• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì Tống Dữ Miên còn phải tham gia tiết học cuối, nên khi tôi trở về ký túc xá còn chưa đến 7 giờ.

Tại sảnh chờ thang máy, tôi tình cờ gặp Ngôn Hoán Chi, một người đã lâu không thấy. Người này kéo theo một chiếc rương hành lý lớn và bao lớn bao nhỏ từ thang máy đi ra.

Tôi nghiêng người nhường ra lối đi. Nhận ra tôi, Ngôn Hoán Chi mỉm cười: "Thường Nhạc, đã lâu không gặp!"

Vì thế tôi bỏ qua việc tranh giành thang máy, dừng lại trò chuyện vài câu: "Học tỷ, chào!"

Tôi để ý chị ấy vừa kéo rương hành lý vừa cầm một cái túi trông có vẻ lộn xộn, cảm giác như sắp rời nhà trốn đi. Xuất phát từ sự lịch sự, tôi tiến lên giúp người nọ kéo rương: "Để em giúp chị."

Ngôn Hoán Chi không khách sáo: "Cảm ơn em nhiều!"

Tôi cùng chị ấy ra khỏi ký túc xá, nhìn tới lui không thấy chiếc xe nào, liền hỏi: "Chị gọi xe chưa?"

"Đang đậu ở cổng trường."

"Về nhà à?" tôi hỏi.

"Vừa khai giảng mà về nhà gì a. Nơi chị thực tập hơi xa trường học, đi lại quá khó khăn nên ra ngoài trọ." Ngôn Hoán Chi cười.

"Chị ở một mình à?" tôi tò mò.

"À không, còn có bạn trai."

Tôi thiếu chút nữa ngã vào lề đường, quay lại với ánh mắt hoảng hốt: "Bạn trai? Thật à?"

"Có gì đâu." Ngôn Hoán Chi bật cười, "Chị có bạn trai mà khiến em ngạc nhiên vậy sao?"

Trời ạ, chị ấy học kỳ trước còn tham gia diễn xuất trong một bộ phim về tình yêu đồng tính, giờ đã nhanh chóng ở chung?

Này cũng nhanh quá đi!

Nhớ lại những lần chị ấy trong đoàn phim kêu gào, tôi trong chốc lát không rõ cái nào làm tôi chấn động hơn: "Chị là gái thẳng?"

Ngôn Hoán Chi chớp chớp mắt: "Chị không giống sao?"

Giống... mới sợ!

Tôi hỏi: "Học kỳ trước không phải chị vẫn kêu gào độc thân sao?"

Chị ấy hỏi lại: "Còn em thì sao, không phải cũng vậy à?"

Tôi: "......"

Chuyện tôi và Tống Dữ Miên ở bên nhau không phải bí mật trong giới bạn bè, Tống Dữ Miên thừa nhận vô cùng thoải mái, tôi cũng chẳng có lý do gì để giấu giếm. Các bạn của tôi đều rất tốt, họ hiểu và chúc phúc cho chúng tôi. Ngay cả Trần Nhất Cách, người thường phản ứng thái quá, sau khi tiêu hóa một ngày, đã nói với tôi như một nhà tiên tri: "Xem đi, tôi đã nói các cậu rất xứng, tôi mới là người nhìn xa trông rộng."

Hiện tại, khi bị Ngôn Hoán Chi hỏi một câu đến á khẩu không trả lời được, tôi đành im lặng đẩy gương hành lí, tiếng bánh xe lăn lăn âm trầm vô cùng rõ ràng. Sau khi giúp học tỷ để gương lên xe chúng tôi liền nói tạm biệt.

Khi tôi trở về ký túc xá, vẫn chưa đến giờ tan học tiết cuối, chỉ có tôi và Diệp Mẫn Mẫn, hai sinh viên không mấy hứng thú với việc học, đang ngồi đối diện nhau. Sau một lúc im lặng, cậu ấy lên tiếng: "Hôm nay sao cậu về sớm thế?"

