• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kiwi

Đây là lần đầu tiên cô gái bị một người khác giới gần như là xa lạ ôm eo. Vì thường xuyên chơi bóng rổ nên ngón tay anh thô ráp, cảm giác khác thường trên da thịt bị phóng đại lên, hệt như thể bên eo có cát cộm. Cảm giác này thật sự… quá ghê tởm. Từ Ngộ muốn đẩy anh ra, đến tay cũng lờ mờ run rẩy. Nhưng rồi, cô nín nhịn.

Từ Ngộ đờ ra một lúc. Trái tim cũng đập dữ dội hồi lâu, chỉ có một mình cô biết nguyên do của điều đó.

Đáp lại anh, đồng ý với sự bỡn cợt trêu đùa của anh mới xem như cô chính thức tạm biệt bản thân mình trong quá khứ, thực sự bước lên con đường tối tăm kia, không bao giờ quay đầu lại. Từ Ngộ sợ hãi, đồng thời cũng mong chờ.

Hóa ra đây là cảm giác khi sa đọa sao? Quả nhiên nó vui sướng hơn là sống theo quy củ.

Từ Ngộ cúi đầu, kìm nén cảm xúc không giấu được trên mặt. Cô sợ bị Trần Phóng nhìn ra được “kế hoạch” của mình, thế nên cô giả vờ như xấu hổ e lệ.

Trần Phóng đứng trước mặt cô, ưỡn thẳng cái lưng vừa khom xuống. Từ Ngộ im lặng rất lâu, lâu đến nỗi anh bắt đầu mất kiên nhẫn.

Không gian phòng vệ sinh nhỏ hẹp, không có cửa sổ, thế nên đến hô hấp cũng ngột ngạt nặng nề. Cơ thể hai người gần như dán sát vào nhau nhưng lại không hề có bất cứ tình ý ấm áp nào cả.

Trần Phóng cười khẩy một tiếng, nhấc chân chuẩn bị rời khỏi nơi đây. Tay anh rút về từ trên eo cô, ngay giây tiếp đó, vạt áo liền bị một lực níu lại.

Động tác của anh không khỏi khựng lại.

“Mình thật sự thích cậu…” Giọng nói đầy tủi thân của thiếu nữ vang lên từ phía sau, hơi giống như làm nũng.

Trần Phóng quay đầu lại nhìn cô, thu khuôn mặt ửng hồng kia của cô vào đáy mắt. Đột nhiên, tay anh di chuyển, nắm lấy bàn tay đang túm vạt áo anh kia. Cổ tay của Từ Ngộ cũng mảnh khảnh, thậm chí không có chút thịt nào, phần xương lồi ra trên cổ tay cô cấn vào lòng bàn tay Trần Phóng.

Anh gần như là kéo cô về phòng ngủ.

Rèm cửa sổ nhẹ nhàng bay lên bởi cơn gió, Từ Ngộ bị Trần Phóng ném mạnh xuống giường.

Chiếc giường của anh không hề mềm mại. Giây phút bị đẩy xuống, Từ Ngộ hơi đau. Trong lúc hỗn loạn, cô mở mắt nhìn Trần Phóng. Anh đứng ở trước giường, từ trên cao nhìn xuống Từ Ngộ, đồng thời giơ tay cởi áo mình ra. Eo của anh là phần đầu tiên lộ ra, không giống như cái nhìn thoáng qua lúc ở phòng thiết bị khi đó, lần này Từ Ngộ nhìn chằm chằm anh khỏa thân một cách quang minh chính đại.

Chúng ta còn trẻ. Chúng ta không có gì trong tay. Chúng ta chỉ có thân thể trần trụi. Chúng ta thậm chí còn không thể làm chủ cuộc sống của mình.

Từ Ngộ nằm trên chiếc giường xa lạ, nhưng cơ thể thì lại dần dần thả lỏng. Cô nhìn lồng ngực gầy gò của Trần Phóng sau khi cởi bỏ lớp quần áo, nhìn người mà cô không hề thích trước mặt, nhưng rồi dần chấp nhận chuyện sắp xảy ra tiếp theo.

Không phải đó là tình dục sao? Cô muốn xem thử thứ đam mê vừa thầm kín lại nhiệt liệt bị đám người trưởng thành kia che giấu dưới lớp quần áo rốt cuộc hay ho ở chỗ nào? Tại sao phải xấu hổ khi nhắc đến nó, ngược lại gọi “tình yêu” để định nghĩa cho sự tồn tại của nó.

Làm sao tình yêu có thể là thứ để biện minh cho mọi hành động tự con người muốn làm cơ chứ?

Trần Phóng chỉ cởi một chiếc áo. Anh từng bước đến gần chiếc giường thuộc quyền sở hữu của mình ở trước mặt, lúc này một người xa lạ đang nằm trên đó. Đúng vậy, Từ Ngộ và anh gần như là hai người xa lạ, nhưng bây giờ bọn họ lại đang giao tiếp với nhau bằng cách trần trụi và trực tiếp nhất.

Anh quỳ xuống giường, quỳ gối bên hông Từ Ngộ, nhìn cô: “Tôi hỏi lại một lần cuối cùng, cậu đã nghĩ kỹ chưa?”

Từ Ngộ trực tiếp dán tay mình lên lưng quần của Trần Phóng. Đó là một chiếc quần bóng rổ rộng thùng thình. Ngón tay cô dễ dàng luồn vào mép trong lưng quần.

“Trần Phóng….” Cô gọi tên anh, dịu dàng khe khẽ.

Tại sao cô lại có thể cất giọng ngọt ngào như vậy với một người mà cô vốn không hề thích? Ánh mắt Trần Phóng tối đi, nhưng anh lại cảm nhận được rõ ràng một cảm giác kỳ lạ đột nhiên dâng trào dưới thân. Anh cũng không thích cô gái nằm trên giường của mình lúc này, tại sao cơ thể lại có phản ứng với sự động chạm và giọng nói của cô?

Cơ bắp của anh căng cứng, như thể muốn hiểu rõ những thắc mắc, anh luồn tay vào vạt áo đồng phục của cô. Nếu vừa rồi trong nhà vệ sinh là đe dọa, vậy thì bây giờ mới thật sự là vì dục vọng.

Tình dục – Đây là một từ có phần xa lạ với cả hai thiếu niên.

Không ai trong số họ cất lời, cả hai chạm vào cơ thể nhau trong im lặng. Trần Phóng đẩy đồng phục của Từ Ngộ lên trên ngực, lộ ra áo lót màu hồng cùng với bộ ngực đầy đặn bọc bởi lớp vải in hình dâu tây. Cô rất gầy, gầy kiểu bệnh tật ốm yếu. Trần Phóng không thích gầy, nhưng bộ ngực của cô lại đầy đặn khác với những cô gái cùng tuổi, mông cô cũng thế. Ít nhất kích thước hai chỗ đó không phải độ cong mà cơ thể cô nên có, ngược lại tạo nên một cảm giác kỳ lạ. Cũng giống như con người cô vậy, rõ ràng là u ám và quái gở, nhưng ban ngày ở trường lại giả vờ thành một học sinh ngoan với thành tích học tập xuất sắc.

Rốt cuộc thì tay của Từ Ngộ cũng không luồn vào trong quần Trần Phóng, nhưng tay Trần Phóng thì lại thật sự chạm vào ngực cô, đồng thời anh còn dùng ngón tay kéo mép quần lót cô xuống. Đây là lần đầu tiên anh chạm vào nơi mềm mại như vậy trên cơ thể con người, nhưng lại siết chặt thứ trong tay không chút thương tiếc. Mãi đến khi Từ Ngộ khẽ kêu lên vì bị đau, Trần Phóng mới buông cô ra, sau đó dùng miệng thay cho tay, cắn một cái lên đôi gò bồng đảo trắng muốt.

Giây phút chiếc lưỡi ướt nóng kia dán lên viên anh đào còn lại trên cơ thể, tâm trí hai người đều hỗn loạn một chốc. Chẳng ai nghĩ đến những thứ trần tục linh tinh kia nữa, đầu óc đều bị cảm giác của cơ thể dẫn dắt đi, dần dần đắm chìm vào trong đó, biến mất ở nơi này.

Mãi đến khi tiếng rên rỉ vô thức của Từ Ngộ đánh thức lý trí của bọn họ.

Trần Phóng đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau một lần nữa. Anh nặng nề, cô bất lực không biết phải làm sao. Đây có lẽ là lần đầu tiên cảm xúc thật của hai người gặp nhau.

Trong mắt cô ngân ngấn nước, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì. Trần Phóng nhìn Từ Ngộ không chớp mắt, sau đó đột nhiên ngồi dậy khỏi người cô. Anh bước xuống giường, nhặt chiếc áo tay lỡ vừa rồi bị ném xuống đất. Tốc độ mặc quần áo vào của anh rất nhanh, giống hệt như lúc cởi quần áo vừa rồi vậy.

Cảm xúc chân thật không che giấu được của Từ Ngộ vẫn còn chưa hoàn toàn rút về, cô ngơ ngác nhìn anh.

Anh… Không làm nữa?

Trần Phóng mặc quần áo vào rồi quay lại, Từ Ngộ vẫn nằm trên giường với tư thế cũ. Thân dưới chỉnh tề, nhưng áo phần trên đã bị đẩy đến qua vai, khóa áo lót cũng bị tháo bung, bộ ngực lộ ra trong không khí, dưới ánh mắt anh.

Một cơn giận lờ mờ trào dâng trong cơ thể Trần Phóng, va chạm với thứ phản ứng nổi lên vì tình dục vừa rồi. Cơn giận này khác hoàn toàn với lúc đánh nhau hồi chiều tối – thứ cảm xúc không thể nào nói rõ và cũng không thể giải quyết được bằng bạo lực.

Cơ bắp của anh vẫn căng cứng. Anh cầm chiếc chăn mỏng nơi góc giường ném lên người cô.

“Mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài.” Trần Phóng nói. Tiếp đó anh liền quay người đi, không nhìn cô nữa.

Lúc này đây Từ Ngộ không nói gì, im lặng cài khóa nội y lại, kéo áo xuống. Cô lại quay trở về dáng vẻ chỉnh tề lúc mới đến.

“Xong rồi.” Cô nói với bóng lưng anh.

Trần Phóng quay đầu lại, thấy Từ Ngộ đã mặc quần áo đàng hoàng. Anh bước lên trước kéo cô ra khỏi giường, tay vẫn siết cổ tay cô, mạnh đến nỗi làm Từ Ngộ thấy đau. Trần Phóng kéo cô ra đến cửa, nhìn cô đi giày vào, sau đó lập tức đẩy cô ra khỏi cửa nhà.

Một người đứng trên hành lang lát xi măng, người còn lại đứng trong phòng trên sàn gạch, giữa hai người cách một cánh cửa. Lúc Trần Phóng đóng cánh cửa sắt gỉ sét lại, có một cánh cửa chắn giữa hai người.

______

Từ Ngộ lại đi dọc theo con đường mòn trở về. Sau khi đi hết đường lớn, cô còn phải băng qua một con đường nhỏ rộng và sáng hơn rất nhiều so với dưới lầu nhà Trần Phóng, cuối cùng leo hết sáu tầng lầu mới về đến nhà mình. Trong nhà tối đen, nhưng Từ Ngộ không cần bật đèn cũng có thể quay trở về phòng mình. Cô vứt cặp sách trên đất. Chuyện đầu tiên cô làm chính là mở tủ quần áo lấy đồ ngủ rồi vòng đến phòng tắm tắm rửa.

Vòi hoa sen trên đỉnh đầu, dòng nước ấm áp liên tục xối từ trên đầu xuống người cô, rửa sạch từng tấc trên cơ thể. Từ Ngộ cúi đầu nhìn ngực, trên đó có vệt nước, là nước sạch, không phải nước bọt để lại sau khi Trần Phóng liếm láp. Nhưng cô lại nhớ đến cảm giác vừa rồi.

Từ Ngộ chậm rãi giơ tay lên, đặt bàn tay lên ngực, ngón tay lướt qua đầu vú. Thật kỳ lạ, tự tay chạm vào ngực mình lại không có cảm giác kỳ quái kia.

Sau khi ý thức được rằng bản thân đang làm gì, sắc mặt Từ Ngộ bỗng cứng đờ, hành động vuốt nhẹ trên tay cũng biến thành chà xát thật mạnh.

Cô tắm rửa suốt gần một tiếng. Một tiếng rồi lại một tiếng trôi qua, lúc đồng hồ chỉ số “11”, Từ Thịnh Lâm và Diệp Tinh mới một trước một sau trở về nhà.

Cuộc cãi vã nổ ra cùng lúc cánh cửa nhà đóng lại.

Từ Ngộ đứng lên khỏi bàn học, từ từ đi đến cửa phòng ngủ. Cô không mở cửa ra mà lắng nghe động tĩnh bên ngoài cách một cánh cửa gỗ. Thật ra người bên ngoài cũng chẳng thèm quan tâm cô có nghe thấy hay không.

Cuộc cãi vã giữa hai người chẳng phải chỉ là một chút ngôn từ không thôi. Người đàn ông quở trách, người phụ nữ chất vấn, cuối cùng biến thành mắng chửi lẫn nhau, bao gồm cả những lời bẩn thỉu, bộ phận sinh dục, chửi cha mắng mẹ.

Vẻ mặt Từ Ngộ bình tĩnh, nhưng cơ thể thì run lên. Cô không hiểu tại sao những lời lẽ công kích của bọn họ lại có thể lôi người lớn tuổi trong nhà vào mà nguyền rủa.

Bọn họ chẳng thèm để ý đến con gái trong nhà, chẳng thèm để ý đến bố mẹ đã lớn tuổi, bọn họ chỉ quan tâm mình có thể giành chiến thắng trận này hay không mà thôi.

Bên ngoài cãi vã hồi lâu, Từ Ngộ cũng ở trong phòng nghe lâu bằng ấy. Cô nghe Từ Thịnh Lâm chửi Diệp Tinh suốt ngày đi chăm con giùm người khác, nghe Diệp Tinh chất vấn Từ Thịnh Lâm sao lại cùng người phụ nữ kia đi ra ngoài… Lúc họ nhắc đến người phụ nữ kia, Từ Ngộ liền nghĩ đến Trần Phóng.

Những gì tôi trải qua, những gì tôi đã phải chịu đựng, tất cả đều do bố mẹ cậu gây ra.

Trần Phóng, cậu có thể bồi thường cho tôi hay không?

Từ Ngộ dần chìm vào giấc ngủ trong thứ cảm xúc méo mó của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK