu?”
“Mình chỉ là lo lắng cho cậu mà thôi.” Cô đáp.
“Có cái gì hay mà lo lắng.” Trần Phóng hướng ánh mắt về phía rổ bóng đằng xa, tính toán khoảng cách từ chỗ đứng đến rổ, xem anh nên dùng tư thế và lực như thế nào để có thể ném bóng vào rổ.
“Trần Phóng!” Như thể xấu hổ vì sự quan tâm của mình bị phớt lờ, Từ Ngộ ngay lập tức đỏ mặt, tăng cao âm lượng, hoặc như là cô đang hờn dỗi.
Bàn tay ném bóng của Trần Phóng dừng lại, dù thế nào cũng không tìm được cảm giác vừa rồi, đơn giản là ngừng, không chơi nữa.
Có lẽ từ lúc nhận bịch khăn giấy vừa rồi, anh đã không còn giống trước nữa. Hoặc quay ngược lại trước đó, khi đứng cùng cô ở con hẻm kia đợi cảnh sát đến, việc đó có lẽ cũng đã trái ngược hoàn toàn với những gì anh làm thường ngày rồi.
Trần Phóng không nói thêm gì, ném trả bịch khăn giấy vào trong lòng Từ Ngộ nhưng cô không bắt được. Bịch khăn giấy bọc ni lông rơi xuống nền xi măng, phát ra âm thanh khe khẽ.
Ngay đến một ánh mắt Trần Phóng cũng không cho Từ Ngộ, anh ôm bóng rời đi.
Ở phía sau anh, Từ Ngộ thu lại hết tất cả biểu cảm rụt rè xấu hổ, dõi theo bóng lưng càng lúc càng xa của Trần Phóng.
Đó là con mồi càng lúc càng gần.