"Tại nàng có khóa học," tôi trả lời, vừa treo áo khoác lên ghế. Nghĩ một hồi, tôi chia sẻ: "Vừa rồi gặp Ngôn Hoán Chi, chị ấy chuẩn bị ra ngoài ở."

"A?" Diệp Mẫn Mẫn ngay lập tức tỏ ra hứng thú, "Chị ấy yêu đương à?"

Tôi ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"

"Bình thường mà, yêu đương thì phải ra ngoài ở thôi."

"Ban chúng ta không phải có một cặp mới năm nhất đã dọn ra sao, mỗi ngày đều dính như sam cùng nhau đến trường."

Tôi tròn mắt: "Thật sao? Lớp chúng ta có một cặp à?"

Diệp Mẫn Mẫn bực bội: "Ôi trơi. Sao cậu một chút cũng không quan tâm đến bạn bè mình thế?"

Nhớ lại một chút, đúng là có gặp một đôi nam nữ luôn dính lấy nhau, nhưng tôi luôn là kiểu người đi học là ngủ, chuông tan học mới tỉnh lại. Tất cả mọi thứ trong lớp như một giấc mơ, làm sao mà có thời gian để quan tâm điều đó?

"Tôi sai rồi," tôi vô cùng thành thật tự kiểm điểm, sao đó hỏi, "Sao bọn họ lại có nhiều tiền như vậy?"

"Có thể do gia đình họ hỗ trợ, hoặc làm thêm bên ngoài," Diệp Mẫn Mẫn nói. Có lẽ thấy tôi trầm tư, giọng cô ấy bỗng cao lên: "Thường Nhạc, không lẽ cậu cũng nghĩ đến việc ra ngoài ở?"

Tôi há miệng thở d.ốc, suy nghĩ về chi phí sinh hoạt của mình, rồi nhớ lại những khoảnh khắc bên Tống Dữ Miên, do dự một hồi, nhưng lại nuốt lời xuống.

"Tạm thời chưa nghĩ đến, bây giờ ra ngoài ở... vẫn còn sớm."

Càng nói, những hình ảnh không thể tránh khỏi lại hiện lên rõ ràng trong đầu. Cuối cùng, lời nói ra lại khiến tôi đỏ mặt, nhìn thấy ánh mắt châm biếm của Diệp Mẫn Mẫn, tôi ngượng ngùng như hoa sen trắng tinh khiết nói: "Tôi chưa chuẩn bị tốt."

"Thôi thôi, cậu đừng rảnh rỗi đi uống rượu cho say, rồi về đây giả vờ ngây thơ trước mặt tôi." Diệp Mẫn Mẫn nhíu mày, "Tống Dữ Miên là bạn gái thứ mấy của cậu?"

Giả vờ cái rắm!

"Người đầu tiên!" Tôi bị nàng chọc tức đến nổi trận lôi đình, "Tôi đâu có nhàn rỗi uống rượu? Dù cho tôi có uống rượu, chẳng lẽ không thể là một cô gái tốt sao?"

"Thật giả?" Diệp Mẫn Mẫn không thể tin, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên, "Vậy sao hồi ở trường trung học cậu bị gọi là 'Thường Nhạc Vương Tử'?"

"Còn tưởng rằng cậu thực sự được hoan nghênh chứ."

"Cái đó... cũng được hoan nghênh nhiều mà."

Chẳng hạn như mỗi ngày tan học, có người đợi tôi để nhờ chuyển giao quà cho Tống Dữ Miên.

Hay như các nữ sinh trong lớp thường đến trêu chọc tôi ầm ĩ.

Rồi còn một số bạn bè đơn phương bị từ chối, ôm tôi khóc lóc, lệ rơi đầy mặt, bảo rằng vẫn còn có ''Thường Nhạc Vương Tử' của chúng ta mà'.

Dù đúng là có được sự chú ý, nhưng vui đùa chỉ là vui đùa, một 'vương tử giả' làm sao có thể thay thế cho vương tử thật sự?

Vương tử dài, vương tử ngắn, khi có đàn ông là tôi thành không quan trọng ngay!

Mẹ nó.

Nếu tôi thực sự được nhiều người yêu thích, thì sẽ không đến nỗi khi đối mặt với Tống Dữ Miên lại lúng túng đến mức không nói nên lời rồi.

Bình thường tôi vẫn cảm thấy mình rất vô dục vô cầu, nhưng hôm nay liên tiếp gặp gỡ, khiến tôi không thể kiềm chế bắt đầu tưởng tượng về tương lai cùng Tống Dữ Miên, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau về nhà, cùng nhau ngủ, như vậy như vậy như vậy...

Ôi trời!

Tôi thật tội lỗi.

Sau khi tắt đèn, tôi vẫn nằm trằn trọc trên giường, nhớ lại những cảm giác ấm áp của những nụ hôn, nghĩ đến nắm tay hay ôm nhau, khi da thịt chạm vào nhau, nhịp tim đập rối loạn, cuối cùng chỉ thấy chăn ấm bỗng dưng oi bức, không nhịn được hỏi các nàng: "Ai tắt điều hòa vậy? Nóng quá."

"Cậu phát sốt sao?" Hà Lưu ngạc nhiên nói, "Điều hòa vẫn luôn bật, phòng mình có khi nào mà không bật điều hòa chứ?"

Tôi giương mắt nhìn lên, điều hòa vẫn sáng đèn, trong lòng chợt rùng mình. Xong rồi, thật là tôi tự mình thiêu đốt bản thân tôi.

Tôi có tội.

Tôi lại uể oải chui vào chăn, cố gắng xóa tan những từ ngữ "Tống Dữ Miên," "Ngủ," và "Cùng Tống Dữ Miên ngủ" ra khỏi đầu. Thật vất vả mới vừa có chút buồn ngủ, thì những thông báo lại tiếp tục đánh thức tôi. Cầm điện thoại lên, thấy Tô Kiến Trạch gửi tin nhắn, càng thêm tức giận.

Bên kia, Tô Kiến Trạch vẫn chưa hết hy vọng, chỉ hỏi: "Thường Nhạc, có onl không?" Sau hai câu mở đầu đơn giản, hắn đi thẳng vào vấn đề.

"Có thể giúp anh nói với Tống Dữ Miên, nhờ em ấy diễn giúp anh một vai được không?"

"Các em quan hệ tốt, em nói chắc sẽ có hiệu quả."

Tôi phi thường không vui híp híp mắt, chơi một lúc Anipop, đánh giá thời gian đã gần trôi qua khá lâu, vô cùng hợp lý mà từ chối Tô Kiến Trạch: "Vừa hỏi cậu ấy, nàng nói không rảnh."

Rất nhanh, Tô Kiến Trạch lại phản hồi: "Vậy khi nào em ấy rảnh? Anh có thể sắp xếp theo thời gian của nàng."

Hảo gia hỏa, còn chưa đủ sao!

Tôi gõ chữ: "Anh quay chụp cái gì mà có thể tùy tiện định thời gian như vậy?"

Tô Kiến Trạch: "Vốn ít cốt truyện, tham khảo thanh thiếu niên phạm tội, kiểu như thế."

Tôi hỏi: "Anh tìm nàng diễn nữ chính à?"

Tô Kiến Trạch: "Đúng vậy."

Tôi lại hỏi: "Nam chính là ai?"

Tô Kiến Trạch: "Ạm."

Tôi cười lạnh: "Không phải nam nữ chính còn làm người yêu của nhau chứ?"

Tô Kiến Trạch: "Ha ha, đúng vậy."

Tôi: "Vậy càng không được."

Tô Kiến Trạch: "Tại sao?"

Tôi: "Bởi vì người yêu cậu ấy không đồng ý."

Tô Kiến Trạch: "?"

Tô Kiến Trạch: "Em ấy có đối tượng khi nào?"

Tô Kiến Trạch: "Em đừng gạt anh."

Tô Kiến Trạch: "Ai?"

Tại đây, tôi cố ý trêu đùa, mở một trận Anipop, khi hắn đã gửi hai cái tin, tôi mới đáp lại: "Tôi."

Tô Kiến Trạch: "......"

Tô Kiến Trạch: "Đừng đùa."

Tôi tức giận: "Đùa cái rắm."

Tô Kiến Trạch: "Em là nữ, nàng cũng là nữ,"

Trong lòng tôi mắng hắn ngốc nghếch, rồi thở dài: "Chúng tôi đều thích nữ."

Bên kia hiếm khi trầm mặc, khi tôi chuẩn bị lặp lại một lần nữa câu thần chú để đuổi buồn ngủ, di động lại rung lên.

Chậc.

Tên này thật đúng là không biết mệt.

Tôi không kiên nhẫn mà từ gối đầu với di động, xem tin nhắn mới nhất từ Tô Kiến Trạch. Không xem thì không sao, vừa thấy xong thì nổi trận lôi đình, cọ cọ một chút rồi ngồi dậy.

Tô Kiến Trạch: "Thường Nhạc, có phải em thích anh không?"

Động tĩnh quá lớn, khiến Diệp Mẫn Mẫn ở giường bên cạnh mơ mơ màng màng oán giận: "Thường Nhạc, giữa khuya cậu làm gì ồn ào vậy?"

Tôi cọ cọ xuống giường, từ ngăn tủ lấy ra một chai bia, ùng ục mà uống hết hơn phân nửa. Sau khi bình tĩnh lại, tôi phát hiện hắn vẫn chưa có ý định dừng lại.

Tô Kiến Trạch: "Anh nghĩ lại, là anh không đúng, thật xin lỗi vì đã không chú ý đến tâm tình của em."

Có bệnh à!

Tôi không còn kiên nhẫn để cảm nhận mị lực của hắn, liền trả lời: "Anh có bệnh à."

Tôi: "Đồ điên."

Tôi: "Biến."

Sau đó, không quay đầu lại, tôi kéo chăn đen lên, ước lượng chai bia trong tay, ngửa đầu uống cạn. Một lần nữa bò lên giường, gửi tin nhắn cho Tống Dữ Miên: "Sau này không cần để ý Tô Kiến Trạch."

Tống Dữ Miên: "Đã sớm không để ý."

Tống Dữ Miên: "Anh ta làm sao vậy?"

Tôi tức giận: "Hắn còn muốn tôi giật dây cho các người."

Tôi: "Tôi bảo cậu là bạn gái của tôi."

Tôi: "Hắn không tin."

Tôi: "Hắn nói là vì tôi thích hắn, cản trở các người."

Tống Dữ Miên: "......"

Tống Dữ Miên: "Cậu đợi chút."

30 giây sau, Tống Dữ Miên gửi hình chụp màn hình cuộc trò chuyện với Tô Kiến Trạch. Trong đó, nàng đã gửi hai câu: "Đồ điên."và "Biến đi."

Thật sự không thể tin rằng đây là Tống Dữ Miên sẽ nói ra.

Tôi có tội, Tống Dữ Miên cư nhiên lại vì tôi mắng chửi người.

Thật sự không thể tin, Tống Dữ Miên lại vì tôi mắng chửi người.

Ha ha ha.

Loại hạnh phúc này thật sự tồn tại sao?

Tống Dữ Miên còn dặn dò tôi: "Thường Nhạc, xóa kết bạn anh ta đi."

Khóe miệng tôi không tự chủ được mà giơ lên: "Đã xóa rồi, mắng xong là xóa ngay."

Tống Dữ Miên: "Ngoan."

Ngầu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK