Các người xem, đây là ý nghĩa gì.
Kết hợp với hiểu biết về nhân tình thế thái ít ỏi của tôi mà lý giải, chở em ấy đến có nghĩa là, Tống Dữ Miên ngồi sau xe hắn đi.
Đó chính là nói, đã cho hắn nghe được mùi nước hoa.
Nói không chừng tay còn để trên vai anh ta, không dúng, ôm eo cũng không chừng.
Con mẹ nó, vì sao lúc ngồi sau xe tôi chỉ để tay lên vai?
Không đúng, Thường Nhạc, đây không phải trọng điểm, vấn đề bây giờ là, lúc mày nói muốn đi đón cậu ấy, cậu ấy nói có việc rồi từ chối nhà ngươi.
Sau đó lại vô tình gặp được học trưởng, anh ấy nói sẽ chở người ta, người ta liền lên xe.
Kia, xe nào cũng đều là xe, vì sao cậu ấy lại cự tuyệt tôi.
Cậu ấy còn giận tôi chăng?
Nếu tôi kiên trì muốn đi đón cậu ấy, sẽ không đến lượt Tô Kiến Trạch đúng không?
Cũng không đúng, trọng điểm là vì sao tôi lại không đi đón người kia?
Giữa tiếng cười nói rộn ràng trong bữa tiệc, chỉ có mình tôi giữ được tình tĩnh, nhưng tâm trí lại rối như tơ vò. Từ lần đầu gặp Tống Dữ Miên Lúc đến nay luôn chìm trong mơ màng, giờ tôi mới tỉnh ra và tự hỏi liệu đây có phải là một bước ngoặt sai lầm trong cuộc đời mình hay không. Bỗng nhiên, tôi bị ai đó gọi tên, khiến tôi giật mình tỉnh giấc mơ và trở về với thực tại.
Người gọi tôi chính là người mà tôi nghiền ngẫm này giờ- Tống Dữ Miên, khi đối diện với tầm mắt tôi, người nọ còn thuận tay gắp một con tôm bỏ vào chén tôi.
"Sao cậu không ăn?"
"Nga, nga." Tôi cảm thấy mặt tôi đã đỏ không kém con tôm trong chén tí nào,vội vàng cầm lấy đôi đũa trong tay, đem cả con tôm nhét vào miệng.
"Thường Nhạc!" Thường Hỉ vô cùng hoảng hốt mà gọi tôi lại, "Em còn chưa lột vỏ tôm a!"
Mẹ nó.
Cứng quá.
Nhưng tôi đã bỏ vào miệng, không thể như vậy mà nhổ ra, đành phải tự tin ra vẻ tôi rất thích ăn vỏ tôm, dưới ánh mắt kinh hãi của Thường Hỉ mà ăn xong con tôm trong miệng.
Bữa cơm ăn đến không mùi không vị. Tô Kiến Trạch không ngừng tìm chủ đều để nói chuyện với Tống Dữ Miên, bản tính tốt bụng nên cậu ấy nhất nhất mà đáp lại. Còn tôi, chỉ im lặng vùi đầu vào bát cơm, nhắm mắt làm ngơ không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện.
Sau khi kết thúc, Thường Hỉ đề nghị cả nhóm tiếp tục chiến đấu tại quán KTV gần trường. Chị ta tuyên bố không say không về, còn thuê hẳn một phòng phục vụ chu đáo, còn thuê luôn mấy phong nghỉ ngơi cao cấp để mọi người không cần về ký túc xá.
Lời đề nghị hào phóng làm mọi người vô cùng hào hứng, họ hô hào gọi tên nhau tạo nên bầu không khí sôi động trong phòng karaoke. Cảm giác thân thiết lan tỏa khắp nơi. Tất nhiên, trong trường hợp này không thể thiếu rượu, mọi người cùng nhau hát hát uống uống, vô cùng vui vẻ. Chẳng mấy chốc một thùng bia đã cạn sạch, bản thân tôi cũng bị cuốn theo mà uống không ít. Sau khi mọi người bắt đầu có dấu hiệu say xỉn, Thường Hỉ không biết từ đâu lấy ra một chai rượu vang, kêu mọi người cùng nhau chơi "nói thật hoặc thử thách".
Không biết từ khi nào Tống Dữ Miên cũng uống rượu, gương mặt ửng đỏ, nghe được mọi người đề nghị chơi trò chơi, liền tỏ vẻ không muốn tham gia. Mọi người vây quanh khuyên nhủ, thậm chí Diệp Mẫn Mẫn còn đem tôi bán đi, nói rằng nếu bị phạt, Thường Nhạc sẽ chịu trách nhiệm.
Tô Kiến Trạch cũng đứng dậy, tỏ vẻ sẵn sàng chịu trách nhiệm giúp cậu ấy, hai bên nhiệt tình, Tống Dữ Miên do dự một chút rồi cũng ngồi xuống cùng bọn họ,
Nhóm người reo hò ầm ĩ, vô cùng phấn khích.
Tôi cũng tỏ vẻ không muốn tham gia, sau đó bị yêu cầu tự phạt ba ly. Uống xong, liền không có sau đó.
Họ bắt đầu chơi, không ai níu kéo tôi, cũng không ai nhắc đến tôi.
Có người trên cao, có người dưới thấp.
Có người hào quang vạn trượng, có người toàn thân rỉ sắt.
Sau một thoáng buồn bã, tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần, vui mừng vì được thanh thảnh mà tìm đến chiếc ghế sofa để nằm xuống. Tiếng cười của mọi người thỉnh thoảng vang lên, vang vọng bên tai, cảm giác buồn ngủ len lỏi trên mắt tôi, sau đó, lại ở trên sofa ngủ rồi.
Náo nhiệt là của bọn họ, không liên quan đến tôi.
Không biết đi qua bao lâu, cảm giác được có người gọi, mở mắt thấy Thường Hỉ cầm một ly rượu đặt trước mặt, đối diện với ánh mắt mờ mịt của tôi, hợp tình hợp lý mà nói: "Miên Miên thua, phải phạt rượu."
Nga?
Đầu của tôi còn chưa tỉnh táo, hỏi: "Kêu tôi làm gì?"
Diệp Mẫn Mẫn nhắc nhở: "Cậu uống giúp cậu ấy a."
"Hả? Không phải nói Tô..." tôi nói được một nửa liền ý thức được tình huống trước mặt, nếu tôi không vào địa ngục, cũng có rất nhiều người đang xếp hàng chờ vào a, tôi nhanh chóng sửa miệng: "Nga, được."
Sau đó vội vàng đem rượu uống, trong tiếng tung hô khi tôi buông ly rượu xuống, vô tình thấy được ánh mắt không cam lòng của Tô Kiến Trạch.
Ha ha.
Thật sảng khoái.
Lúc này Tống Dữ Miên đứng lên, ngồi xuống sofa tôi vừa nằm, nói: "Mình không chơi nữa, mình muốn nghỉ ơi một chút."
Mọi người lại a a a mấy tiếng, sau khi mất mát ngắn ngủi, có người đề nghị Tống Dữ Miên hát một bài, hát xong mới được nghỉ ngơi.
Ai cũng đồng ý với đề xuất này, tôi phát hiện từ đầu đến giờ Tống Dữ Miên vẫn luôn im lặng, không hề hát hò gì. Lần trước tụ tập cũng vậy, cậu ấy không hề tham gia hát.
Khi mọi người đang hăng hái, cậu ấy không thể thoái thác được nữa, đành phải cầm lấy micro, báo tên một bài hát. Ngay sau đó, màn hình bắt đầu phát MV của bài hát đó.
So với bản gốc, giọng cậu ấy có phần trầm lắng hơn, mang một hương vị rất riêng. Ngay khi câu đầu tiên cất lên, mọi người đãrầm rộ cổ vũ rất nhiệt tình. Đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu ấy hát, cảm giác rất mới mẻ.
Bầu không khí vô cùng tuyệt vời.
Sau vài vòng mọi người đã khá say, nói là muốn nghe Tống Dữ Miên hát nhưng dần dần lại bắt đầu ngã trái ngã phải, tiếp tục nói chuyện phiếm và uống rượu. Cuối cùng biến thành Tống Dữ Miên ngồi hát một cách nghiêm túc, trở thành nhạc nền cho cuộc vui của bọn họ.
Tôi ngồi cạnh cậu ấy, nín thở không dám động đậy, sợ làm ảnh hưởng đến hứng thú của mọi người. Y như mấy học sinh ngoan ngoãn ngồi nghe lão sư giảng bài, tôi ngồi im lặng, chăm chú nhìn vào màn hình lớn, từng cau từng chữ trong bài hát. Giữa tiếng nhạc dạo, tôi còn đang ngẫm nghĩ câu 'đem sự ôn nhu của tôi nuôi dưỡng tình cảm này' là như thế nào. Bỗng nhiên, tôi thấy vai mình chùng xuống.
Cứu mạng!
Tôi có một dự cảm chẳng lành.
Cứng đờ quay đầu nhìn về phía đầu vai bị đè nặng, qủa nhiên, đó là Tống Dữ Miên.
Cậu ấy nhắm chặt mắt, nhìn qua là biết sắp ngủ rồi. Phản ứngd dầu tiên của tôi là, sao cậu ấy lại uống nhiều như vậy.
Từ góc độ của tôi, có thể nhìn thấy hàng mi của cậu ấy rung động nhẹ nhàng, bất tri bất giác làm tôi nhớ đến cảnh phim người này ngã người trên chiếc sofa cũ nát, chìm vào giấc ngủ.
Tôi là ai? Đây là đâu? Ai dựa vào tôi? Tôi đang ngồi kế bên ai?
Prometheus đánh cắp lửa của thần linh, còn Tống Dữ Miên, đánh cắp trái tim tôi.
Mẹ nó!
Thường Hỉ, đồ khốn kiếp!
"Tống Dữ Miên, Tống Dữ Miên." Vừa ném ra những ý tưởng rối bời trong đầu, vừa cố gắng đánh thức cô ấy, "Cậu mệt à?"
Đáp lại tôi là cái nhăn mày nhẹ của cậu ấy, cùng câu nói mơ mơ màng màng: "Mình không say."
Tôi nhìn là biết, rõ ràng là uống quá nhiều. "Cậu đã uống bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm, chỉ... vài ly thôi." Vừa hồi tưởng, vừa dụi mặt vào cổ tôi cọ cọ: "Cậu đừng nói chuyện, mình ngủ một lát là ổn."
Nhìn cậu ấy dựa vào tôi tư thế có vẻ khó chịu, liền đứng lên nhường ghế sofa cho người nọ nằm xuống. Tống Dữ Miên ngoan ngoãn nằm xuống, mở đôi mắt ngà ngà say, lặp lại lần nữa: "Cậu xem, mình sẽ ổn ngay thôi."
"Cậu ngủ đi, tôi ở đây."
Sau đó, ngoài tiếng thở đều đặng, không còn động tĩnh gì nữa.
Chết tiệt!
Tôi đắp áo khoác cho cậu ấy, sau khi đám bảo người này sẽ không bị lạnh mới nhìn quanh, túm lấy Thường Hỉ đang chơi xúc xắc, tức giận chất vấn: "Tống Dữ Miên sao lại thế này? Cậu ấy đã uống bao nhiêu?"
Thường Hỉ cũng không rõ lắm: "Miên Miên? Không nhiều lắm, bia có thể uống được bao nhiêu chứ."
Tôi không tin: "Rốt cuộc bao nhiêu?"
"Chỉ hai lon thôi." Thường Hỉ vội vàng xua tay, cố gắng nhớ lại: "Bình thứ 3 chị thấy em ấy hơi say, nên mới tìm em ấy giúp."
À, hóa ra vậy.
Tôi đột nhiên cảm thấy hơi mất mác: "Thì ra là chị tìm em, em còn tưởng rằng..."
Tôi còn tưởng rằng giữa tôi và Tô Kiến Trạch hai người được đề cử, bởi vì tin tôi là người tốt nên mới tìm tôi.
Nửa câu sau tôi còn chưa nói, nếu không chắc chắc sẽ bị Thường Hỉ cười nhạo.
"Em cho rằng cái gì?"
"Nga, không có gì, em cho rằng cậu ấy uống không ít, bây giờ cậu ấy say rồi." Tôi nhanh chóng đổi đề tài, "Không thì chơi đến đây thôi, em đưa cậu ấy về."
"A, không phải chị đã thuê khách sạn sao." Thường Hỉ chỉ nghe được nửa câu sau."Chị có thuê phòng nghỉ, em tùy tiện chọn một phòng, đưa em ấy đi trước đi."
"Tại sao chỉ có em, ở đây có rất nhiều người."
"Vậy em đợi một chút, chị đi tìm một bạn nam giúp." Nói xong liền bắt đầu nhìn xung quanh tìm người, "Bạn nam kia tên gì nhỉ?"
"Không cần, mình em là được rồi!" Tô Kiến Trạch đưa về còn nguy hiểm hơn, tôi nhanh chóng giữ chặt Thường Hỉ, "Cứ vậy đi, các người tiếp tục chơi, em gọi một chiếc xe đưa cậu ấy về nghỉ ngơi trước."
"Em chắc chắn?" Thường Hỉ tỏ vẻ nghi ngờ.
Tôi nổ lực đưa cơ bắp nhỏ bé trên tay ra: "Chắn chắn."
Tìm được áo khoác của Tống Dữ Miên trong phòng, tôi quay trở lại sofa, thấy vậu ấy vẫn như cũ ngủ say sưa. Phát huy tinh thần kỵ sĩ, tôi đỡ bả vai người nọ muốn bế lên, kết quả phát hiện tôi đã đánh giá quá cao bản thân. Đừng nói đến bế công chúa, ngay cả nâng cậu ấy dậy cũng khiến tôi phải toát mồ hôi hột.
"Ôi... Tống Dữ Miên, cậu nặng quá."
Thế nhưng câu oán trách vô tình lọt vào tai người đang ngủ say. Đằng ấy bỗng dưng mở bừng mắt, lơ màng đứng dậy với sự trợ giúp của tôi.
"Cậu nói bậy, mình chỉ có 92 cân." (~46kg)
"Được rồi, được rồi." Tôi thuận theo lời cậu ấy như dỗ dành tiểu hài tử: "Vậy cậu muốn nghỉ ngơi không? Tôi đưa cậu đi ngủ nhé?"
Cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi lúc lâu, lâu đến mức tôi tưởng cậu ấy sắp ngủ thiếp đi một lần nữa. Sau đó người nọ mở miệng hỏi tôi: "Mình say rồi sao?"
Tôi gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy sao cậu không say?"
Khóe miệng tôi run rẩy: "Bởi vì tôi không uống nhiều."
"Mình cũng đâu uống nhiều..." Đằng ấy nhỏ giọng nói thầm, "Sao mình lại say..."
Tôi cố gắng khuyên nhủ: "Chứng tỏ tửu lượng của cậu không tốt, sau này đừng tùy tiện uống rượu ."
"Không chịu."
Nga, được thôi. Hôm nay Thường Nhạc tôi lại chịu nỗi khổ bị cự tuyệt.
Cứ nói qua lại như vậy chắc trời cũng phải sáng, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, mặc áo khoác cho cậu ấy. Sau đó tôi ngồi xổm xuống trước mặt người kia: "Được rồi, chúng ta về trước nhé?"
"Về đâu?"
"Về khách sạn."
Lời này có vẻ rất ái muội, nghĩ lại lúc nãy Tống Dữ Miên cũng đã dựa lên người tôi, thật sự có chút ngượng ngùng. Để tỏ vẻ mình vô cùng ngay thẳng không hề trục lợi lúc người ta đang say, tôi hỏi: "Tống Dữ Miên, cậu có biết tôi là ai không?"
Từ sau lưng truyền đến tiếng cười khẽ của nữ hài, pha lẫn một chút mùi rượu: "Biết."
Bé ngoan, xem ra vẫn còn giữ được chút tỉnh táo.
Tôi lại lần nữa xác nhận: "Tôi là Thường Nhạc, bây giờ tôi đưa cậu về khách sạn."
"Về khách sạn làm gì?" Tống Dữ Miên lè lưỡi, đưa vấn đề trở về điểm xuất phát.
"Về khách sạn ngủ."
"Về với cậu sao?"
"Đúng vậy, vì chỉ có cậu say thôi."
"Vậy còn cậu?"
Thật không ngờ đối phương trong tình trạng này vẫn còn quan tâm đến tôi, tôi nói: "Tôi đưa cậu về, đợi cậu ngủ rồi tính tiếp."
Tống Dữ Miên ôm lấy cánh tay tôi thật chặt: "Cậu là Thường Nhạc?"
Bị hỏi dai làm tôi hơi mất kiên nhẫn, tôi trả lời: "Đúng vậy, tôi là Thường Nhạc."
Nói xong, tôi cõng cậu ấy ra khỏi quán KTV.
Mùa đông gió lạnh nhưng Tống Dữ Miên không hề than vãn mà lại hỏi tôi một lần nữa."Cậu là Thường Nhạc nào?"
"Chỉ có một Thường Nhạc." Tôi nhét cậu ấy vào ghế sau taxi, sắp xếp ổn thảo sau đó cũng lên xe: "Hồi trước là bạn sau bàn của cậu, bây giờ là bạn cùng trường."
"À." Như thể tôi nói gì đó buồn cười, Tống Dữ Miên cười ha ha ha vui vẻ, trong bóng đêm tôi nhìn không rõ mặt cậy ấy, chỉ cảm thấy tâm trạng của người này dường như rất tốt, bởi vì trước đây, tôi chưa bao giờ nhìn thấy đối phương cười vui vẻ như vậy.
Sau đó, dường như ai đó lắm lấy tay tôi.
"Cậu đưa mình đi ngủ à?"
Tôi cố gắng nhẹ nhàng rút tay ra, chỉnh lại tư thế cho người này: "Đúng vậy."
Ma men này lại kêu tôi: "Thường Nhạc."
Tôi phản xạ có điều kiện mà đáp: "Sao vậy?"
"Mình muốn ngủ với cậu."