Thời điểm gặp lại Tống Dữ Miên, là ở phòng KTV ở cạnh trường, ngày đó những tân sinh viên đại học H đến từ thị trấn Tương Châu có buổi gặp gỡ làm quen, thiết lập mối quan hệ hữu nghị, hai mươi mấy người gần như chiếm đầy ghế ở mỗi góc phòng. Mặc dù như vậy, vẫn có người từ hội trường phụ cách vách không ngừng ra ra vào vào.
Nói đến cũng khá buồn cười, Tương Châu bất quá cũng chỉ là một thành phố nhỏ không thể nhỏ hơn mà thôi, thế nhưng có người thật sự nhiệt tình đến mức thành lập hội đồng hương, lần này đến lần khác tổ chức hoạt động, buồn cười nhất là, trường khai giảng sắp một tháng, tôi đến bạn bè trong lớp có mấy người còn chưa biết, trên thực tế tôi cũng lười biếng tìm hiểu, cứ như thế là một thái độ không năng nổ mấy, nhưng lại ở một hội đồng hương vượt qua giai đoạn "xã giao" trở thành một thành viên 'cột cán'.
Nói đến liền phải nhắc đến vương bát đản Thường Hỉ, Thường Hỉ là chị họ của tôi, con gái lớn của dì cả. Nhà của tôi tương đối đặc biệt, ông ngoại là doanh nhân thế hệ trước của Tương Châu, cả đời vất vả, chỉ có dì cả và mẹ của tôi là con dưới gối, cũng may hai người đều còn mang tính tranh đua của ông ngoại, dì cả tiếp nhận sự nghiệp của nhà ngoại, mẹ tôi thanh nhàn hơn, tự mở cửa hàng bên ngoài làm bà chủ.
Dì cả cường thế, tìm một người không tính là ưu tú nhưng tính cách ôn hoà đến ở rể, Thường Hỉ đương nhiên sẽ theo họ Thường. Mà chuyện xưa của tôi tương đối đơn giản, gia đình ly thân, được tòa phán ở với mẹ, vì thế nhà tôi trở thành gia đình "mẫu hệ" khó gặp được trong xã hội hiện đại.
Thường Hỉ lớn hơn tôi hai tuổi, cùng nhau lớn lên, sau đó đến đại học H nên không thường ở nhà, chỉ ngày lễ tết mới về nhà gặp mặt thân thích mà thôi. Chị họ từ nhỏ đã được ông ngoại và dì cả xem như người thừa kế sự nghiệp gia tộc mà bồi dưỡng. Tuy rằng khí chắc không cường thế hay yểu điệu như công chúa quý tộc, nhưng trước mặt người khác lên ra hình tượng đứng đắn thì cũng rất ra dáng.
Tôi đã bị hình tượng bên ngoài của chị họ lừa rất lâu, mãi đến khi xa nhà lên đại học, tôi mới phát hiện người chị này không hơn không kém chính là một tên cuồng party, nữ thợ săn cuồng dã, đơn giản hơn chính là nói, nơi nào có hoạt động xã giao vui chơi, nơi đó chắc chắn có chị ấy. Người này- hội trưởng hội sinh viên Tương Châu ở đại học H lần thứ mười hai kiêm nhân vật phong vân quản lý học viện. Ngày đầu tiên tôi tới trường nhập học liền chạy qua hơn nửa khu giảng đường, vào ký túc xá học viện mỹ thuật ấn tay tôi viết đơn xin gia nhập hội đồng hương.
Nguyên lớn nhất tôi tới đại học H là do Thường Hỉ cũng học tại đây. Mẹ tôi điển hình của tiểu thư không rành thế sự, bằng không năm ấy cũng không vì một người nghèo chỉ có một chiếc xe máy như cha ta đi theo dỗ dành mà không màng tất cả đi kết hôn. Câu chuyện tình yêu giữa công chúa và một người nghèo đương nhiên sẽ không lâu dài, vì cha tôi ngoại tình mà câu chuyện như cổ tích kia đi vào hồi kết.
Tôi thật sự không nghĩ đến cha tôi đã nghèo như thế kia, trừ bỏ mẹ tôi ra vẫn còn nữ nhân khác nguyện ý vì ông ấy mà vượt lửa qua sông, không màng vật chất. Cuối cùng vẫn là do dì cả của tôi ra mặt chủ trì đại cục, đưa mẹ và tôi cùng trở về nhà ngoại. Mẹ ta liền an tâm trở về làm nhị tiểu công chúa Thường gia.
Nhìn Thường Hỉ ở đại học H hô mưa gọi gió, mẹ tôi liền nói với tôi "Thường Nhạc à, không bằng con cũng đến học trường của chị con đi, có nó chiếu cố con, mẹ cũng an tâm". Đó là lí do mà tôi học ở đây, cũng là lí do mà sau khi tan học tiết tự học buổi tối lúc 8h40, được chăm sóc đến mức có mặt tại phòng KTV. Thường Hỉ cũng thật có thể chiếu cố người...
Tôi đến lúc buổi tiệc đã qua nửa, vừa lúc cảm giác mọi người đều đã ngà say, thời điểm nam nam nữ nữ không có chổ phát t.iết hormon nên gào thét ầm ĩ, thường thường lại có người lên tiếng dẹp loạn, làm người ta liên tưởng tới cảnh tượng mọi người đuổi theo tên cướp trộm đồ bỏ chạy trên phố.
Cùng một đám yêu ma quỷ quái như thế, tôi lại vô tình thấy được Tống Dữ Miên đang cúi đầu uống cocktail. Thế nhưng tôi nghĩ người ở đây đều chú ý đến nàng, vì sau ba giây từ khi tôi nhìn thấy cậu ấy, có một nam sinh cầm mã QR WeChat ngồi xuống bên cạnh.
Tống Dữ Miên rất xinh đẹp, ở thị trấn Tương Châu, trong mắt những người cùng lứa tuổi chúng tôi gần như đều thừa nhận điều đó. Hơn nữa, nàng hiển nhiên còn là một học bá chính hiệu, đương nhiên tốt nhất là học ở học viện quản lý, có thể dễ dàng tưởng tượng tương lai nàng sẽ ở Thượng Hải hoặc Bắc Kinh với bộ dáng hô mưa gọi gió ở lĩnh vực tài chính, nói tóm tại chính là kiểu người xinh đẹp nhưng không mờ nhạt đi sự ưu tú trong mắt người nhìn.
Vì sao tôi tại biết lý lịch của Tống Dữ Miên? Là bởi vì tôi và người này cùng đến từ một trường cao trung, trung học Tương Châu có thể xem như một trường trung học trọng điểm, tại trung học, chúng tôi đã có một học kì ngắn ngủi học cùng lớp, sau lại bởi vì cải cách hình thức thi đại học, học kỳ sau chúng tôi liền phải bắt đầu phân khoa, học bá Tống Dữ Miên đương nhiên sẽ theo khoa thực nghiệm khoa học tự nhiên. Còn tôi? Người không phân biệt được rõ ràng lắm định luật Newton một- hai- ba, đương nhiên phi thường không có sự lựa chọn, liền đến khoa văn học.
Học cùng một kỳ nhớ nhau mãi thì cũng thái quá, hơn nữa vòng bạn bè chúng tôi vốn dĩ cũng không giống nhau, tổng thể mà nói, tuy rằng tôi đối với nàng có hiểu biết, nhưng thực tế cũng không thân.
Càng không nói đến sau này cùng lớp phải tách ra, không đên nửa năm sau, giữa tôi và cậu ấy giao thoa với nhau không tính là nhiều, còn chưa tính đến lần tỏ tình vô cùng xấu hổ kia, từ đó mỗi lần nhìn thấy nàng từ phía xa xa, tôi liền theo bản năng mà đi đường vòng. Mà nay vật đổi sao dời, bạn học nhỏ là tôi năm ấy có vẻ đã bị Tống Dữ Miên quên mất chẳng còn một mảng, nhưng thân thể tôi lại sớm thành một loại phản xạ có điều kiện, cụ thể là gặp Tống Dữ Miên đều muốn bỏ chạy, nếu đã bất bạnh vô tình đến gần như thế này, liền khẩn trương đến mức không thể nói nên lời.
Tôi đây là xem Tống Dữ Miên như một chứng rối loạn căng thẳng sau tổn thương đi.
Cho nên sau năm giây khi phát hiện Tống Dữ Miên ngồi trong góc, bản năng phi thường khiến tôi chuyển thân mình, dự định không một tiếng động rời đi.
Giây thứ sáu, tay tôi bị Thường Hỉ phía sau nắm chặt không buông.
Giây thứ bảy, Thường Hỉ mang theo gương mặt xã giao hiền lành tươi cười, kéo tay túm tôi vào phòng.
Giây thứ tám đến thứ mười hai, Thường Hỉ cầm micro, thừa dịp nhạc dạo đang phi thường nghĩa khí, cầm micro giới thiệu với cả hội tường: " Đây là Thường Nhạc, em họ tôi, em ấy tới trễ, mọi người làm quen một chút."
Giây thứ ba hai, sau một trận vỗ tay thưa thớt, tôi bị ấn ngồi xuống đối diện Tống Dữ Miên, Thường Hỉ đưa tôi một lon bia, nhiệt tình giới thiệu: "Em họ, đây là học muội quản lý của chúng ta, Tống Dữ Miên. Tốt nghiệp cùng trường cao trung với em."
Tôi cảm giác được tầm mắt Tống Dữ Miên rơi xuống trên người tôi, tôi thật sự không thể tưởng tượng ra được đó là ánh mắt dạng gì, nhưng chứng rối loạn căng thẳng Tống Dữ Miên đã có nhiều năm trong tôi lại phát tác lên. Từ lúc vào tôi đã cố gắng nỗ lực không nhìn về phía Tống Dữ Miên, hiện tại gần như bị bắt ngồi mặt đối mặt, tôi đành phải cúi đầu giả vờ nghiên cứu lon bia trong tay, dư quang nhìn đến điện thoại của nàng còn chưa tắt màn hình phía bên kia, còn dừng lại ở thông báo Wechat xin xác nhận bạn tốt của nam sinh vừa rồi.
Đúng rồi, Tống Dữ Miên trước đến nay vốn không thiếu người theo đuổi, những năm cao trung năm ấy người thổ lộ đều ùn ùn không dứt, giống người vừa rồi muốn thêm WeChat rồi rời đi, không chừng những cá nhân như vậy Tống Dữ Miên đều sẽ không nhớ rõ.
"Em họ." nhìn thấy tôi cứ cúi đầu chăm chú vào bia trong tay, Thường Hỉ rất không khách khí vỗ vỗ đầu tôi, tức giận nói: "Cứ cúi đầu làm gì, lễ phép lắm hay sao?"
Tôi đành phải bất đắc dĩ ngẩng đầu , bắt đầu nhìn chằm chằm vào bả vai Tống Dữ Miên, vờ ra vẻ cười: "A, rất vui được gặp mặt, em biết cậu ấy, Tống Dữ Miên, rất nổi tiếng."
Nói xong tôi ra vẻ khách khí, tay giơ giơ bia lên hướng nàng mà nói: " Cái kia, khả năng cậu đối với tôi không có ấn tượng, tôi học khoa văn ban em họ, chị là chị Thường Hỉ, em chính là..."
Bệnh tâm thần, tôi đang nói gì vậy trời.
Vì để tránh cho tôi nói nhiều vô nghĩa, quá mất mặt, tôi vội vàng ngăn tổn hại mặt mũi: " Tôi chơi trước, cậu cứ tùy ý ha."
Sau đó ngửa đầu lên quát điên cuồng.
Thấy Thường Hỉ bên cạnh nhăn mi cau mày hận sắt không thành thép, nhìn tôi như người ngoài hành tinh, sau đó quay đầu giúp tôi giảng hòa: " Cái kia, học muội...."
" Có khả năng hôm nay em họ chị uống lộn thuốc, thật chổ kỳ quái, em thứ lỗi ha, mọi hôm em ấy rất bình thường...."
"Em biết." Chưa đợi Thường Hỉ nói xong, Tống Dữ Miên đã chủ động tiếp lời.
"Học tỷ, chúng em có quen biết. Em cùng cậu ấy học cùng lớp"
Động tác vờ say rượu của tôi cứ như thế dừng lại giữa không trung, giây tiếp theo, lon bia trong tay đã bị Thường Hỉ đoạt đi.
Sau đó, đầu tôi bị vỗ một cái.
"Em sao lại thế này, là bạn cùng lớp, lại ở chổ này giả vờ mất trí với chị... Không đúng, học muội, không phải em ở ban tự nhiên sao?"
Không đợi Tống Dữ Miên trả lời, tôi đã đáp trước: " Học kỳ đầu tiên của cao trung là cùng lớp, năm ấy chúng em phân khoa sớm."
Ý tôi chính là chúng tôi không phải rất quen thuộc.
Thường Hỉ như bừng tỉnh: "Vậy các em nhất định rất thân đi?"
Bệnh tâm thần.
Tôi đỡ trán: " Năng lực lý giải kiểu gì đây, chúng em chỉ học chung một học kỳ."
" Một học kỳ còn không thân?"
Người với người a, buồn vui chưa bao giờ giống nhau, Thường Hỉ phi thường không hiểu nỗi mà đem nửa lon bia của tôi uống hết, sau đó lại nhớ tới gì đó, kéo tay chúng tôi, hưng phấn nói: " Vậy hai em thêm WeChat nhau đi, tóm lại đã có duyên làm bạn cùng trường lần nữa, lần đầu quen biết, lần hai thân thiết."
Thân thiết cái đầu chị.
Tôi thật sự hận không thể hành hung Thường Hỉ một trận. Ngay sau đó, một bàn tay trằng nõn cầm di động giơ đến trước mặt tôi.
" QR của mình." Giữa âm thanh ồn ào xung quanh, tôi nghe thấy Tống Dữ Miên nói, " Thường Nhạc, cậu quét WeChat mình đi."
Tôi rất bội phục Tống Dữ Miên, nàng xinh đẹp, nàng ưu tú, tự nhiên hào phóng, nàng vân đạm phong khinh.
Dưới cái nhìn chăm chú của Thường Hỉ, tôi cũng tận lực ra vẻ 'không có việc gì' mà móc ra điện thoại, quét mã, gửi lời mời, sửa chữa ghi chú, sau đó lấy hết can đảm nhìn vào mắt nàng, nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh ấy, cắn răng một tiếng sau đó khóa điện thoại, bỏ lại vào túi.
Tôi không biết Tống Dữ Miên đây rốt cuộc là dễ quên hay rộng lượng, tóm lại, bất kể là cái nào, đều làm tôi cảm thấy không có chổ để trốn.
Thường Hỉ vì bị bồi dưỡng làm người thừa kế quá sớm nên đã bỏ lỡ rất nhiều câu chuyện thanh xuân khi ấy của tôi, tôi cũng chưa từng cùng chị ấy nói qua, nên không thể trách chị ấy được, nghĩ tới nghĩ lui, người đáng trách vẫn là chính mình.
Trách tôi nghe lời mẹ tới H đại, trách tôi tự học xong không về ký túc xá mà đến nơi chướng khí mù mịt này, trách tôi thời niên thiếu, trách tôi không có mắt.
Trách tôi năm ấy nghe xong những lời cỗ vũ không đáng tinh cậy của nhóm bạn, chạy đến thổ lộ lòng mình với Tống Dữ Miên.
Sau đó bị từ chối.
Nghĩ lại, nếu tôi không ngu ngốc như thế, hiện tại đã không cần phải như thế này, quá xấu hổ.