• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kiwi

Trần Phóng không đồng ý cũng không từ chối, anh chỉ liếc mắt nhìn bình sữa màu hồng trên bàn, từ biểu cảm không nhìn ra được là anh có đồng ý với lời đề nghị của Từ Ngộ hay không. Từ Ngộ mỉm cười, cầm chai sữa của mình cụng nhẹ vào chai sữa trước mặt. Hai chai thủy tinh chạm vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh, âm thanh đó khiến Trần Phóng cau mày.

“Cậu không nếm thử à?” Giọng nói của Từ Ngộ êm tai, đôi mắt hồ ly lấp lánh như những vì sao trên bầu trời, cô cũng lấp lánh nhìn anh.

Trần Phóng mím môi. Đối mặt với một cô gái trong sáng và xinh đẹp như thế, ánh mắt anh chuyển động. Có nghi hoặc, có bài xích [1] và cũng có bị hấp dẫn, thu hút. Ánh sáng trong mắt cô đều là giả tạo, anh cực kỳ tin tưởng điều này, nhưng anh không thể nào cưỡng lại được mà bị cô hút mắt. Dù cho cô kỳ quặc, cô dối trá, nhưng cô thật sự đang tỏa sáng.

[1] Bài: Chê bai. Xích: Đuổi đi. Bài xích: bài trừ xua đuổi, chỉ trích kịch liệt (theo Từ điển tiếng Việt).

Trần Phóng rời đi, trước khi tâm trí anh sa vào thứ ánh sáng rực rỡ trước mặt. Lý trí đã kéo cơ thể anh lại, đưa anh rời khỏi tiệm đồ ăn nhanh cũ nát này.

Từ Ngộ nhìn theo bóng lưng chạy trốn của Trần Phóng, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi cầm chai sữa dâu đặt trên bàn đi theo anh. 

“Trần Phóng, Trần Phóng!”

Vẫn là con hẻm nhỏ quen thuộc, Từ Ngộ gọi mấy tiếng Trần Phóng mới dừng bước quay đầu lại nhìn cô.

Anh đã lờ mờ có chút mất kiên nhẫn, mặt nhăn lại như muốn nói: “Cậu có phiền hay không vậy?”

Nhưng nó lại không giống như trước đây. Trước đây Trần Phóng sẽ mở miệng mắng cô, bây giờ anh chỉ thể hiện sự kháng cự bằng ánh mắt. Từ Ngộ không hề sợ hãi.

Cô chỉ suy sụp cúi gằm mặt xuống, nói với vẻ nản lòng: “Được rồi, mình thừa nhận….” Vẻ mặt cô có hơi tủi thân, kèm theo đó là chút sợ hãi: “Mình không chỉ muốn làm bạn với cậu mà còn có một lý do khác. Mình muốn tìm một người đi về cùng với mình.”

Từ Ngộ chỉ chỉ com hẻm nhỏ vừa dài vừa hẹp sau lưng bọn họ. Trong bóng đêm đen kịt, nó trông hệt như một con quái vật đang giương nanh vuốt, không thấy được điểm cuối cùng: “Cậu biết mà, sau chuyện lần trước, mình không dám đi đường này về một mình nữa. Cậu có thể đi cùng mình không?” Từ Ngộ tỏ vẻ khẩn cầu. “Mình sẽ không làm phiền cậu đâu, chỉ cần cậu cho mình đi theo phía sau cậu là được! Đi hết con đường này là mình có thể về nhà rồi!”

Những lời đảm bảo liên tục của cô cũng không thể làm cho Trần Phóng lộ vẻ xúc động. Anh đưa mắt nhìn thoáng qua con hẻm nhỏ tối đen kia, sau đó nhìn về phía Từ Ngộ. Hình như cô gầy hơn trước kia một chút, sắc mặt tái nhợt hơi dọa người, đôi môi đáng lẽ nên đỏ tươi giờ đây cắt không còn giọt máu. Không hiểu sao Trần Phóng lại nhớ đến dáng vẻ vừa rồi của cô khi uống sữa. Những động tác chậm rãi, uyển chuyển cứ hiện lên từng khung hình một trong đầu anh. Anh có thể nhớ lại rõ ràng mỗi một chi tiết nhỏ, thậm chí có thể nhận xét được màu sữa dâu còn đẹp hơn màu môi cô rất nhiều. Trần Phóng lại nhớ đến cảnh tượng trong phòng thiết bị - cái quần lót trắng in hình dâu tây nhỏ được phủ lên bởi vải trắng, cặp mông vểnh của Từ Ngộ, đôi chân mảnh khảnh trắng muốt. Phòng thiết bị của trường đã cũ lắm rồi, chất đống đủ loại dụng cụ, trong phòng nồng nặc mùi mồ hôi và mùi nhựa của các loại bóng…. Nhưng hôm đó, trong căn phòng nhỏ bé lại nhiều thêm một mùi hương ngọt ngào, một mùi hương trừu tượng khó tả.

Có lẽ là vì nhiệt độ như thiêu như đốt của tháng tám, Trần Phóng cũng đột nhiên trở nên bực dọc nóng nảy, nhưng khi anh bắt gặp ánh mắt của Từ Ngộ, tiếng mắng chửi trong họng lại nghẹn ứ. Đôi mắt kia vừa xảo quyệt lại hồn nhiên, lúc thì lộ ra một loại cảm xúc “tình thế bắt buộc như thế”, khi lại chứa đầy tâm sự của cô thiếu nữ nhút nhát rụt rè.

Tâm sự thiếu nữ sao? Trần Phóng cười giễu. Đó là thứ rẻ mạt nhất.

Anh xoay người đi về phía con hẻm. Từ Ngộ đi theo phía sau anh – Trần Phóng không hề từ chối, cũng không giống như lần trước cảnh cáo cô không được tới gần. Sự im lặng của anh khiến Từ Ngộ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Mấy ngày tiếp theo cô đều theo Trần Phóng đi qua con hẻm vừa dài vừa hẹp này. Cô biết Trần Phóng không học tiết tự học buổi tối, nhưng anh sẽ chơi bóng ở trường, mãi cho đến khi tiết tự học buổi tối kết thúc, trường đóng cửa anh mới rời đi, sau đó ăn tối ở tiệm đồ ăn nhanh Thành Minh.

Đây cũng là khoảng thời gian chung đụng duy nhất trong một ngày của Từ Ngộ và Trần Phóng – Từ Ngộ đơn phương cho rằng đó là “chung đụng”. Mặc kệ Trần Phóng có chịu nhận sữa của mình hay không, cô cũng sẽ mua hai chai bỏ vào cặp sách, hơn nữa còn nhất quyết là vị dâu, sau đó đưa cho Trần Phóng lúc gặp anh ở tiệm đồ ăn nhanh. Dù Trần Phóng không uống, cô cũng chẳng hề bận tâm, theo tiết tấu của anh ăn xong cơm tối. Vì lý do đó, Từ Ngộ đặc biệt bỏ qua bữa trưa, chuyển bữa ăn duy nhất trong ngày xuống buổi tối.

Ăn cơm tối xong Từ Ngộ sẽ rời đi cùng Trần Phóng. Chỉ có một mình cô biết, rằng nhà hai người chỉ cách nhau một con đường. Cô rất có chừng mực, sau khi đi qua hết con hẻm kia là sẽ không theo đuôi Trần Phóng nữa, dùng hành động chứng minh sự chân thật của mình.

Vì hai tuần lễ “như hình với bóng này của bọn họ” mà ngay đến chủ tiệm đồ ăn nhanh cũng nhớ mặt hai học sinh kỳ lạ này. Thấy Từ Ngộ đi một mình vào trong tiệm, ông cười, hỏi cô: “Cô bé, hôm nay không đi với bạn trai à?” Chủ tiệm tưởng rằng hai người là học sinh cấp ba yêu sớm. Mặc dù là yêu sớm, nhưng ông lại cảm thấy hai đứa trẻ này cực kỳ xứng đôi- ý ông ở đây là khí chất. Ở một góc độ nào đó, cách mà hai đứa trẻ thể hiện ra, trên người chúng đều có một khí chất vừa giống như u ám mà lại giống như tràn đầy năng lượng, khiến ngay đến một người trưởng thành như ông cũng không thể nhận rõ.

Nghe chủ tiệm hỏi, Từ Ngộ nhìn quanh tiệm đồ ăn nhanh một vòng. Trong tiệm vắng hoe, chỉ còn một ít chén dĩa chưa dọn dẹp bày trên bàn, không hề thấy Trần Phóng.

“Hôm nay cậu ấy không đến ạ?” Cô hỏi chủ tiệm.

Chủ tiệm cũng hơi đơ ra: “Không có!”

Sắc mặt Từ Ngộ chợt thay đổi, trở nên có chút kỳ quái. Cô xoay người đi ra khỏi cửa tiệm.

“Sao mấy đứa nhỏ bây giờ cứ quái quái….” Chủ tiệm đứng sau cửa sổ phát thức ăn lầm bầm.

_____

Từ Ngộ nhìn khoảng đen vô tận trước mắt, ký ức chẳng mấy vui vẻ trong đầu cũng trồi lên. Thật ra cô có thể chọn không đi vào con hẻm này, thế nhưng nhỡ đâu? Nhỡ đâu gặp được Trần Phóng nữa thì sao? Từ Ngộ cụp mắt, suy nghĩ xem mình có nên đi con đường kia hay không.

Cô cảm thấy hai tuần hạn chế tiếp xúc là đã đủ. Cô không thể xác định được khi nào mối quan hệ của hai gia đình sẽ tan vỡ. Cô muốn dụ dỗ được Trần Phóng trước khi hai bên biết nhau. Trực giác nói cho cô biết rằng, việc Trần Phóng vắng mặt tối nay là một cơ hội tốt để gắn bó hơn nữa mối quan hệ giữa hai người.

Một lúc sau, Từ Ngộ tìm được con dao rọc giấy mà dạo gần đây cô vẫn luôn mang theo trong cặp, đẩy lưỡi dao sắc bén của nó ra khỏi khung nhựa. Giây phút này, trông cô giống như một chiến sĩ chuẩn bị bước ra chiến trường, Từ Ngộ giơ vũ khí của mình ra – con dao rọc giấy nhỏ đó, lưỡi dao lóe lên ánh sáng sắc lạnh dưới bóng đêm. Thân hình mảnh mai của cô cũng giống như lưỡi dao vậy, vọt vào trong bóng đêm, cắt xuyên qua bóng đêm.

Con hẻm nhỏ không dài nhưng cũng chẳng ngắn. Từ Ngộ không gặp được Trần Phóng trên đoạn đường này, nhưng cô cũng không hề nản lòng thoái chí, cất con dao rọc giấy đi, xoay người đi về hướng khác.

Đó là chỗ cô và Trần Phóng nói lời tạm biệt trong hai tuần này, sau đó Trần Phóng sẽ về nhà.

Băng qua con đường với dòng xe cộ qua lại, Từ Ngộ đi vào trong một con hẻm khác. Con hẻm này sôi động hơn rất nhiều với đủ loại tiệm game, quán net, tiệm cắt tóc – tất cả đều tập trung ở đây cả. Ngay cả đèn hiệu treo nơi cửa tiệm cũng trông rất sến và ồn ào.

Vừa quan sát cảnh vật chung quanh, Từ Ngộ vừa đi về phía trước. Tiếng nhạc càng lúc càng nhỏ, cô cũng đã đi đến phía sau tiểu khu nhà Trần Phóng. Trần Phóng toàn về nhà theo lối này.

Gần đến nhà anh rồi, còn phải tìm tiếp nữa sao? Từ Ngộ dừng bước, đứng yên tại chỗ suy nghĩ về vấn đề này. Cô không xác định được rằng liệu mẹ của Trần Phóng có biết mình hay không, nhỡ đâu bà ta nhận ra cô thì phải làm sao bây giờ?

Từ Ngộ có chút do dự.

Cuối cùng, cô vẫn xoay đi, dự định trở về theo đường cũ. Nhưng chưa đi được mấy bước, Từ Ngộ đã trông thấy Trần Phóng với sắc mặt u ám.

Thoạt nhìn tâm trạng anh không được tốt lắm, những vết thương xanh đỏ trên mặt có thể chứng minh điều này.

Trong lúc Từ Ngộ sững sờ, Trần Phóng cũng đã nhìn thấy cô. So với niềm vui sướng bất ngờ của cô, anh lạnh lùng hơn rất nhiều, thậm chí còn muốn lướt qua người cô mà rời đi.

Nhưng Từ Ngộ lại cất tiếng gọi: “Trần Phóng.” Cô lo lắng chạy về phía anh.

Trần Phóng nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, sự lo lắng trong mắt cô đã hiện rõ mồn một.

“Cậu sao thế? Bị thương sao? Có đau không? Mình cùng cậu đến bệnh viện thay băng nhé!!” Từ Ngộ đặt ra hàng loạt câu hỏi liên tiếp nhau, nhưng Trần Phóng chỉ đứng nhìn cô.

“Cậu bị sao vậy!” m cuối kéo dài mang theo chút lo lắng sốt ruột, đảo qua đầu trái tim của thiếu niên hệt như một chiếc lông vũ, vừa ngứa ngáy, đồng thời lại có chút tê dại, cũng như những suy đoán hoài nghi không dứt.

Nhưng biểu cảm của cô gái quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức không tìm ra được khuyết điểm nào, thậm chí nước mắt của cô cũng đảo quanh hốc mắt.

“Quan tâm tôi sao?” Trần Phóng hỏi cô, giọng điệu không thể nào bình tĩnh hơn.

Khuôn mặt Từ Ngộ bỗng đỏ lên, cô không trả lời câu hỏi của anh mà để mặc cho vẻ xấu hổ ngại ngùng khi bị nhìn thấu tâm sự hiện lên trên khuôn mặt.

“Cái này không quan trọng, hiện giờ quan trọng hơn chính là vết thương của cậu! Bọn mình đến bệnh viện có được không?” Từ Ngộ vươn tay, như thể muốn chạm vào vết thương trên mặt Trần Phóng, nhưng lại bị anh nghiêng người tránh đi.

Từ Ngộ cảm nhận được rằng anh vẫn cực kỳ đề phòng và cảnh giác. Cô bắt đầu ngẫm nghĩ xem liệu có phải mình đã quá vội vàng rồi hay không.

Nhưng ngay giây tiếp đó, cô nghe Trần Phóng nói: “Nếu cậu thật sự quan tâm đến vậy… Thế thì về cùng tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK