Cuối cùng, nỗ lực này mang lại bài học chính là, học tập thật sự cần thời gian dài tích lũy, đặc biệt là ngôn ngữ. Càng muốn học nhanh, ngược lại càng khó học.
Thời gian trôi qua, ta vì sự kiêu ngạo tuổi trẻ mà trả giá một cái giá đắt. Từ mùa hè đến mùa thu, tôi đều ngồi học, không học không biết. Một học kỳ mới bắt đầu, tôi mới nhận ra bản thân mình có quá nhiều điều không biết, đến khi chuẩn bị cho kỳ thi, tôi lại càng học càng tệ. Nhìn Tống Dữ Miên hồi trung học đã thi đỗ, tôi không khỏi cảm thán sự khác biệt giữa người và người, quả thật là giống như giữa người và heo.
Mặc dù giữa tôi và Thường Hỉ đã xảy ra xung đột vì chuyện này, nhưng lời nói tàn nhẫn thì tàn nhẫn, tỷ muội vẫn là tỷ muội. Ngày qua ngày, cuối cùng Thường Hỉ cũng bị sự kiên trì của tôi làm cảm động. Ngày thi, nàng còn chủ động đưa tôi đến trường thi. Trước khi chia tay, chúng tôi đã lưu luyến không rời, cùng nhau diễn một tiết mục tỷ muội tình thâm dài đến năm phút, giống như một sự hòa giải, một khởi đầu mới.
Khi đã thi xong, tôi không ở lại nhà Thường Hỉ nữa, mà quay lại trường học để cùng Tống Dữ Miên tận hưởng một chút thời gian yêu đương trong khuôn viên. Đến khi có kết quả, tôi mới phát hiện mình đã nghĩ quá đơn giản.
Khi Thường Hỉ gọi điện, tôi đang ngồi ở KFC bên cạnh trường cùng Tống Dữ Miên ăn. Khi nghe điện thoại, Thường Hỉ lập tức đi vào vấn đề: "Thường Nhạc, thành tích đã tra được, em thi được năm điểm."
Kết quả đến quá nhanh, tôi một chút không phản ứng kịp, chỉ biết lặp lại: "Năm điểm? Cái gì năm điểm, tối đa bao nhiêu?"
"Nha, tối đa chín điểm, em thi được năm."
Xong rồi.
Tôi chỉ cảm thấy mắt mình tối sầm lại: "... Năm điểm có phải không tốt lắm không?"
"Cũng không tệ lắm đâu." Thường Hỉ an ủi, "Chỉ là không đủ để vào trường, nhưng không sao, còn có lần sau."
Mẹ nó.
Có ai như vậy mà an ủi người không?
Khi treo điện thoại, tôi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt Tống Dữ Miên. Phát hiện nàng cũng đang nhìn mình, tôi không kìm được hỏi: "Cậu thi được bao nhiêu điểm?"
Tống Dữ Miên thẳng thắn: "Tám điểm."
Tôi bắt đầu hối hận vì sao lại tự dày vò bản thân, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, tôi hỏi lại Tống Dữ Miên: "5.0 có pải không tốt lắm không?"
Tống Dữ Miên hỏi lại: "Cậu muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?"
Được rồi, tôi đã biết.
Lúc này, nhóm bạn cũng không còn tâm trạng ăn uống. Tôi cảm thấy bực bội, bèn xốc chai Coca lên, dùng ống hút khuấy ly đá, tốc độ hơi nhanh khiến vài giọt bắn ra, rơi trên mâm đồ ăn, tạo thành những vết bọt nước màu cà phê.
Tôi không biết sự bực bội này từ đâu tới. Có lẽ vì nỗ lực không đạt được mong đợi, hoặc có thể vì nhận ra khoảng cách giữa tôi và Tống Dữ Miên thật khó vượt qua. Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong khi vẫn còn nhiều việc phải làm. Ban đầu, tôi dự định trong năm nay sẽ tìm ra được con đường riêng của mình, nhưng giờ đây, mọi thứ không dễ dàng như vậy.
"Không sao đâu, còn nhiều thời gian." Có lẽ nhìn ra tâm trạng của tôi, Tống Dữ Miên buông đồ vật trong tay, dùng khăn giấy lau miệng rồi nói với tôi, "Nghệ thuật ngôn ngữ không yêu cầu quá cao. Chỉ cần nỗ lực một chút, sẽ có rất nhiều học viện nghệ thuật tốt."
"Nhưng tôi không nghĩ sẽ vào trường nghệ thuật." Tôi bĩu môi, "Tôi muốn học chung trường với cậu, tôi không muốn xa cậu quá lâu."
"Không lâu đâu, hơn nữa thạc sĩ chỉ học một năm ."
Tôi oán giận: "Nếu như không hòa hợp với với, thì đi du học cũng không có ý nghĩa gì."
Tống Dữ Miên thu lại nụ cười, hỏi: "Thường Nhạc, cậu đang nghiêm túc chứ?"
Tôi không thấy có gì sai: "Nghiêm túc mà."
"Vậy đến giờ, cậu vẫn đang làm những việc này vì mình sao?" Giọng của Tống Dữ Miên lại trở nên nghiêm túc, giống như lần trước chúng tôi thảo luận về đề tài này, "Mình hỏi cậu một vấn đề: nếu cuối cùng cậu không thể vào trường của mình, cậu sẽ làm gì?"
"A?" Tôi thật sự không nghĩ tới vấn đề này, bị hỏi như vậy khiến tự tin của tôi lập tức suy sụp, "Tôi... tôi sẽ chuyển đến thành phố của cậu, không được thì cũng ở gần đó thôi."
"Chuyên ngành thì sao? Cậu có ý định đi theo hướng nào không? Cậu có hiểu biết gì về ưu thế của các trường chuyên nghiệp không?"
"A?" Một loạt câu hỏi khiến tôi choáng váng, tôi gãi gãi đầu, "Không phải chỉ cần trường nào muốn nhận tôi thì tôi sẽ đi thôi sao?"
Tống Dữ Miên hít sâu một hơi, nói: "Được, mình hỏi cậu câu cuối cùng."
"Nếu cuối cùng vì ngôn ngữ mà cậu không thể cùng mình đi du học, cậu sẽ làm gì?"
"Không thể nào." Tôi không nghĩ sẽ có khả năng này. Sau một chút suy nghĩ, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, "Tôi sẽ đi xin một công việc tốt. Tôi nghe nói điều đó cũng khá dễ."
Chuyện đó không phải cũng tương tự sao? Nếu tôi tìm được công việc gần ký túc xá của cậu...
Chưa kịp vui mừng về sự thông minh của mình, tôi thấy Tống Dữ Miên đứng dậy, nhìn tôi như thể đã kiềm chế rất lâu rồi, từng câu từng chữ nghiêm túc nói: "Mình cảm thấy điều đó không ổn."
Lúc này, hai chữ "Thường Nhạc" cũng chưa kịp thốt ra, nhưng theo những gì tôi hiểu về nàng, hẳn là nàng đang tức giận.
Nhưng nàng vì sao lại tức giận? Người bình thường không phải nên cảm động sao?
Tôi hỏi: "Vì sao không được?"
Tống Dữ Miên đáp: "Bởi vì căn bảncậu không suy nghĩ cẩn thận."
Lại đến nữa, những lời nàycác người đều nói giống nhau.
"Tôi hiểu rõ mà." Nghĩ đến việc các nàng đã từng chê tôi trẻ con, tôi nổi lên một chút bực bội, "Tôi cũng đã trưởng thành, người lớn thì tự mình quyết định, có gì không rõ?"
"Vậy cậu có nghĩ đến không, nếu, mình nói nếu thôi." Tống Dữ Miên cắn răng, cổ nàng vì nôn nóng mà hiện rõ sắc đỏ, "Nếu sau này chúng ta vì lý do gì đó phải chia tay, thì tất cả thời gian và công sức này có phải đều lãng phí không?"
Tôi ngẩn người, rồi trong hàng triệu câu trả lời có thể không làm cho chuyện trở nên phức tạp, tôi lại chọn một cách cảm tính khiến mình cảm thấy hối hận, giống như trong những bộ phim thần tượng, tôi buột miệng hỏi: "Cậu muốn chia tay với tôi sao?"
Câu nói vừa dứt, không khí trở nên nặng nề. Tống Dữ Miên cũng ngạc nhiên, như thể bị đánh thức, khẽ cười một cái, nhưng khi nàng nhìn tôi lại làm tôi cảm thấy rất xa lạ.
"Có lẽ." Nàng nói, "Có lẽ chúng ta nên chia tay."
Nói xong, nàng cầm balo đứng dậy, dáng vẻ như sắp đi.
Tôi nóng nảy, vội vàng đứng dậy: "Tống Dữ Miên, tôi không có ý đó ——"
"Mình biết." Tống Dữ Miên cúi đầu, điều chỉnh lại chiếc áo khoác trên vai, không nhìn tôi nữa, "Nhưng cậu vẫn chưa hiểu ý của mình."
"Thật ra, mình rất mệt mỏi. Có thể là mình quá tự phụ, hoặc là mình thật sự không hiểu cậu."
"Mình tự thuyết phục chính mình thừa nhận thích cậu là một điều dũng cảm, nhưng giờ mình mới nhận ra, nếu vì mình mà cậu từ bỏ những gì đáng ra phải có, thì mình không thể tha thứ cho bản thân mình."
Tôi không ngờ sự việc lại phát triển thành tình huống này, cảm thấy vô lực. Tống Dữ Miên, theo cách nhìn của tôi, như thể đã mất kiểm soát. Tôi thấy nước mắt bắt đầu rơi từ khóe mắt nàng.
"Anh trai mình đã từng vào đội tuyển bơi lội, nhưng cuối cùng, họ đã hy sinh bao nhiêu để ở bên nhau? Họ gần như đã từ bỏ cả cuộc sống. Còn mình — mình từng nghĩ mình có nhiều lựa chọn hơn, nhưng mình không thể mặc kệ cậu hy sinh."
Trước khi rời đi, Tống Dữ Miên nói với tôi như vậy.
"Coi như mình nhát gan đi, Thường Nhạc, mình không thể chịu trách nhiệm về cuộc đời của cậu."
Âm thanh ồn ào ở KFC, lần này tạm biệt của chúng tôi có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng cũng rất qua loa.
Đối với tôi, điều này vẫn khó hiểu.
"Này, Tống Dữ Miên."
Nàng ra ngoài, cửa kính khẽ đung đưa theo quán tính. Tôi đứng tại chỗ nhìn theo bóng nàng rời đi, không còn nghĩ đến điều gì, chỉ cảm thấy ấm ức và hoang mang, kêu vọng theo: "Cậu đã nói rõ ràng rồi, rốt cuộc muốn như thế nào?"
Sau đó, Tống Dữ Miên quẹo qua góc phố, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt ta.
Đáng ghét.
Người này.
Tôi cảm thấy rất xấu hổ, thở phì phì ngồi lại vị trí, lẩm bẩm: "Cho cậu một cơ hội, nếu quay lại tìm tôi, tôi sẽ tha thứ cho cậu."
Vậy là tôi ngồi đó chờ đợi hai mươi phút, nhưng Tống Dữ Miên vẫn không xuất hiện.
Nhìn vào hai miếng thịt bò mà chúng tôi chỉ ăn được một ít trước mặt, lòng vẫn ngổn ngang khó chịu, tôi cầm lấy một cái, quyết tâm ăn hết.
Người này, nói không cần liền không cần.
Chia tay thì chia tay.
Đêm khuya, Tống Dữ Miên: Thường Nhạc cư nhiên không đuổi theo, thật là đáng ghét.
Đêm khuya, Thường Nhạc: Huhuhuhuhuhu