Edit: Kiwi
Lúc Từ Ngộ về đến nhà, Diệp Tinh đang cầm quần áo chuẩn bị đi tắm. Cô nói một câu “Thưa mẹ con mới về” rồi chuẩn bị trở về phòng. Đúng lúc này, điện thoại di động của Diệp Tinh vang lên.
Vốn Từ Ngộ cũng chẳng để ý đến cuộc điện thoại này, cho đến khi nghe Diệp Tinh nói: “Alo? Xin hỏi ai vậy?”
Là số lạ.
Đó là một phản ứng gần như bản năng. Ngay lúc đó, trái tim Từ Ngộ thắt lại, cô dừng bước nhìn mẹ mình.
Ngay đến chính cô cũng không nhận ra rằng, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, cô thầm sợ hãi với tất cả cuộc gọi đến từ số lạ.
Diệp Tinh cũng ý thức được có chỗ nào không đúng. Có lẽ là nhờ vào trực giác phụ nữ, bà lập tức liên hệ cuộc gọi này với người phụ nữ kia.
“Nói!” Giọng bà trầm xuống.
“Sao cô còn chưa chịu ly hôn với lão Từ nữa? Anh ấy không yêu cô, cô có hiểu không hả?” Ở đầu dây bên kia điện thoại, Tần Úc nói.
“Cô đừng có mà mơ tưởng, chúng tôi sẽ không ly hôn đâu.” Diệp Tinh nói. “Chồng tôi mà muốn ly hôn thì còn đến lượt cô ở đây ra oai với tôi hả? Cô sốt ruột chứ gì?!”
Từ Ngộ hiếm khi có thể nghe thấy Diệp Tinh nói chuyện lạnh lùng bình tĩnh như thế. Có lẽ người phụ nữ kia thật sự sốt ruột, mấy ngày này thời gian Từ Thịnh Lâm ở nhà nhiều hơn trước đây rất nhiều, cũng ít khi khắc khẩu với Diệp Tinh. Chắc ông ta như vậy đã khiến cho người phụ nữ kia bắt đầu hoang mang luống cuống. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, giây phút này đây, so về khí thế thì Diệp Tinh đã thắng một trận.
Từ Ngộ và Diệp Tinh liếc mắt nhìn nhau. Bất luận thường ngày hai mẹ con có khắc khẩu như thế nào, giờ phút này đây đã đứng chung một chiến tuyến. Từ Ngộ đi đến bên cạnh Diệp Tinh, vươn tay, ý bảo bà đưa điện thoại cho cô.
Người tiếp điện thoại đã thay đổi, thế nhưng đầu dây bên kia vẫn chưa biết, Tần Úc vẫn đang tự biên tự diễn: “Cô có biết xấu hổ hay không vậy hả?”
Nghe những lời này, Từ Ngộ vậy mà lại không khống chế được nụ cười trên mặt, hoặc nói đúng hơn thì đó là trào phúng, là nhiệt huyết sôi trào khi đối mặt với kẻ thù. Nhưng bàn tay cô thì lại đang run rẩy, bắt nguồn từ nỗi sợ hãi.
Trái tim và cơ thể cô đang phơi bày hai sự tương phản mạnh mẽ. Tại một thời điểm nào đó, thứ cảm xúc mâu thuẫn này cũng xuất hiện với cùng một người.
“Là ai nên biết xấu hổ cơ?” Từ Ngộ hỏi. “Bà giả vờ thanh cao cái gì?”
Tần Úc không nghe ra được đó là giọng cô, bà ta vẫn tưởng rằng Diệp Tinh đang nói chuyện. Đồng thời bà ta cũng không thể ngờ đến việc Diệp Tinh sẽ để cho con gái của mình can dự vào chuyện này. Nhưng đến bây giờ đây đã không còn là trận chiến của hai người phụ nữ nữa mà là của hai gia đình. Ít nhất thì ở nhà họ Từ là vậy. Từ Ngộ năm mười bốn tuổi ấy có thể viết giấy ly dị cho bố mẹ đang đánh nhau, nhưng cô quyết không cho phép quyền chủ động rơi vào tay một kẻ ti tiện như thế.
Giống như cô có thể tự hủy hoại bản thân mình, nhưng tuyệt đối sẽ không để kẻ thù đánh bại.
“Cô không biết ư?! Tôi đã từng mang thai đứa con của lão Từ rồi đó. Nếu không phá đi, bây giờ nó đã biết gọi bố gọi mẹ rồi.” Tần Úc muốn lấy chuyện này ra để kích thích Diệp Tinh, thế nhưng Diệp Tinh không nghe thấy được, ngược lại nó đã hoàn toàn kích thích Từ Ngộ.
Tay cô lại càng run rẩy hơn nữa.
“Bà có biết tôi là ai không?” Từ Ngộ kìm giọng hỏi. “Bố tôi chỉ có một đứa con gái là tôi. Bà cảm thấy ông ta sẽ chọn tôi hay chọn bà?”
Bên kia đột nhiên im lặng.
Từ Ngộ đã nói ra, nhưng đồng thời cô cũng đột nhiên mất đi sức mạnh – bởi vì cô chợt nhớ đến, một buổi tối nửa năm trước, lúc cô ngã xuống sàn xi măng lạnh lẽo, Từ Thịnh Lâm bảo vệ Tần Úc, Diệp Tinh gào thét chửi mắng, không một ai đến đỡ cô lên.
Đó là lần đầu tiên cô nghi ngờ về tầm quan trọng của bản thân mình trong lòng bố mẹ.
Không rõ khi đó bị ngã là do cô cố tình hay do người lớn đẩy, Từ Ngộ chỉ nhớ bóng đêm hôm đó dày đến nỗi chẳng thể nhìn thấy gì, cùng với thế giới cũng như cô – sụp đổ.
Và cả hình tượng người bố ầm ầm vỡ vụn.
“Bố chỉ có một đứa con gái cưng thôi.”
“Con gái bố muốn gì bố cũng chiều.”
“Con gái, bố yêu con nhất.”
….
Giây phút đó, sự tự tin mà Từ Ngộ đã từng tạo dựng lên từ những yêu chiều này tan vỡ thành vô số mảnh. Mỗi một mảnh nhỏ đều có các góc cạnh sắc bén, cứa nát linh hồn cô đến bấy nhầy máu thịt.
Sau đó, Từ Ngộ không còn nhớ rõ tất cả mọi chuyện xảy ra đêm hôm ấy nữa. Có lẽ cơ chế tự bảo vệ trong lòng Từ Ngộ đã giúp cô giấu hết tất cả nỗi thống khổ vào sâu bên trong vùng hải mã [1].
[1] Một vùng trong não có chức năng ghi nhớ.
Nhưng đêm nay, bằng một cách tàn khốc, nó lại bị đào lên một lần nữa.
“Liên quan gì đến mày?” Sau khi Tần Úc ý thức được rằng mình đang nói chuyện với ai, bởi vì đối tượng đột ngột thay đổi, những lời trước đó đã chuẩn bị kỹ càng hoàn toàn trở nên vô dụng, bà ta chỉ có thể khô khan hỏi lại cô như thế.
“Chuyện bà vô liêm sỉ tất nhiên chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng lần tới nếu còn gọi điện cho mẹ tôi nữa, tôi giết bà!” Từ Ngộ không kìm được mà nói ra những lời đó, sau đó cúp điện thoại.
Cô nghĩ, đây đã là sự đe dọa lớn nhất rồi, cùng lắm thì đồng quy vu tận.
So với Từ Ngộ kích động, Diệp Tinh ổn định bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng bà cũng bị cô dọa sợ, kéo cô ngồi xuống sofa, nói với cô: “Đây là chuyện của bố mẹ, con đừng chọc tức bản thân mình.”
Nhưng bà lại cảm thấy rất hài lòng và thỏa mãn với việc con gái bảo vệ mình như thế.
“Mẹ.” Từ Ngộ bỗng nói. “Sao bố mẹ không ly hôn đi? Ý con không phải là thành toàn mong muốn của người phụ nữ này, mà là để giải thoát cho chính bản thân. Tại sao không ly hôn chứ?”
Diệp Tinh im lặng một chốc, sau đó nói với cô bằng một giọng điệu “vĩ đại vị tha” không gì sánh được: “Chẳng phải mẹ là vì con hay sao? Nếu bố mẹ ly hôn, con không buồn à?”
Từ Ngộ lập tức cắt ngang lời bà: “Con không buồn. Nếu thật sự là vì con, thế bố mẹ ly hôn đi. Con sẽ không đau buồn vì bố mẹ ly hôn đâu, bố mẹ không cần phải lo lắng cho tâm trạng của con. Ít nhất so với chuyện của bố mẹ, ly hôn còn tốt cho sức khỏe tâm lý của con hơn nhiều.” Cô đã có thể phân tích tình hình một cách rành mạch rõ ràng, từ đó nói rõ điểm lợi điểm hại. Đối với Diệp Tinh thì đây là lần đầu tiên, nhưng với đối với Từ Ngộ mà nói, suốt những năm nay, cô đã tranh luận vấn đề này với phiên bản nhỏ hư cấu trong đầu mình vô số lần rồi, cuối cùng đi đến kết luận: Ly hôn là tốt nhất cho tất cả.
Nói cách khác, cô không hiểu một cuộc hôn nhân nhạt nhẽo và khôi hài như thế có gì đáng giá để tiếp tục nữa.
Diệp Tinh biết được thái độ của con gái mình, nhưng bà cũng không bị thuyết phục. Tuy chột dạ, nhưng rất nhanh bà lại đưa ra một lý do thoái thác khác để nói đỡ cho quyết định của mình: “Vậy ông bà ngoại thì sao? Lúc dì cả ly hôn bà ngoại đã rất buồn. Mẹ và bố con lại ly hôn nữa, bà ngoại biết chuyện sẽ càng đau buồn hơn.”
Từ Ngộ không nói gì để đáp lại.
Từ nhỏ cô đã sống cùng với ông bà ngoại. Hai người đều thuộc thế hệ trước, truyền thống. Ít nhất trong mắt thế hệ sau như bọn họ, ông bà ngoại đã vì họ mà vất vả khổ cực suốt rồi, bao gồm con gái dì cả - Phàm Phàm. Bởi vì bố mẹ Phàm Phàm ly hôn, thế nên dù cô bé bướng bỉnh và nổi loạn, bà ngoại cũng nuông chiều dung túng cô bé hơn.
Từ Ngộ ghét sự thiên vị đó, nhưng cô không thể trách móc bà ngoại được, bởi vì cô yêu bà ngoại.
Bất cứ ai được thiên vị đều có thể thể hiện sự ích kỷ của bản thân mình trắng trợn lộ liễu hơn nữa.
Phàm Phàm như vậy, bà ngoại cũng thế.
Điều này khiến cho tất cả những ai không thể được yêu đều phải ghen tị và chán ghét.
Từ Ngộ vướng vào một vấn đề khác mà cô vẫn chưa thể đưa ra kết luận. Cô đứng lên khỏi sofa, đi về phòng mình. Giây phút mở cửa phòng ra, đối mặt với một mảnh tối đen bên trong đó, Từ Ngộ bỗng nhiên kết luận được một vài điều.
“Mẹ.” Từ Ngộ quay đầu nhìn về phía Diệp Tinh.
Suy cho cùng cũng là chính bản thân mẹ không muốn ly hôn mà thôi, thế nên mới phải đưa ra một số lý do đường hoàng để bào chữa cho sự nhu nhược và không bỏ được của mình.
Từ Ngộ muốn nói với bà như thế, cô muốn vạch trần lớp ngụy trang mà bà xem như vị tha và tận tụy này.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không nói ra.
“Sao thế?” Diệp Tinh hỏi cô.
Từ Ngộ cụp mắt, khẽ nói một câu “Không có gì”.
Cô đi vào trong phòng, đóng cánh cửa gỗ màu nâu đỏ lại, nằm trong thế giới nhỏ bé của mình.
Cô cho rằng như vậy thì có thể lấy được sự bình yên.
_______
Cùng Từ Thịnh Lâm về nhà là mùi rượu nồng nặc khắp toàn thân, cùng với những lời trách móc của Diệp Tinh.
Có đôi lúc Diệp Tinh sẽ nhịn ông, đôi lúc thì không. Hôm nay càng không có lý do gì (để nín nhịn) – bởi vì cuộc điện thoại kia.
“Ông lại đi gặp ả đàn bà kia có đúng không hả?” Diệp Tinh chất vấn.
“Tôi đã nói là tôi và em trai đi ra ngoài ăn tối, con mẹ nó bà đừng có nghi ngờ vớ vẩn nữa được không hả?”
“Tôi nghi ngờ vớ vẩn? Con ả kia đã gọi điện đến đây rồi, sao ông không đi hỏi xem ả nói cái gì!”
Sự tự tin của Từ Thịnh Lâm đột nhiên giảm đi một ít vì câu nói này.
Nhưng ông ta lại tháo dây thắt lưng nơi quần, quất lên sofa như xả giận, như thể làm vậy thì có thể làm tăng khí thế của mình. Từ Thịnh Lâm nói: “Đ*t con mẹ nó chứ, chẳng phải là vì ngày nào bà cũng cãi nhau ầm ĩ với tôi sao! Nếu bà dịu dàng được như cô ấy, tôi sẽ đi tìm cô ấy hả?”
“Từ Thịnh Lâm ông đừng có mà không biết tốt xấu!” Diệp Tinh không thể nào phản bác được lời chỉ trích “Không dịu dàng” mà chồng dành cho mình, bởi vì chính bản thân bà cũng thấy rằng sự nóng nảy của mình là một trong những nguyên nhân khiến hôn nhân rạn nứt, nhưng bà cũng không chịu thua: “Ông mở mồm ra mắng ai đấy? Bố mẹ tôi chọc gì đến ông?”
“Ông đây cứ mắng đấy. Đ*t con mẹ mày!” Từ Thịnh Lâm nói.
“Bộ ông nghĩ bố ông là thứ gì đó tốt lành lắm đấy phỏng!” Diệp Tinh cãi lại.
_____
Từ Ngộ ngồi trong phòng, nghe những lời chửi mắng không chút gì che giấu của bọn. Cô cảm thấy bọn họ thật nực cười và ấu trĩ, nhưng đồng thời cũng vì thế mà phẫn nộ. Trong tất thảy những lời chửi mắng đó, dường như luôn phải có vài lời liên quan đến bố mẹ mới có thể thể hiện mình hung hãn hơn.
Nhưng Từ Ngộ thì ghét cay ghét đắng kiểu mắng chửi này. Dù thế nào đi chăng nữa thì chuyện cũng không liên quan gì đến ông bà ngoại. Chỉ là cô đã quên mất ông nội mình, bởi vì chính bản thân cô cũng không công bằng, cộng thêm việc từ nhỏ đã ít tiếp xúc với ông nội ở quê, thế nên lúc này trong lòng cô không thể nào sinh ra ý nghĩ “lên án” vì ông nội.
Một lần nữa, Từ Ngộ cảm thấy mỏi mệt và chán ghét Từ Thịnh Lâm. Bởi vì đủ loại việc xấu xa mà ông ta đã làm, bởi vì lời người phụ nữ kia nói – “Tôi đã từng mang thai đứa con của lão Từ.”
Trong một khoảnh khắc nào đó, Từ Thịnh Lâm đã không còn là bố của cô nữa.
Từ Ngộ phẫn nộ vì những lời “đảm bảo” trong quá khứ của Từ Thịnh Lâm.
Đúng là ngu ngốc mới tin vào lời đàn ông nói.
Huyết dịch như được thiêu đốt trên bếp, sủi bọt và bốc hơi trong những mạch máu xanh xanh. Chúng cùng bốc cháy, cả phần tính cách tỉnh táo và bình tĩnh của Từ Ngộ cũng vậy - cô lao ra khỏi phòng, ném tất cả những gì cô có thể nhìn thấy trước mặt vào người bố mình.
“Ông dựa vào cái gì mà chửi ông bà ngoại tôi chứ!” Từ Ngộ thét lên.
Một trận mưa bỗng trút xuống căn nhà. Có táo, chuối, giỏ trái cây, gạt tàn thuốc…
À, có cả một con dao gọt hoa quả có vỏ màu nâu.
Từ Ngộ không thể nhìn thấy gì cả, cũng chẳng nghe được gì, cô chỉ biết lặp lại một cách máy móc: “Tôi hận ông!”
Tôi hận ông.
Tôi không phải đứa con gái mà ông thương yêu nhất. Ông đã nghĩ đến việc sinh thêm một đứa con khác.
Nó không phải người thân của tôi, không phải đứa con mà mẹ tôi sinh ra. Nó là con quỷ đã giết tôi, là lý do đẩy tôi xuống vực sâu tăm tối.
Tình cảm vợ chồng của ông và mẹ đã bị vấy bẩn. Tình cảm bố con giữa chúng ta cũng như thế.
….
Từ Ngộ đột nhiên im lặng. Cô cúi xuống nhặt con dao gọt trái cây lên, lột vỏ ngoài ra, để lộ ra trái tim cứng rắn.
Chẳng phải ông nói tôi là đứa con gái ông yêu thương nhất sao? Vậy tôi sẽ cho ông tận mắt nhìn thấy tôi đâm từng dao từng dao vào người ông yêu nhất như thế nào.
_____
Có lẽ vào khoảnh khắc Từ Ngộ nhặt con dao lên kia, Từ Thịnh Lâm và Diệp Tinh đã có dự cảm, nhưng bọn họ thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng một đứa trẻ tưởng chừng như khỏe mạnh và lạc quan lại có thể làm ra một việc như tự sát.
Thế nên bọn họ không kịp ngăn cản máu tươi bắn tóe lên.