• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi phanh gấp, suýt chút nữa là làm chính mình ngã từ xe xuống.

"Tên này,cậu bị bệnh à, tôi là nữ."

Trần Nhất Cách cũng dừng xe, liền đứng ven đường như hai cây cột.

" Cậu mới bệnh, tôi đâu nói là thích dạng đó."

Kia, vẫn là do tôi tự mình đa tình đi.

"Thích loại nào cũng không phải." Hồn phách tôi chưa ổn định mà leo lên xe, đem câu của Tống Dữ Miên quăng đến cho hắn: " Trần Nhất Cách, có phải nhà ngươi rất rảnh?"

" Tôi đúng là rất rảnh."

Tôi lần nữa chạy đi, Trần Nhất Cách vẫn đứng tại chổ lẩm bẩm, cũng không biết năm nay vận số có xui xẻo hay không, từ khi lên cao trung về sau tôi cảm thấy người bên cạnh đầu óc hoặc ít hoặc nhiều đều có vấn đề. Chưa đi được bao xa, phía sau truyền đến tiếng a như bừng tỉnh đại ngộ, không lâu sau, người anh em kia liền dẫm lên xe đạp nhanh chóng sóng vai cùng tôi.

"Thường Nhạc."

"Gì?"

"Có câu này không biết tôi nên nói hay không."

"Vậy đừng nói."

" Tôi cảm thấy cậu cùng Tống Dữ Miên..."

Tôi lại một lần nữa đừng xe: "Không phải kêu cậu đừng nói hay sao?"

"Tôi biết." Trần Nhất Cách cũng dừng lại " Nhưng tôi không thể không nói."

Có bệnh à, vậy hỏi cái con khỉ.

Không đợi tôi nói tiếp, Trần Nhất Cách liền nói thẳng: "Cậu nói nhiều người theo đuổi Tống Dữ Miên như vậy nhưng cậu ấy đều thờ ơ, có lẽ nào cậu ấy thích nữ không?"

Sau đó cũng không đợi tôi trả lời, chỉ là thật sâu, thật sâu mà liếc nhìn tôi một cái, làm da gà toàn thân tôi đều nổi lên. Lại mở miệng, long trời lỡ đất mà nói: "Thường Nhạc, tôi cảm thấy hai người các cậu thật sự rất xứng đôi."

Nhớ lại đến đây, tôi cuối cùng cũng nhận ra rốt cuộc lên hận ai.

Không phải Thường Hỉ, không phải tôi, mà là tên ngốc không xem chính mình là người ngoài Trần Nhất Cách kia.

Mùa mưa mười sáu tuổi năm ấy, người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Trần Nhất Cách kia sau khi há mồm không biết có phải khai sáng, hay tôi nghĩ về nhiều quá mà gây ra , mà từ đó về sau tạo hóa trêu ngươi, lớp 48 học sinh sau khi rút thăm, tôi và Tống Dữ Miên cư nhiên lại "may mắn" trở thành đại biểu học sinh trực thư viện trường học.

Mà trước hôm đó tôi bị Trần Nhất Cách nói đến tâm phiền ý loạn, buổi tối vừa định đổi kiểu tóc thay đổi tâm tình, kết quả xui xẻo kéo theo xui xẻo. Sư phụ cắt tóc dưới lầu không biết do thất tình hay uống nhiều quá, một kéo đem tóc tôi dưỡng vất vả mới tới bả vai cắt hỏng. Mất bò mới lo làm chuồng, càng sửa càng ngắn, ngày hôm sau đến trường với mái tóc không khác những nam sinh trong lớp là mấy, đối mặt với ánh mắt kinh dị của các bạn học, tôi thật sự chết tâm đến mức khó nói nên lời.

Không màng sự lãnh đạm của tôi, bạn tốt luôn không rời không bỏ, đồng thơi cũng là đồng bọn đội sổ của tôi- Lê Sướng lại phi thường rất hài lòng: "Oa, Thường Nhạc, cậu biết hay không, bộ dáng này của cậu thật sự rất đẹp mắt, từ nhỏ tôi đã muốn gả cho vương tử, hôm này nhìn thấy cậu, tôi rốt cuộc cũng đã tưởng tượng ra được bộ dáng ấy."

Rốt cuộc cái rắm.

Sau khi Lê Sướng đánh giá, đám con gái ăn không ngồi rồi vô cùng bát quái truyền đi khắp lớp, ngắn ngủi hai ngày sau, tôi hoàn toàn mất đi tên họ, một cái tên vô cùng xấu hổ được sinh ra "Thường Nhạc vương tử". Tại thời điểm rút thăm kia, chỉ nghe giọng nói vang dội của lớp trưởng niệm đến tai: "Nào, chúng ta cùng chúc mừng Thường Nhạc vương tử và Tống Dữ Miên...."

Nghiệt duyên.

Ngay lập tức một mảnh sôi trào trong lớp, tin tức Tống Dữ Miên phải làm đại biểu trực nhật lan truyền nhanh chóng, rất nhanh liền tới tai toàn bộ học sinh của khóa, tôi như đứng đống lửa, ngồi đống than mà nhận lấy ánh mắt hâm mộ của hơn nửa ánh mắt của nam sinh, lại nhìn về phía Tống Dữ Miên có vẻ không chút dao động, chỉ cảm thấy cực kì khó chịu.

Tôi và Tống Dữ Miên trở thành hai cây đại thụ vững chắc, tôi ở đầu bàn bên này, này ở đầu bàn phía kia, ai làm việc nấy, hai bên cũng không có ý định nói chuyện với nhau. Một tuần qua đi, Trần Nhất Cách là hưng phấn nhất trên đường về, sau khi tỏ vẻ giữa chúng tôi chuyện gì cũng không có, tôi có thể thấy ánh sáng trong mắt hắn ảm đạm xuống.

"Cậu vẽ xấu lên sách à?"

Tôi thành thành thật thật mà phổ cập kiến thức cho hắn: " Trường học là nơi công cộng, người xấu như ngươi đừng đánh đồng tôi cũng như thế. "

Trần Nhất Cách giậm chân, vô cùng đau đớn kêu gào không có tình người, bộ dáng tức hộc máu của hắn là tôi đặc biệt muốn giới thiệu hắn với Lê Sướng, cảm giác bọn họ chắc chắn sẽ rất hợp nhau.

Đáng giận nhất chính là, bọn họ quả thật như quen biết từ kiếp trước, cùng nhau quạy gió thêm củi mà ủng hộ tôi đi thổ lộ với Tống Dữ Miên, kết quả khỏi nghĩ cũng biết, thất bại thảm hại. Bây giờ nghĩ lại tôi đúng là hối hận vô cùng, thuở xưa khờ dại.

Hôm sau, vừa sáng sớm Thường Hỉ đã gọi điện đến giống như đòi mạng, quả nhiên, câu đầu tiên chính là chấn vấn tôi hôm qua trốn về sớm, còn chưa đợi tôi giải thích liền đổi đề tài:

" Được rồi, biết em không thích nơi náo nhiệt. Tới giúp chị dọn đồ đi."

Tôi xoa xoa huyệt thái dương, " Thường Hỉ, dù sao em cũng là em của chị mà. Chị buông tha cho em, để em an an tĩnh tĩnh hưởng thụ một chút không khí đại học được không?"

Thường Hỉ bên kia không cho là đúng: " Biết mà, biết là người một nhà, người một nhà không nói hai lời, nên có việc gì người chị nghĩ đến đầu tiên đều là em."

" Em gái, chị đây là không phải em không được."

Được rồi, Thường Hỉ làm nũng thật sự là đáng sợ, tôi cứ xem như đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên, vừa nổi da gà vừa đầu hàng: "Được được được, đi là được chứ gì, đừng nói nữa, đừng nói nữa."

" Được, vậy em xuống đi, chị đang dưới lầu."

??

Mẹ nó.

Tôi đè cảm giác muốn mắng người xuống, tuỳ ý mặc một bộ quần áo, xuống lầu. Thường Hỉ quả nhiên đang đứng đợi ở gần bồn hoa, xinh đẹp tinh xảo, mắt sáng lấp lánh đứng nói chuyện với một nam sinh cao lớn đẹp trai, là kiểu soái ca điển hình. Nếu không biết Thường Hỉ tính tình cổ quái, nhất định tôi sẽ cho đây là một đoạn thanh xuân vườn trường, tình yêu đẹp đẽ.

Đang lúc tôi đang do dự có nên tiến đến đá tan bầu không khí ái muội kia không, Thường Hỉ đã qua đầu lại nhìn tôi, vui vẻ tạm biệt với nam sinh đi về phía tôi, không nói hai lời khoác tay tôi.

" Chị có đối tượng a?"

" Không có" Thường Hỉ cười, "Bọn chị vừa mới quen biết."

Mẹ.

Tôi im lặng nuốt lời thô tục xuống: "Nhìn hai người có vẻ rất thân."

"Chắc do nhìn hợp nhau đi."

Chốn hoa hoa bướm bướm, ai bảo tốt đẹp đâu? Tốt đẹp đâu?

Lát sau, tôi mới phát hiện nhân duyên của Thường Hỉ thật sự tốt đến thái quá, đoạn đường dài chưa đến 1km từ ký túc xá đến trung tâm hoạt động, không dưới mười người cùng chị ấy chào hỏi, còn cùng với một số người tâm sự, mãi đến 20 phút sau tôi mới tới được đại sảnh trung tâm hoạt động. Nụ cười khách sáo tôi treo trên mặt giờ không thu lại được, cười đến phát đau.

Nhìn ra được nụ cười cứng đờ trên mặt tôi, Thường Hỉ liền chớp chớp mắt vờ ra nụ cười lương thiện nhìn tôi, sau đó từ một đám người, chuẩn xác mà giơ tay, cao giọng gọi:

"Miên Miên, bên này!"

Sau tiếng gọi, cả đại sảnh ồn ào lập thức trở nên an tĩnh, rất nhiều ánh mắt nhìn vế phía góc nhỏ của chúng tôi, chết tiệt, tôi theo bản mặt che mặt, không dám nhìn người.

Giống như linh thú được triệu hoán, Tống Dữ Miên lập tức xuất hiện trước mặt chúng tôi, phi thường lễ phép là đáp lại Thường Hỉ:

"Chủ tịch.", lại cực kì khách khí mà chào tôi:

"Thường Nhạc."

Tôi cảm thấy hít thở có chút không thông.

Từ từ, tôi cảm thấy đồ vật ở đây thật sự rất nhiều.

Trung tâm hoạt động của trường luôn thuộc quản lý của hội học sinh , hiện tại nơi này người đi người đến bố trí sân khấu, rất khó cho người ta không nghĩ đến buổi tiệc tối nay của trường, lẽ nào có liên hệ với nhau?

Ta còn nghe nói, tối nay sẽ có hơn mười tiết mục dự thi.

" Không đúng, cậu ấy vừa gọi chị là gì?", tôi kinh ngạc mà quay đầu nhìn Thường Hỉ: "Chủ tịch?"

"Ân." Thường Hỉ nhún vai, "Làm sao vậy? Rất lạ à?"

" Đâu chỉ lạ, không bằng nói trường này..." xong rồi.
Nhưng lời còn chưa nói xong, tôi đã bị Thường Hỉ đẩy đến trước mặt Tống Dữ Miên: "Được rồi, đến cũng đến rồi, em đến giúp bạn em dọn đạo cụ đi, một lát sẽ diễn tập, đừng chậm trễ."

Cái gì đến cũng đến rồi? Gì mà bạn em?

Tôi trầm ngâm một chút, nói vậy có vẻ cậu ấy cũng không biết tôi sẽ đến, lần nữa thình lình gặp mặt.

Không nghĩ tới chủ tịch Thường Hỉ kia lại lần nữa nhiệt tình, liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó kéo một chiếc xe đẩy đến trước mặt tôi, ý bảo tôi giữ lấy.

" Em đi đi"

" Đi đâu?"

Thường Hỉ vỗ mông tôi một cái, bảo: "Kêu em đi thì đi đi, đâu ra nhiều vấn đề vậy?"

"Đi tới kho hàng." Có vẻ không chịu nổi chúng ta cãi nhau, Tống Dữ Miên tiến lên vài bước, quay đầu giải thích: " Đồ trang trí sân khấu đều ở đằng kia."

Nga, được.

Sợ chậm trễ công việc của Tống Dữ Miên, càng sợ Thường Hỉ sẽ mang cho tôi nhiều kinh sợ hơn, tôi vội kéo xe đẩy chạy đi, đuổi theo Tống Dữ Miên. Xe đẩy nhỏ kêu leng keng leng keng, tựa như nói lên bất ổn trong lòng tôi.

Hmmm...

Không nói lời nào, có vẻ tôi thật lanh nhạt.

Mà nói, thì thật sự không có gì để nói.

Đường tới kho hàng gần ba, năm phút, tôi theo bản năng mà tìm gì đó để nói. " Thì ra cậu trong ban quản lý a, nghe nói phỏng vấn rất nghiêm khắc, không đủ ưu tú đều không vào được."

Tống Dữ Miên rất thành thật đáp: " Mình không có phỏng vấn, là Thường Hỉ học tỷ trực tiếp cho mình vào."

Ha ha ha.

Thường Hỉ, tên vương bát đản nhà ngươi, lạm dụng công quyền.

" Ha ha, không nghĩ đến chị ấy còn, còn......" tôi nghĩ trái nghĩ phải cũng không nghĩ ra lời khen Thường Hỉ kia, nói: "Rất trọng tình cảm."

"Mình và chị ấy cũng vừa quen biết." Không nghĩ đến năng lực nói chuyện phiếm của Tống Dữ Miên còn tệ hơn tôi, " Thường Nhạc, mình và chị ấy không thân như cậu nghĩ đâu."

Này, này là cái hay không nói, lại nói cái dở rồi.

Tôi vờ cười nói sang chuyện khác: " A ha ha, nhất định là chị ấy thấy cậu xinh đẹp, Thường Hỉ này a, chính là một tên chỉ xem người bằng mắt, coi trọng vẻ bề ngoài......"

"Vậy còn cậu?"

Tôi, tôi cũng xem mặt.

Nhưng thình bình bị hỏi như vậy, đương nhiên tôi không muốn lộ vẻ nông cạn trước mặt Tống Dữ Miên, rốt cuộc ngày xưa chúng tôi có một câu chuyện thanh xuân không tính là đẹp đẽ như vậy, mà nay lại một lần nữa gặp lại, theo bản năng,  tôi muốn cữu vãn hình tượng đã mất đi do dại khờ khi ấy.

" Tôi đương nhiên không giống chị ấy, tôi nhìn mặt nhưng cũng chú ý tâm hồn bên trong."

Đáng khinh, Thường Nhạc, mày cho rằng mày là ai.

" A, ý của tôi chính là, tuy rằng tôi cũng nông cạn, nhưng tôi cũng để ý đến con người thật của họ nha."

Tống Dữ Miên dừng chân một chút, quay đầu lại, cảm giác như tôi đã nhìn thấy một chút trốn tránh trong mắt nàng.

" Mình muốn hỏi cậu, có phải cậu cũng bị học tỷ ép vào hội học sinh hay không?"

Thật muốn chửi thề.

Tôi cũng dừng chân, âm thanh xe kéo đột nhiên im bặt, lối đi vào kho hàng vốn không có người, sau khi âm thanh duy nhất bị dập tắt, chúng tôi chứ như vậy mặt đối mặt không nói lời nào, liền thập phần xấu hổ.

Lại một lần nữa hiểu sai ý Tống Dữ Miên, tôi thật sự muốn chết đi cho xong, tôi cũng không biết vì cái gì mà đời tôi chỉ có mấy lần tự mình đa tình đều xảy ra trước mặt Tống Dữ Miên, bây giờ lại lộ rõ như ban ngày, phản ứng đầu tiên của tôi chính là muốn quăng chiếc xe đẩy trong tay, bỏ lại Tống Dữ Miên mà bỏ chạy, tìm một nơi không có ai mà sống cả đời còn lại.

"Thường Nhạc?"

Có lẽ khó hiểu vì thấy tôi trầm mặt quá lâu, Tống Dữ Miên gọi một tiếng.

"Hả? Cái này...."

Tống Dữ Miên đứng vừa vặn nghịch ánh sáng, không thấy rõ biểu tình của nàng làm tôi thả lỏng một chút, "Tôi không phải người của hội học sinh, chỉ đơn thuần bị kéo đến là sai vặt."

Tống Dữ Miên không nói thêm nữa, tiếp tục quay đầu đi về phía trước, tôi thấy nàng có vẻ cũng không để ý, không dám ra vẻ nữa, tiếp tục đuổi theo bước chân nàng, thanh âm leng keng leng keng vang lên,  sau vài bước, lại ngừng lại.

Lần này Tống Dữ Miên đầu cũng không quay lại, lần nữa hô tên tôi:

" Cái kia..., Thường Nhạc, cậu đừng nhìn mình."

Lòng tôi lộp bộp một chút, thắc mắc: "Vì sao?"

Cậu ấy lại đi về phía trước.

Tôi lại nhắm mắt và theo sau. Trong âm thanh leng keng, tôi nghe thấy cậu ấy nói:

"Hôm nay mình không trang điểm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK