• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bữa cơm kia cuối cùng kết thúc thế nào tôi cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ là khi về đến ký túc xá, một nhóm bạn còn chưa ngủ, thấy tôi trở về với vẻ mặt u ám, đều sôi nổi nhìn tôi với ánh mắt điều tra.

Không khí im lặng trong giây lát, tôi không nhịn được, mở miệng phá vỡ bầu không khí kỳ quái: "Các cậu làm gì mà nhìn tôi như vậy?"

"Còn nói chúng mình làm gì mà nhìn cậu." Giang Vũ Tây thu hồi tầm mắt, tiếp tục chăm sóc da mặt trước gương, "Không bằng nói xem cậu đã trải qua chuyện gì."

Tôi phủ nhận: "Tôi không có. Không đúng, cái gì gọi là 'đã trải qua'?"

"Thôi đi." Diệp Mẫn Mẫn nằm trên giường chơi điện thoại, vẫn kiên trì nhô đầu ra, "Trên mặt cậu tràn đầy vẻ ' Tôi thật thảm, mau tới an ủi tôi'.Vừa mới khai giảng, lại ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc như vậy."

Tâm trạng tôi vẫn đóng băng, lại bị chọc vào vài phần: "Rõ ràng như vậy sao?"

"Đúng a."

"Vậy các cậu sao không tới an ủi tôi?"

"Mệt mỏi." Giang Vũ Tây nói một cách không lưu tình, "Vừa mới khai giảng, chúng tôi mỗi ngày đều phải an ủi cậu."

Câu nói nhẹ nhàng của cô lại làm tôi một lần nữa không có chỗ dung thân. Tôi muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng che mặt, quyết định bất chấp mọi thứ một lần, ngượng ngùng mở miệng: "Nếu... Tôi nói nếu."

"Nếu có một ngày, tôi đột nhiên nói với các cậu rằng tôi có người mình thích, các cậu nghĩ tôi sẽ ở bên người như thế nào?"

Ba người này ăn ý đến mức không thèm nhìn lại, chỉ chăm chú lật tờ sách, Hà Lưu thản nhiên nói: "Nữ."

Giang Vũ Tây cất son môi vào hộp, bổ sung: "Mỹ nữ."

Diệp Mẫn Mẫn phản ứng mạnh mẽ nhất, quay sang nhìn tôi, chống đầu, dứt khoát nói: "Tống Dữ Miên."

Trời ơi!

Mặt tôi đỏ lên: "Tôi nói là nếu! Nếu!"

Hà Lưu lật một trang sách, ngẩng đầu nhìn tôi một cái, nói: "Bọn mình cũng đang nói nếu."

Tôi khó thở: "Vậy sao các cậu lại chắc chắn như vậy?"

Hà Lưu hỏi lại: "Cậu thích con trai à?"

Giang Vũ Tây hỏi: "Cậu thích người xấu à?"

Diệp Mẫn Mẫn vừa muốn nói một điều gì đó nguy hiểm, tôi vội vàng ngắt lời: "Được rồi! Tôi biết rồi! Không cần nói thêm nữa!"

Hà Lưu lại vùi đầu vào sách, nói: "Thường Nhạc, quá dễ đoán."

Tôi há hốc mồm, định hỏi lại cậu ấy tại sao lại đoán được, nhưng lại sợ họ tiếp tục nói ra những điều mà tôi không thể chịu nổi, cuối cùng đành phải bỏ cuộc, lặng lẽ thề rằng sau này sẽ khóa chặt trái tim, không để những người này nhìn thấy bất kỳ điều gì khả nghi về tôi.

Trong vài ngày tiếp theo, cuộc sống của tôi dần trở lại quỹ đạo. Đang lúc tôi cảm thán về hiệu quả của việc khóa chặt trái tim, chưa kịp thở phào thì vào một buổi tối, khi tôi đang trên đường từ thư viện về ký túc xá, trời vừa tối thì điện thoại bỗng nhiên rung lên liên tục. Trong lúc tôi đi tàu điện ngầm, một ông lão đang xem điện thoại cũng hoang mang mở màn hình, và trên WeChat hiện lên một cái tên mà tôi chưa từng thấy ——

《Tiểu Vũ》nhóm chat của đoàn phim công tác.

Tôi lập tức phản ứng đầu tiên là, Tiểu Vũ là ai?

Nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa, tôi nhấn vào, thấy một đội hình ngăn nắp, với Trương Du đứng đầu, bên dưới là dòng chữ "Hoan nghênh nữ số 2 gia nhập tổ."

Lúc này tôi mới nhớ đến vụ việc này, ngày hôm đó Trương Du đã cho tôi kịch bản nhưng tôi lại quên béng ở một góc ký túc xá. Không chỉ không biết Tiểu Vũ là ai, mà tôi cũng chưa từng nghiên cứu xem mình là ai. Chỉ nhớ rõ đoạn giới thiệu của Trương Du, rằng tôi, Thường Nhạc, muốn tham gia diễn một phim ngắn mô tả về cuộc sống của mình, với vai phụ yêu thích nữ chính.

Gió hè thổi nhẹ, mang theo sự bất an trong lòng tôi.

Sau một hồi do dự, lại ngại ngùng từ chối, nhưng việc đã đến nước này, tôi cảm thấy mình cũng đã đến lúc phải đối diện với thực tế. Trong nhóm các anh chị đi trước đều nhiệt tình như vậy, nên tôi cũng nên lễ phép đáp lại.

Vì vậy, tôi nhắn lại một câu: "Chào mọi người."

Tiếp theo là một chuỗi dài hoan nghênh.

Không có gì bất ngờ, trong lúc xem thông báo sản xuất, thời gian và địa điểm tập hợp, tôi lặng lẽ điều chỉnh thông báo để không làm phiền, tắt giao diện trò chuyện, và trong khi đi qua đi lại, nhìn lên bầu trời với ánh mắt mệt mỏi, tôi mới thoáng gạt đi một ít hối hận trong lòng.

Làm sao lại như vậy, làm sao lại như vậy.

Cuối tuần thứ hai, các anh chị trong nhóm đúng giờ bắt đầu quay phim. Tôi lo lắng không biết mình nên mở miệng nói về nhân vật này như thế nào với bạn cùng phòng, chỉ có thể mơ hồ nhờ họ hỗ trợ, trong khi những sinh viên năm dưới hỗ trợ cho đoàn phim là một truyền thống của học viện chúng tôi. Nghe tôi nói vậy, mọi người cũng không hỏi nhiều, rất vui vẻ tiễn tôi đi.

Cuộc sống đoàn phim không hẳn nhẹ nhàng, nhưng cũng xem như thú vị. Bạn diễn nữ chính cùng tôi là một chị năm trên rất nổi tiếng trong học viện, thường được gọi là Ngôn Hoán Chi. Năm nay là năm ba, chị ấy rất xinh đẹp, khi cười đôi mắt cũng sẽ có độ cong nhẹ. Vì đẹp lại dễ gần, cô ấy đã trở thành nữ chính hàng đầu trong các đoàn phim của học viện. Nghe nói lần trước cô ấy tham gia một đợt đề cương luận văn, hầu như mọi đoàn phim đều mời cô ấy, cuối cùng trong buổi tốt nghiệp, trên màn hình đều xuất hiện hình ảnh xinh đẹp của người này. Vì vậy, những người không hiểu biết lại cho rằng chúng tôi chụp chính là phim bộ.

Tưởng tượng đến cảnh đó, tôi không nhịn được mà cười thành tiếng, quay qua hỏi Trương Du: "Ngôn học tỷ là Bồ Tát sao? Diễn mười mấy tác phẩm tốt nghiệp liên tiếp, như vậy mệt mỏi quá chừng."

"Em biết cái gì." Trương Du liếc mắt qua ta một cái, "Chị ấy là người có tinh thần cống hiến cao. Ngôn Hoán Chi là nữ minh tinh của học viện chúng ta, không biết có bao nhiêu người muốn được làm bạn với nàng đâu."

"Vậy à." Tôi ngồi xổm ở góc, lén nhìn Ngôn Hoán Chi một cái, dùng kịch bản che mặt rồi hỏi tiếp, "Chị ấy được hoan nghênh vậy, chắc chắn đã có bạn trai rồi nhỉ?"

Trương Du cũng dùng cầm lấy kịch bản che mặt, hạ giọng trả lời như đang giữ bí mật: "Hiện tại chưa có đâu."

"Chưa có gì?"

Khi chúng ta đang thì thầm vui vẻ với nhau thì một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, cả tôi và Trương Du đều đồng loạt ngẩng đầu từ tư thế bát quái đáng khinh, phát hiện ra rằng nữ chính mà chúng tôi vừa thảo luận đang cười mỉm và ngồi xổm trước mặt mình.

Thái độ của Trương Du lập tức thay đổi, chị ấy liền cười rạng rỡ như một chú chó nhỏ vẫy đuôi: "Cái gì cũng không có, em chỉ đang thảo luận với Thường Nhạc về diễn xuất thôi mà."

Theo lời Trương Du, ánh mắt của Ngôn Hoán Chi dừng lại trên người tôi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn nàng, rồi nở một nụ cười ngại ngùng: "Chào chị, em là Thường Nhạc."

Nàng cũng mỉm cười, gật đầu đáp lại: "Chào em, hợp tác vui vẻ."

Trương Du nhân cơ hội đứng lên, giới thiệu: "Học tỷ, Thường Nhạc sẽ đóng vai A Nghiên."

Lúc đó tôi mới hiểu rõ mình sẽ đóng vai gì. Dù đã cầm kịch bản khá lâu nhưng tôi vẫn chưa đọc nổi mấy chữ. Nghe họ nói vậy, tôi mơ hồ hiểu ra phần nào.

Ngôn Hoán Chi nhìn ta một lúc rồi cười nói: "Thật sự rất hợp vai."

Không khí trên phim trường rất vui vẻ, nhưng trong lòng tôi thì như bị một nhát đâm đau điếng.

Bộ phim ngắn không dài, dự kiến quay hai cuối tuần là xong, và sau đó cũng gần đến kỳ thi cuối kỳ. Vì vậy, thời gian quay phim thực tế rất gấp rút, mặc dù miệng nói muốn tránh né, nhưng vì trách nhiệm, tôi vẫn nghiêm túc diễn xuất từ đầu đến cuối. Thức đêm là chuyện thường, cuối cùng cũng đã đóng máy thành công.

Ngày đóng máy không kéo dài đến khuya, khoảng hơn 8 giờ tối là đã hoàn thành mọi việc. Các nhân viên khác vẫn phải quay về khu dạy học để thu dọn thiết bị, còn nhóm diễn viên chúng tôi được phép về ký túc xá trước.

Dù sao cũng là đồng nghiệp đã làm việc cùng nhau suốt hai tuần, Ngôn Hoán Chi vốn dĩ không phải là người khách sáo, còn tôi tuy hơi chậm rãi nhưng không đến mức hai tuần vẫn như một đứa trẻ tự kỷ. Chúng tôi đã trở nên quen thuộc, hơn nữa lại cùng học trong một học viện, nên khi xuống xe, chúng tôi hẹn nhau cùng trở về ký túc xá.

Trên đường về, dưới sự dẫn dắt của Ngôn Hoán Chi, chúng tôi nói chuyện rôm rả từ ngành công nghiệp văn hóa đến lý tưởng nghệ thuật, từ chuyện hài hước về các niên khóa đến trình độ của các giáo sư. Không khí đầy ắp tiếng cười nói cho đến khi gần về tới dưới lầu, thì điện thoại tôi đột nhiên reo lên đánh gãy cuộc tro chuyện .

Tôi giơ tay làm một tư thế xin lỗi Ngôn Hoán Chi rồi móc điện thoại ra, nhìn vào màn hình thấy hiện lên dòng chữ lớn: "Thường Hỉ mời bạn tham gia cuộc gọi video."

Trước đó vì bận quay phim, tôi đã từ chối không biết bao nhiêu lời mời gọi video của Thường Hỉ. Giờ đây cuối cùng cũng rảnh rỗi, nghĩ tới tính khí hẹp hòi của Thường Hỉ, tôi đành nhấn nghe cuộc gọi. Sau vài giây chờ đợi, màn hình hiện ra hình ảnh của Thường Hỉ. Chưa kịp phản ứng, tôi nhìn kỹ lại thì thấy có thêm một người nữa — hóa ra là Tống Dữ Miên cũng ở đó.

Trong bóng tối, nét mặt tôi trở nên đặc biệt khó đoán. Thường Hỉ thấy vậy liền hỏi dồn dập: "Thường Nhạc, em đang làm gì đấy? Ban ngày không bắt máy, bây giờ lại lảng vảng ngoài đường khuya khoắt thế này?"

Tôi đau đầu, nhìn thoáng qua Tống Dữ Miên vẫn giữ vẻ mặt bình thản rồi thành thật đáp: "Ban ngày em đi giúp đoàn phim, giờ mới đóng máy."

Thường Hỉ bán tín bán nghi: "Đoàn phim nào mà tôi chưa nghe ngươi nói qua?"

"Chỉ là đoàn phim của học tỷ thôi." Tôi liếm môi, định nói lảng sang chuyện khác, "Chị đang làm gì ở ký túc xá Tống Dữ Miên vậy?"

"Qua chơi một chút thôi, tiện thể cùng gọi điện hỏi xem em dạo này thế nào." Thường Hỉ vui vẻ khoác lấy cánh tay Tống Dữ Miên. Tống Dữ Miên nhìn tôi và hỏi: "Muộn thế này, cậu về ký túc xá một mình à?"

Bản năng mách bảo tôi rằng chuyện này có khả năng sẽ diễn biến theo hướng bất lợi, miệng mở ra định phủ nhận, nhưng trước mặt hai người đó, tôi cảm thấy không tiện nói dối. Vì vậy, tôi chỉ đành liếc sang Ngôn Hoán Chi với ánh mắt cầu cứu.

Không ngờ Ngôn Hoán Chi hoàn toàn không hiểu tình cảnh của tôi, lại hiểu sai ý, gật đầu nhiệt tình và thò đầu vào màn hình nói: "Còn có tôi nữa mà."

Qua màn hình, tôi có thể cảm nhận không khí đọng lại. Sau một giây ngừng trệ, tôi nghe Tống Dữ Miên hỏi: "Vị này là?"

Tôi gắng gượng căng thẳng đáp: "Đây là học tỷ Ngôn Hoán Chi, nữ chính của bộ phim em đang giúp."

Ngôn Hoán Chi cười rạng rỡ và chào hai người, nụ cười tươi sáng trong đêm tối còn lấn át cả ánh đèn đường.

"Nữ chính." Tống Dữ Miên lặp lại, giọng bình tĩnh nhưng ta không thể nhìn rõ biểu cảm của nàng qua màn hình kém chất lượng. Nàng tiếp tục hỏi: "Vậy cậu đóng vai gì?"

"Tôi—"

Tôi chưa kịp tìm câu trả lời, Ngôn Hoán Chi đã nhanh nhảu đáp thay tôi: "Nàng là nữ số 2 của đoàn phim."

Xong đời.

Tôi k.êu r.ên trong lòng, và đúng như dự đoán, Thường Hỉ ngay lập tức hứng thú hỏi tiếp: "Thường Nhạc cũng có vai diễn hẳn hoi cơ đấy? Vậy hai cậu diễn vai gì?"

Diễn vai một nữ hài như thiên sứ.

Tôi yên lặng nghĩ sẵn trong đầu, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Ngôn Hoán Chi đã mỉm cười đáp lại một cách vô cùng thoải mái: "Tôi đóng vai một người theo đuổi gái thẳng."

Ta thấy rõ nét mặt của Tống Dữ Miên có chút giãn ra, dù chỉ trong khoảnh khắc, rồi nàng lại trở về vẻ bình thường. Nàng tiếp tục hỏi: "Vậy còn Thường Nhạc?"

Có lẽ do đã quen với sự hài hước trên phim trường, Ngôn Hoán Chi không chút do dự nói ra lời mà cả đoàn phim hay đùa: "Em ấy đóng vai một cô gái đồng tính yêu đơn phương."

Câu "yêu đơn phương" treo lơ lửng trong không khí, thậm chí còn gây sát thương hơn cả việc thừa nhận là đồng tính. Tôi nhìn Thường Hỉ và Tống Dữ Miên, cả hai đều rõ ràng bị sốc trong giây lát, sững sờ không nói nên lời.

Cứu mạng a.

Giờ khắc này, tôi cảm thấy như lại trải qua nỗi đau của lần bị từ chối thông báo năm ấy, chỉ cần ba giây nữa thôi, nước mắt sẽ trào ra.

Ba.

Hai.

Một.

Chỉ nghe bùm một tiếng, bên kia đã cúp máy.

Trong đêm tối chỉ còn tôi và Ngôn Hoán Chi, một người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn tôi thì khóc không ra nước mắt.

Thời gian trôi qua như rất lâu, mà cũng giống như chỉ một thoáng. Cuối cùng, Ngôn Hoán Chi áy náy lên tiếng hỏi: "Chị có nói gì sai không? Chị cứ tưởng bạn cùng phòng của em đều biết em là diễn viên."

"Đó không phải bạn cùng phòng của tôi a."

Tôi lại ngẩng đầu nhìn lên không trung với góc 45 độ, cố không để nước mắt rơi. Lần này, tôi không còn muốn giấu diếm gì nữa. Gió đêm mùa hè thổi làm hốc mắt tôi nóng lên, tôi hít sâu một hơi rồi bất đắc dĩ thở dài.

"Cậu ấy là... người tôi thích."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK