Edit: Kiwi
Ở hẻm Xa Tiền có một tiệm thức ăn nhanh đã mở từ rất lâu, lâu đến nỗi biển hiệu đã bị mưa gió xối cho tả tơi rỉ sét, bốn chữ “Đồ ăn nhanh Thành Minh” [1] chỉ còn lại chút vết mực nhạt. Khung cảnh trong tiệm cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam, với những bức tường ám khói và bàn ghế đầy dầu mỡ, chỉ có một chiếc quạt điện cũ để thổi mát giữa mùa hè. Tuy vậy khách đến đây ăn lại rất đông, đồ ăn nhanh ở quán này vừa rẻ lại vừa không hạn chế cơm canh, là lựa chọn hàng đầu của những công nhân làm việc trên các công trường gần đó.
[1] Gốc là bốn chữ 成明快餐.
So với bộ đồ lao động gần như đều lấm lem bùn đất của các công nhân, Từ Ngộ - một nữ sinh trong bộ đồng phục học sinh sạch sẽ - đứng ở đây trông có vẻ vô cùng khác biệt. Cô đang đứng nơi cửa sổ gọi đồ ăn, gọi một phần bắp cải cùng với thịt xào chua ngọt, không lấy cơm, sau đó rất có mục đích bưng đĩa đi đến chiếc bàn trong góc xa nhất.
“Chào cậu, hết chỗ trống rồi, mình có thể ngồi chung bàn với cậu được không?”
Chất giọng ngọt ngào mềm mại cộng với ngoại hình nổi bật của cô đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.
Nhưng câu hỏi của cô lại không nhận được hồi đáp.
Người đối diện chỉ tập trung ăn đồ ăn trong đĩa của mình, để lại cho cô đỉnh đầu đen nhánh, cùng với hơi thở lạnh lùng không cho phép bất kỳ ai đến gần.
Anh luôn là như vậy, bất kể đang ở đâu, trường học hay là quán ăn, lúc nào anh cũng lạnh băng như tiết trời mùa đông vậy.
Đây chính là Trần Phóng, chàng trai được rất nhiều nữ sinh trong trường mến mộ. Người thích anh không hề ít, nhiều thêm một Từ Ngộ cũng chẳng phải chuyện lạ lùng gì, thậm chí cô còn không cần tìm lý do đến gần anh.
Bỏ những yếu tố khác sang một bên, Từ Ngộ bỗng nảy sinh chút tò mò, bộ lúc nào anh cũng như thế sao? Hình như không phải vậy. Từ Ngộ đã từng quan sát anh trước đây, thỉnh thoảng có thể thấy anh đi cùng với Chu Tư Diễn và vài người khác. Ít nhất khi ấy anh không lạnh lùng, còn có thể trò chuyện và chơi bóng cùng bè bạn, trông giống như một người bình thường hơn.
Hay là anh chỉ như vậy đối với người xa lạ? Liệu anh có thể “giả vờ” như thế trong mọi tình huống không?
Từ Ngộ cười khẩy trong lòng.
Trần Phóng không trả lời, Từ Ngộ liền xem sự im lặng của anh là ngầm cho phép. Cô tự động ngồi xuống đối diện anh, cũng không cố gắng bắt chuyện với anh nữa, tiến hành theo tuần tự phương châm mà cô theo đuổi.
Từ Ngộ không nhớ nổi đã bao lâu rồi mình không ăn cơm tối. Hôm nay nếu không phải là vì Trần Phóng, cô sẽ không bước vào tiệm thức ăn nhanh đầy mùi dầu mỡ khiến cô buồn nôn này. Trên đĩa chỉ có hai món nên cô gắp và ăn từng miếng nhỏ, tránh cho dạ dày bị bỏ đói lâu đột nhiên ngửi được mùi dầu mỡ mà nôn mửa. So với cách ăn câu giờ của Từ Ngộ, Trần Phóng ăn nhanh hơn cô rất nhiều. Tận đến khi anh thêm đến bát cơm thứ hai, đống đồ ăn trước mặt Từ Ngộ vẫn cao ngất như thể cô chưa từng động đến.
Đồ ăn trong tiệm thức ăn nhanh quá nhiều dầu mỡ, cô thật sự khó có thể nuốt trôi, tâm tư hoàn toàn không để vào chuyện ăn uống, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trần Phóng, nhưng anh lại thờ ơ như thể đối diện mình chỉ là không khí mà thôi. Ăn xong cơm trong đĩa, Trần Phóng không thèm cho Từ Ngộ lấy một cái liếc mắt, trực tiếp đứng lên rời đi, động tác dứt khoát.
Từ Ngộ đợi trong cửa tiệm một lúc, mãi đến khi bóng đêm sắp bao phủ bóng dáng anh, cô mới cầm cặp đi theo.
Nhà hai người bọn họ ở cùng một hướng, chuyện này Từ Ngộ đã biết từ lâu.
Cô đi dọc theo con đường mà Trần Phóng đã đi, ngay đến bước chân cũng đồng nhất với anh.
Mãi đến khi mặt trăng treo trên đỉnh đầu, Trần Phóng cuối cùng cũng dừng chân lại, xoay đầu nhìn cô.
Dáng người cao gầy của anh đứng thẳng trong đêm đen, ánh mắt sắc bén hệt như ánh mắt của con mèo đen ngồi giữa đang lặng lẽ quan sát động tĩnh của hai người bọn họ.
Mắt của con mèo đen sáng rực trong đêm, hết nhìn Từ Ngộ rồi lại nhìn Trần Phóng.
Cuối cùng, nó “meo” một tiếng, ré lên rồi chạy.
“Cậu theo dõi tôi?” Giọng nói của Trần Phóng rét lạnh như băng, kèm theo chút uy hiếp.
“Cậu hiểu lầm rồi.” Khuôn mặt Từ Ngộ tỏ vẻ xấu hổ, như thể đang sốt sắng giải thích cho bản thân.
Ánh mắt Trần Phóng xuyên qua màn đêm, lạnh lùng nhìn Từ Ngộ: “Tốt nhất là thế.”
Như thể chứng minh những gì mình nói là sự thật, tận đến khi Trần Phóng bước ra khỏi con hẻm, bóng dáng anh biến mất khỏi giới hạn tầm nhìn, Từ Ngộ mới bắt đầu bước tiếp.
Một bước, hai bước. Vừa mới bước đến bước thứ ba, cô bỗng nghe thấy phía sau có tiếng động khe khẽ. Từ Ngộ nhạy bén ngoảnh đầu lại nhìn con hẻm vắng phía sau nhưng không phát hiện ra gì. Khung cảnh vắng lặng này khiến sống lưng cô lạnh toát. Từ Ngộ cố tình bước chậm lại, quả nhiên, đi chưa được vài bước, những âm thanh sột soạt đó lại vang lên. Lần này cô không quay đầu lại tìm người đang theo dõi mình nữa mà chỉ cúi đầu nhìn cái bóng được phản chiếu bởi ánh đèn đường dưới chân mình. Từ từ, chậm rãi, một bóng người phủ lên cô.
Từ Ngộ nhấc chân chạy.
Cô nhanh chóng chạy ra khỏi con hẻm nhỏ, nhưng bên ngoài con hẻm cũng là đường vắng. Màn đêm sâu thẳm, căn bản không thể nhìn thấy ai, ngay đến ánh trăng cũng trở nên tăm tối. Nhưng Từ Ngộ vẫn còn đang chạy, bởi vì người phía sau đang vội vàng đuổi theo cô.
Tiềm năng của con người quả thật là không có giới hạn. Từ Ngộ dám đảm bảo thành tích của mình trong bài kiểm tra thể lực chạy năm mươi mét cũng không thể tốt được như thế này. Giây phút mùi máu tràn ngập khoang họng, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bóng dáng Trần Phóng ở khúc quanh.
Tiếng động phía sau cũng đồng thời biến mất.
Nhưng Từ Ngộ vẫn lao về phía trần Phóng, ít nhất là vào lúc này, cô không mang theo bất kỳ mục đích nào khi tiếp cận anh mà chỉ đơn thuần là theo bản năng.
Từ Ngộ bắt lấy tay Trần Phóng, đổi lấy cái nhìn giận dữ và giật mình của anh.
“Giúp mình với! Có người đuổi theo mình!” Trong đôi mắt hồ ly xinh đẹp của Từ Ngộ chỉ còn lại nỗi khiếp sợ, giọng nói cũng run run.
Trần Phóng giương mắt nhìn về phía sau cô, nơi đó chẳng có bất cứ thứ gì cả.
Anh hất tay cô ra với vẻ mặt lạnh lùng: “Cậu lại giở trò gì nữa vậy?”
Nét kinh ngạc thảng thốt hiện lên trên khuôn mặt Từ Ngộ.
“Mình không có lừa cậu! Thật sự, thật sự có người đuổi theo mình mà, xin cậu hãy giúp mình với.” Đối diện với giây phút sinh tử, Từ Ngộ bắt đầu sợ hãi, bắt đầu thể hiện sự yếu đuối, mong mỏi nhận được sự giúp đỡ của anh.
Nhưng anh không hề giúp.
“Đừng làm phiền tôi nữa.” Anh nói.
Bóng dáng Trần Phóng ngày càng xa, Từ Ngộ vẫn còn đang sững sờ tại chỗ —— Anh còn tệ hại hơn những gì cô tưởng tượng.
Xấu xa, vô tâm, ích kỷ, hệt như mẹ anh vậy. Giây phút ấy, Từ Ngộ thậm chí đã quên đi nỗi sợ hãi khi bị theo dõi, chỉ còn sự ghét bỏ và thù hận.
Cô thu hồi ánh mắt, định thần lại rồi, Từ Ngộ mới nhận ra rằng nguy hiểm lại một lần nữa bao trùm. Một lưỡi dao lạnh như băng dán vào bắp đùi dưới váy đồng phục.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói đục ngầu truyền đến bên tai cô, mang theo hơi nóng làm người ta nôn mửa.
Cơ thể Từ Ngộ cứng đờ, cô thậm chí còn không dám chuyển động mắt, sống dao cứa vào đôi chân mịn màng của cô.
“Cô bé, cậu ta không cứu em à?” Là gã đàn ông tởm lợm kia đang cười nhạo cô. Tay trái của hắn quanh quẩn nơi eo Từ Ngộ, đẩy chiếc áo đồng phục mỏng manh ra, ngón tay thô ráp xoa nắn vùng da láng mịn nơi eo Từ Ngộ. Tất cả tóc gáy trên người Từ Ngộ đều dựng thẳng theo sự động chạm xa lạ của hắn.
Rất nhiều khả năng hiện lên trong đầu, cô run giọng thương lượng với hắn: “Ông muốn cái gì cũng được hết, bỏ dao xuống trước đã được không? Chúng ta ở chỗ này, ông không chạy thoát được mà còn phải gánh thêm một cái tội danh giết người nữa, không tốt đâu.”
Gã đàn ông chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể gặp được một nữ sinh điềm tĩnh như thế. Gã bật cười: “Xem ra bình thường mày chơi đùa với nhiều đàn ông lắm nhỉ?”
Từ Ngộ đáp rất nhanh: “Đúng vậy, tôi đã ngủ với rất nhiều người rồi, thế nên tôi sẽ không khai ông ra đâu. Ngủ một lần rồi bỏ qua cho tôi được không?”
“Quả đúng là hàng đã qua tay rồi.” Gã đàn ông kia nói. “Nhỡ đâu mày đổi ý thì sao? Làm sao tao tin tưởng mày được?”
Từ Ngộ lập tức nhắm mắt: “Tôi không nhìn thấy gì cả, tôi cũng không biết ông trông như thế nào, không có chuyện đó đâu!”
Nhắm mắt lại, các giác quan khác của cô càng trở nên rõ ràng. Từ Ngộ nghe thấy được tiếng dao găm ném trên mặt đất, rồi cả tiếng gã đàn ông cởi thắt lưng. Cô chưa bao giờ sợ một vật làm bằng kim loại như thế, âm thanh xé toạc màng nhĩ trong bóng đêm tĩnh mịch.
Toàn thân Từ Ngộ đều đang run rẩy, ngay đến lông mi cũng run run. Một luồng sáng yếu ớt chiếu vào đôi mắt đang khép nửa của Từ Ngộ, cô lặng lẽ cụp mắt xuống. Nhân lúc gã đàn ông đang cởi quần, Từ Ngộ nhanh chóng ngồi thụp xuống nhặt lấy con dao găm mà gã đàn ông đã ném xuống kia.
Cô nghe gã ta chửi một tiếng “đ*t mẹ”, sau đó, lưỡi dao đã đâm vào bụng hắn không chút chần chờ.
Cảm giác nhẹ nhõm, nỗi sợ hãi khi giết người, sợ hãi khi nghĩ lại, cùng với một chút sảng khoái khi nhìn thấy máu – đầu óc Từ Ngộ tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn này. Chúng vật lộn trong đầu cô, muốn giành lấy chiến thắng cuối cùng.
Đến cuối cùng cảm xúc nào sẽ chiếm giữ đầu óc và tâm trí cô, quan trọng nhất trong chi phối đạo đức.
Từ Ngộ ngồi sụp xuống đất, nhìn bàn tay đầy máu của mình, bên tai văng vẳng tiếng kêu rên của gã đàn ông.
Lần này cuối cùng cô cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ của hắn. Xấu xí, béo ị, ghê tởm như những con giòi đang uốn éo trong bùn hôi thối. Từ Ngộ phải rất cố gắng nín nhịn mới không đâm một phát nữa vào gã ta.
Nửa thân dưới của gã đàn ông vẫn trần như nhộng, nhưng Từ Ngộ thì đã không còn sợ hãi, cô chỉ nhìn gã ta bằng ánh mắt u ám: “Sao vậy? Làm chuyện xấu gặp quả báo à?”
Từ Ngộ đột nhiên nở nụ cười. Cười xong, cô ngồi trên mặt đất hồi lâu, nghe gã đàn ông từ gào thét chuyển sang im lặng, nghe tiếng ve kêu ồn ã trong đêm hè. Tất cả mọi cảnh vật và âm thanh trên thế giới đều phóng đại lên trong cô, lớn đến nỗi nó gần như nhấn chìm Từ Ngộ.
Tiếng bước chân đằng sau kéo cô ra khỏi thế giới của riêng mình. Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn – đó là Trần Phóng đã vòng trở lại.
Từ xa xa, ánh mắt hai người chạm nhau, cách một cơ thể lạnh lẽo.
Cuối cùng Từ Ngộ cũng nhìn thấy một biểu hiện tương tự như kinh ngạc trên khuôn mặt của Trần Phóng, anh đã thôi giả vờ rồi sao?