Edit: Kiwi
Từ Ngộ choáng váng vì bị đánh, những lời tranh luận mà bình thường cô nghĩ đi nghĩ lại, lúc này không thể thốt lên lời nào. Diệp Tinh rõ ràng là có kinh nghiệm hơn cô rất nhiều trong phương diện này, đến đánh người cũng đánh một cách “hiên ngang lẫm liệt”, dù sao thì chỉ với thân phận làm “mẹ” cũng đủ khiến bà tràn đầy sức mạnh rồi.
“Từ Ngộ, mẹ là mẹ của mày!” Bà gào lớn, dùng âm lượng để khẳng định vị trí của mình. “Mẹ còn chưa đủ cảm thông thấu hiểu cho mày ư? Mẹ nhịn ăn nhịn mặc, mày muốn gì mà mẹ không mua cho mày? Mày không thích mẹ với bố mày cãi nhau nên mẹ đã chịu đựng ông ta bao nhiêu lần rồi hả?”
Nói đến câu cuối cùng, giọng bà cũng bắt đầu run rẩy.
Bà không hiểu, tại sao con gái mình lại đối xử với mình như kẻ thù. Rõ ràng bà đã dành hết tình cảm cho cô, dâng hiến cho cô cả sinh mạng, tại sao, tại sao cô không thể hiểu cơ chứ?
Tất nhiên là Từ Ngộ không thể hiểu được. Hay đúng hơn, cô không thể tiếp thu.
Từ Ngộ biết Diệp Tinh yêu mình đến nhường nào, bà cũng giống như mọi người mẹ trên thế giới này vậy, thứ tình yêu này nặng trĩu, trộn lẫn với tất cả cuộc sống của một người mẹ và cả những hy vọng chưa thành của bà.
Thế nên Từ Ngộ yêu bà, nhưng đồng thời, cô cũng hận bà; cô quyến luyến bà, nhưng đồng thời cô cũng sợ hãi. Cô càng thương xót bà hơn, thương xót cho bà vì đã đánh mất cuộc sống của chính mình, từ một cô gái trẻ trung đầy hy vọng trở thành một cái xác không hồn biết đi vì sự phí hoài của gia đình và hôn nhân. Kể từ đó, cuộc sống của bà chỉ còn lại chồng và con.
Có đôi lúc Từ Ngộ cảm thấy, mình cũng là kẻ đồng lõa đã cướp đi cuộc sống của bà.
Nhưng cô không muốn trở thành người Diệp Tinh gửi gắm hi vọng, cô muốn có cuộc sống của riêng mình.
Cô cảm thấy mình không thể suy nghĩ thêm nữa, nếu không đầu óc của cô cũng sẽ bùng nổ như tính tình của Diệp Tinh vậy. Một giây trước khi nước mắt tuôn rơi, Từ Ngộ xoay người chạy về phòng mình, đóng cửa khóa lại, động tác liền mạch dứt khoát.
Diệp Tinh không đuổi theo nữa, bởi vì cuộc cãi vã này khiến cho cả đôi bên đều tổn thương.
_______
Ngủ là một cách hiệu quả để vượt qua những đêm dài, thế nhưng cơn mất ngủ sẽ khiến thời gian ban đêm kéo dài đằng đẵng.
Những ngày này đều là như vậy.
Thật ra Diệp Tinh nói không hề sai. Kể từ sau khi Từ Ngộ dùng dao đâm vào đùi mình lần trước, hai vợ chồng đã không còn cãi vã trước mặt cô nữa rồi.
Nhưng chỉ là không cãi vã ở trước mặt cô mà thôi.
Cách âm của căn nhà cũ không tốt, không ngăn được những lời khắc khẩu đầy giận dữ đột ngột bùng lên của đôi nam nữ, không ngăn được nỗi tuyệt vọng ập đến với Từ Ngộ.
Cô nằm trên giường, nhìn trần nhà màu trắng ở trên đầu, những âm thanh và cảnh tượng méo mó trộn lẫn vào nhau, đè nặng hô hấp của cô. Cô không biết trận tranh cãi ở phòng bên đã dừng lại từ lúc nào, bên tai luôn có tiếng ù ù đinh tai, khiến cô không thể nào chìm vào giấc ngủ.
Từ Ngộ liếc nhìn đồng hồ, hai giờ sáng.
Căn phòng này vốn là nơi yên tĩnh cuối cùng của cô, bây giờ nó cũng sụp đổ cùng với những âm thanh ồn ào đó.
Bỗng nhiên, Từ Ngộ nghe theo nội tâm mình thôi thúc. Cô đứng dậy khỏi giường, mặc quần áo vào rồi mở cửa, lẳng lặng rời khỏi căn nhà không một tiếng động.
Đây là lần đầu tiên Từ Ngộ lén bố mẹ trốn ra khỏi nhà vào nửa đêm. Buổi đêm ở Lung Thành rất lạnh, nhưng vẫn tốt hơn sự đè nén khi ở nhà. Cô đi dọc theo bờ sông Lung Khê, đi mệt rồi, cô ngồi xuống ghế bên bờ sông để nghỉ.
Tiếng nước chảy ban đêm càng thêm rõ ràng, Từ Ngộ không nhịn được mà nghĩ, nếu cô nhảy từ chỗ này xuống, có phải tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc hay không.
Cô giật giật ngón tay, nhưng lại không thể đứng dậy khỏi ghế.
Còn thiếu một chút dũng khí.
Bước chân chạy về phía cái chết không hề nhẹ nhàng và dứt khoát như cô tưởng tượng, trong cơ thể dường như có một chút khát vọng sống sót, hy vọng sẽ có người tìm thấy cô và đến cứu cô.
Từ Ngộ thấy xấu hổ vì suy nghĩ của chính mình – Nhìn đi, ngay đến tự sát mà cô cũng mâu thuẫn đến thế.
Nhưng bóng tối quá nặng nề, không ai nghe được tiếng kêu gào trong lòng cô cả.
Hãy vùng vẫy một lần cuối cùng đi – Từ Ngộ nghĩ. Cô lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
Khi Trần Phóng vội vã chạy đến, Từ Ngộ đang cuộn mình trên chiếc ghế dài bên bờ sông, ngẩn người nhìn mặt sông phía xa. Bóng dáng gầy gò gần như hòa làm một cùng với màn đêm, nhưng Trần Phóng vẫn lập tức tìm thấy cô sau một ánh nhìn.
Nhớ đến những lời cô nói lúc chiều, trái tim anh đột nhiên run rẩy, không khỏi cảm thấy hơi sợ hãi.
Anh bước nhanh đến, cởi áo khoác ra choàng lên người cô.
“Trần Phóng…” Giọng Từ Ngộ khàn khàn, cô đờ đẫn ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Ừ.” Anh đáp, ngồi xuống bên cạnh cô. “Anh ở đây rồi.”
Lúc nhận được điện thoại của Từ Ngộ, Trần Phóng đã ngủ rồi. Cảm giác cáu kỉnh khi bị đánh thức bởi tiếng chuông lập tức biến mất tăm khi anh nghe thấy giọng cô. Biết cô đang ở bên ngoài, Trần Phóng lập tức rời giường, chạy đến chỗ cô chỉ với một chiếc áo khoác và đôi găng tay.
Cởi áo khoác ngoài ra, trên người anh chỉ có chiếc áo phông và quần đùi mặc khi đi ngủ, nhưng lúc này lại dùng cơ thể cũng bị gió lạnh thổi rét buốt che chắn cho cô.
Từ Ngộ cuối cùng cũng cảm nhận được một chút ấm áp trong vòng tay này.
Nước mắt vừa rồi ở nhà đã khô lúc này lại tuôn trào dữ dội, làm ướt đẫm vạt áo trước của Trần Phóng, nhưng anh lại không hề nhận ra, chỉ biết ôm chặt lấy Từ Ngộ.
“Đừng khóc….” Trần Phóng ôm đầu cô, ấn cô vào trong lòng.
Anh không hỏi cô chuyện gì đã xảy ra, ngẫm lại cũng có thể biết được, chắc chắn nó có liên quan đến điểm kiểm tra lần này của cô. Nhưng điều làm anh ngạc nhiên chính là, dù thành tích của Từ Ngộ có sa sút thì vẫn thuộc hàng xuất sắc, chỉ là một sai lầm nhỏ mà cô cũng bị bố mẹ mắng sao?
Suy cho cùng theo những gì anh thấy, Từ Ngộ đã vô cùng ưu tú rồi.
Từ Ngộ khóc một lúc lâu, khóc đến nỗi cuối cùng chính cô cũng cảm thấy hơi mệt mỏi. Từ Ngộ vòng hai tay qua cổ Trần Phóng, dồn hết sức nặng lên người anh.
“Em buồn ngủ quá.” Cô nói, giọng mỏi mệt.
Cô không biết mấy ngày nay tổng cộng mình đã ngủ được mấy tiếng đồng hồ, tóm lại là không nhiều lắm.
Trần Phóng thấp giọng hỏi: “Vậy chúng ta về ngủ nhé?”
“Em không muốn về nhà.”
“Được.”
Vậy nên Trần Phóng đưa cô về nhà mình.
Anh chưa bao giờ cảm thấy may mắn khi mình ở một mình như vậy, thế nên anh mới có thể cho cô một chốn để nghỉ ngơi khi cô cần nhất. Bởi vì anh cảm thấy mình chẳng có gì cả, vậy nên thứ anh có thể cho cô cũng không nhiều, chỉ một chút cho đi nhỏ bé thôi cũng đủ làm anh vui vẻ.
Từ Ngộ thay áo phông và quần đùi của Trần Phóng, sau đó nằm xuống giường của anh. Những suy nghĩ ban ngày hiện lên trong đầu, cô chợt nhận ra có gì đó không ổn.
Ban đầu, cô chỉ muốn làm mọi thứ trở nên hỗn loạn hơn một chút, cùng điên cuồng với đám người lớn làm trái luân thường đạo lý kia, trả thù bọn họ vì đã làm xáo trộn thế giới của cô. Nhưng từ lúc nào mà Trần Phóng đã thay thế tổ ấm của cô, trở thành một thế giới nhỏ mới có thể mang đến cho cô sự bình yên?
Từ lúc nào mà cô đã sinh ra cảm giác ỷ lại với Trần Phóng?
___________
Khi Từ Ngộ nhận ra thứ cảm xúc này của mình, Trần Phóng cũng đã thay xong một bộ đồ ngủ sạch sẽ, lên giường nằm cạnh cô.
Anh ôm cô vào trong lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, vỗ về cô như đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Chẳng phải em mệt sao? Ngủ đi.”
Từ Ngộ lại bị sự hoảng loạn trong lòng xua đi cơn buồn ngủ.
Cô níu vạt áo Trần Phóng, nhỏ giọng gọi anh: “Trần Phóng…”
“Ừ.”
Nhận được âm thanh đáp lại, nhưng Từ Ngộ lại không biết nên mở lời làm sao. Cô phải đối mặt với cảm giác tội lỗi đột ngột dâng lên trong lòng như thế nào? Phải làm sao đối mặt với một Trần Phóng như thế?
Tại sao anh không tồi tệ và xấu xa như lúc đầu đi – như vậy thì cô mới có thể làm rối tung thế giới đầy phản bội và dối trá này lên mà không hề cảm thấy áy náy hổ thẹn.
Trần Phóng, người vốn nên là kẻ đối địch với cô, tại sao lại khiến cô thấy yên lòng cơ chứ?
Có lẽ là đợi thật lâu mà không nghe thấy cô đáp lại, Trần Phóng cúi đầu, dụi cằm lên đỉnh đầu cô: “Không muốn nói thì đừng nói.”
“….”
Từ Ngộ có rất nhiều lời muốn nói ra, nhưng cô không biết phải nói thế nào.
Lòng bàn tay Trần Phóng nhẹ nhàng chạm vào lưng Từ Ngộ, lại như thể chạm vào linh hồn cô, rõ ràng là một sự an ủi dịu dàng, nhưng lại khiến cô phải nói gì đó để giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng.
Cô há miệng, cuối cùng cất lời: “Em… thật sự không tốt đẹp chút nào cả. Anh không cần phải dung túng em như vậy đâu.”
Cô là một người kém cỏi đến thế, làm sao có thể xứng đáng với sự chiều chuộng hết lần này đến lần khác của anh, làm sao đáng để nửa đêm anh ra ngoài tìm kiếm, làm sao đáng… để được cứu rỗi cơ chứ.
Trần Phóng hơi khựng lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô trong bóng đêm.
Anh không nói được những lời như “Vì em tốt”, “Vì em đáng giá”, bởi vì anh chính là bị thu hút bởi hơi thở âm u không hề tốt đẹp này trên người cô. Anh đối xử tốt với cô, cũng chỉ là vì anh muốn đối xử tốt với cô mà thôi.
Anh học rất kém, không thể giải được những câu hỏi chứng minh, càng không thể hiểu được tình cảm của con người được sinh ra như thế nào, rằng tại sao anh lại bị thu hút bởi một người có đặc điểm giống mình, tại sao lại cảm thấy một người như vậy tỏa ra ánh sáng hy vọng.
Rõ ràng trong cơ thể bọn họ cuộn trào cùng một cơn sóng ngầm, anh đang mục rữa, nhưng lại cảm thấy cô đang sinh trưởng một cách ngoan cường.
Đối diện với những lời bộc bạch của cô, Trần Phóng không lên tiếng, chỉ ôm cô vào lòng không chịu buông ra.
“Trần Phóng?”
Từ Ngộ còn đang đợi anh đáp lại.
“Ngủ đi.” Anh nói. “Anh không đi đâu.”
Mặc dù không biết tại sao cô lại đột nhiên muốn đẩy mình ra, thế nhưng anh lại càng muốn đến gần.
Anh biết bản chất của cô, đến gần cô là sự lựa chọn của riêng anh. Giây phút bước ra kia, anh đã sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả.
Con người phải chịu trách nhiệm về mọi quyết định của mình.