• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi bị vẻ đáng sợ của Tống Dữ Miên dọa cho sợ hãi, đi xuống lầu thấy tiểu ca mặc vest, chỉ kịp trả túi cho hắn, để lại câu xin lỗi rồi vội vàng rời đi mặc cho người kia lộ ra vẻ mặt không hiểu gì cả.

Tâm trạng vẫn còn hoảng loạn, tôi nhìn đồng hồ đã gần 5 giờ, giữa lúc đó, Kiều Lộ nhắn tin cho tôi liên tục, hỏi tôi ở đâu và bảo tôi tự giải quyết cho tốt. Tin nhắn cuối cùng thông báo rằng buổi khởi động máy đã kết thúc và khoe rằng nàng đã xin được chữ ký của Quý Thanh Hòa, nói với tôi rằng cô ấy cảm thấy tiếc nuối cho tôi vì đã bỏ lỡ.

Trước cửa tòa nhà văn phòng có một bãi đỗ xe rộng rãi, cách đường cái một khoảng cách vành đai xanh, người ra vào tấp nập. Tôi đứng ở cửa cảm thấy hơi ngốc nghếch, rồi tìm một chỗ bên cạnh, tựa vào lan can kim loại, ra dáng như thể đang chờ giáo viên chủ nhiệm đến dạy bảo mà chờ Tống Dữ Miên đi ra.

Nói đến cũng kì quái, từ nhỏ tôi đã rất bướng bỉnh, luôn thích ăn mềm không ăn cứng. Càng có người ép tôi làm điều gì, tôi lại càng không muốn làm. Người trong gia đình đều hiểu tính tôi như vậy, nhưng kỳ lạ thay, với Tống Dữ Miên, giọng nói của nàng lại có sức mạnh khiến tôi trở nên dễ bảo. Nàng bảo tôi không được đi, tôi không dám bước xuống bậc thang; nàng nói tôi sẽ phải chết, tôi lại càng không dám làm hành động thiếu suy nghĩ.

Tháng 11 chạng vạng, ánh nắng nhạt dần và cái lạnh bắt đầu len lỏi, tôi đứng trước tòa nhà văn phòng gần bờ sông, cảm nhận được từng cơn gió lạnh thổi qua. Tôi khoác một chiếc áo gió màu đen, gió phần phật khiến nó bay bay, tạo cảm giác như tôi đang hòa mình vào vẻ đẹp của Bến Thượng Hải.

Nghĩ vậy, tôi đưa tay vào túi áo gió, chỉ một lát sau, kết quả tự nhiên lấy ra một bao thuốc lá.

Đó là loại thuốc lá bạc hà mà tôi từng hút khi đi cùng đồng nghiệp trong đoàn phim. Sau khi truyền tay một vòng, trong bao còn lại rất ít thuốc. Tôi mở ra xem, chỉ còn hai điếu, t theo thói quen, tôi rút ra một cái. Khi đốt lửa, tôi vẫn nghe thấy âm thanh "tách" vang lên. Hương bạc hà mát lạnh cùng gió lạnh thở vào sảng khoái, khiến tôi giật mình, cảm giác vừa đau vừa sảng khoái.

Một điếu thuốc kéo dài cũng gần bằng thời gian của một bài hát. Theo như hiểu biết của tôi về Tống Dữ Miên, cậu ấy thu dọn đồ rất nhanh, khoảng năm phút là xong. Lại nhớ ra, Tống Dữ Miên vốn không thích người khác hút thuốc. Có thể khi thuốc cháy gần hết, tôi vẫn còn khoảng nửa phút để tiêu hủy chứng cứ.

Tôi dập tắt thuốc rồi bỏ vào thùng rác cách đó vài bước, rồi nhẹ phẩy áo để loại bỏ bụi khói trên cầu thang. Không lâu sau tôi thấy Tống Dữ Miên, cậu ấy mặc trang phục giống như tiểu ca lúc nãy, khoác áo và cầm túi xách đi ra từ cửa.

Tôi theo bản năng mà thẳng lưng, định vẫy vẫy tay với cậu ấy, nhưng lại thấy mình có vẻ ngốc nghếch, nên cuối cùng tay tôi hơi cong lại rồi cho vào túi áo.

May mắn là hôm nay tôi ăn mặc cũng khá gọn gàng, đứng im không nói cũng có vẻ chững chạc, chắc chắn, như thể là người từng trải.

Tống Dữ Miên bước đến gần, nhìn tôi rồi hơi nhăn mày, chưa để tôi mở lời cậu ấy đã hỏi: " Tới Thượng Hải sao không nói một tiếng?"

"Vừa mới tới, vẫn còn thích nghi, cũng chưa rõ sẽ ở bao lâu." Điếu thuốc lúc nãy thật sự đã giúp tôi giảm bớt căng thẳng khi đối mặt với Tống Dữ Miên. Thấy cậu ấy cau mày, tôi cố nở một cười trấn an: "Chưa chắc chắn điều gì, nên chưa kịp nói với cậu."

"Đến đây lúc nào?" nàng hỏi tiếp.

"Cuối tháng 9, đến thì đã đi công tác luôn, khoảng thời gian trước mới xong,"

Tống Dữ Miên gật đầu tỏ vẻ hiểu biết: "Kia, cũng rất lâu rồi."

"Làm việc gì?"

"Hiện tại tôi vẫn là trợ lý đạo diễn, chưa tham gia vào nhóm để thực hiện kế hoạch nào." Tôi giải thích, "Hôm đó, khi triển lãm kết thúc, có người trong công ty hỏi tôi có muốn tham gia không, nên tôi đến thử xem."

"Ân." Tống Dữ Miên ngẩng đầu nhìn lên trời, không biết đang hoạt động xương cổ hay suy tư điều gì, một lúc sau mới nói, "Khá tốt."

Tôi cũng theo tầm mắt của nàng ngẩng đầu, chỉ có thể thấy những tòa nhà cao tầng đối diện và bầu trời, bất chợt nhớ lại hôm đưa nàng đến ga tàu điện ngầm, lời nàng nói khiến tôi cảm thấy tiếc nuối. Tôi nói: "Tôi không nhận được giải thưởng."

Nàng trả lời: "Mình biết."

Chưa kịp ngạc nhiên, nàng đã giải thích: "Trên trang chủ trường có ghi."

"À." Tôi thấy nàng có vẻ căng thẳng, hơi mỉm cười cố hài hước một chút, "Quan tâm đến tôi vậy à?"

Nói xong câu đó, chúng tôi rơi vào im lặng. Tống Dữ Miên không nói gì thêm, khiến cho bầu không khí vốn hơi nặng nề trở nên trống vắng, chỉ còn lại cảm giác bối rối và căng thẳng của tôi.

Tống Dữ Miên không thừa nhận cũng không phủ nhận, hoàn toàn tránh đi sự lo lắng của tôi về hai kết quả khả dĩ. Nàng giơ tay nhẹ nhàng búng búng vào cổ áo tôi, nói: "Thường Nhạc, hút thuốc có hại cho sức khỏe."

Tôi lập tưcs nghẹn lời, vừa ngạc nhiên với khả năng cảm nhận nhạy bén của nàng, vừa tự trách vì sự che giấu của mình quá thừa thãi — đặc biệt khi tôi nhận ra rằng sảnh tòa nhà văn phòng có nhiều cửa sổ kính sát đất, không còn gì để giấu diếm. Tôi nói bừa: "Không sao, thực ra tôi cũng không tính sống lâu."

Sắc mặt Tống Dữ Miên quả nhiên trở nên lạnh lùng hơn, hỏi: "Cậu còn nghiện?"

Giọng điệu chất vấn làm tôi cảm thấy không thể nào biện bạch. Tôi nửa đùa nửa thật trả lời: "Không có, nhớ cậu mới muốn hút."

Nói đến đây, tôi nghĩ nàng sẽ nổi cáu và quay đi, nhưng ngược lại, sắc mặt nàng trở nên dịu dàng hơn. Nàng tiến lại gần tôi, giơ tay lên và nói: "Bây giờ mình đang ở đây, cậu không cần nhớ phải nữa."

Tôi bị phản ứng bất ngờ này làm cho hoảng sợ, không thể tin nổi nhìn nàng. Khi lần nữa nàng giơ tay về phía tôi, khiến tôi lùi lại một bước, hoảng hốt hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Dù sao chúng tôi cũng đã chia tay lâu rồi, mà giờ bỗng dưng nắm tay nhau thì có phần không thích hợp.

Tống Dữ Miên thấy tôi hoảng hốt, nhướng mày lên, càng tỏ ra hợp lý: "Cho mình."

"A?"

"Thuốc và bật lửa." Đôi mắt nàng vẫn sáng, lướt qua tâm trí tôi đang lan man, thúc giục: "Nhanh lên."

À.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có phần mất mát, ngoan ngoãn từ trong túi lấy ra hai thứ, đưa cho nàng.

"Đây là hương vị gì?"

"Bạc hà." Tôi nói như một học sinh phạm lỗi, "Chỉ một cây thôi."

"Ân."

Tống Dữ Miên mở hộp thuốc, đi vài bước đến thùng rác bên, ném hộp đi, chỉ còn lại một cây thuốc, nàng kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, quay lại nhìn tôi một cái, rồi cúi đầu, trong khi tôi vẫn chưa kịp phản ứng, nàng đã tự mình châm lửa.

Tôi cảm thấy Tống Dữ Miên đã có nhiều thay đổi. Trong thời gian tôi không gặp, tôi lại bắt đầu nhận ra nàng — một người vừa nguy hiểm vừa cuốn hút.

Tôi nhớ rõ lần đầu tiên thấy nàng hút thuốc, nàng ngồi trên sofa cũ kỹ, vẻ ngoài không phải mỹ miều lắm, nhưng mỗi lần giơ tay nhấc chân lên, lại mang một sức hấp dẫn tự nhiên. Tôi không rõ điều gì đã khiến nàng như vậy, giống như giờ đây tôi cũng không hiểu vì sao nàng lại hành động như thế.

Khi tôi đến gần, vừa lúc nàng phun ra một làn khói. Vì chưa quen, nàng ho khan vài lần, hương bạc hà lẫn với mùi nước hoa trên người nàng tạo nên một mùi hương thật đặc biệt. Cảm giác như chúng tôi đang ở rất gần nhau, gần đến nỗi tôi có thể cảm nhận được sự kết nối ấy, dù chưa hề có bất kỳ tiếp xúc nào.

Tim tôi đập thình thịch, có điều gì muốn nói nhưng lại không thể thốt ra, chỉ đứng bên thùng rác, nhìn nàng hút hết điếu thuốc.

Khi tàn thuốc rơi vào gạt tàn, tôi mới nhận ra mặt trời đã lặn xuống hơn phân nửa. Ánh hoàng hôn nhuộm lên gương mặt chúng tôi một màu ấm áp, mơ hồ, cho đến khi ánh lửa cuối cùng tắt lịm, tôi nghe thấy Tống Dữ Miên hỏi: "Thường Nhạc, cậu có muốn đưa mình về nhà không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK