• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có phải Tống Dữ Miên say đến điên rồi không?

Đỡ cậu ẫy uống xe, tôi vẫn đang rối như tơ vò.

Cậu ấy say hay không say? Là đối phương uống nhiều hay tôi uống nhiều?

Tại sao muốn ngủ cùng tôi?

Ngủ như thế nào?

Lời của ma men, nếu bây giờ tôi đồng ý, ngày mai tỉnh dậy cậu ấy có tức giận không? Nếu tôi từ chối, bây giờ cậu ấy giận thì phải làm sao?

Lời của cậu ấy làm tôi bối rối, hiện tại tôi tỉnh táo đến mức có thể thi đại học lần nữa, nhưng thi đại học cũng vô ích, vì người tôi từng thích, cũng là cô gái từng từ chối tôi hiện tại lại khiến tôi không kiềm được mà để ý đến. Người con gái trước đó không lâu làm tôi đau lòng hạ quyết tâm sẽ không giẫm lên vết xe đổ, sau khi say rượu lại muốn ngủ cùng tôi!

Tại sao lại như vậy?

Tôi, Thường Nhạc, mặc dù mấy năm nay học hành không tốt, tính cách cũng không ra gì, nhưng ưu điểm của tôi là biết rõ giới hạn của bản thân. Sau khi nhận ra Tống Dữ Miên không có ý gì vơi mình, tôi đã chủ động rút lui, từ đầu đến cuối luôn rõ thân rõ phận, không hề có ý định vượt qua giới hạn.

Tôi tin rằng một người sáng suốt chính trực như Tống Dữ Miên cũng sẽ nhìn nhận ra điểm này, cho nên việc cậu ấy say xỉn theo bản nắng mà nói những lời này với tôi, có lẽ chỉ đơn giản vì chúng tôi là đồng học, có chút que biết, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường a.

Hơn nữa, tôi là nữ, Tống Dữ Miên cũng là nữ, những rung động đẹp đẽ thời niên thiếu kia sớm đã qua, bỏ qua những chuyện cũ không đáng nhắc đến, hai cô gái ngủ chung một giường là chuyện quá đỗi bình thường.

Đúng vậy, bình thường.

Thường Nhạc, đừng lo lắng, chúng ta cũng giống như bạn cùng phòng ký túc xá, thỉnh thoảng cũng sẽ chung chăn tâm sự thôi a.

Một chút vấn đề cũng không có.

Thật phiền phức, nói đi nói lại vẫn do bà Thường Hỉ kia, một bữa cơm mà thôi, ăn xong là xong, một hai phải kéo người ta đi uống rượu ca hát, giờ thì tốt rồi, bọn họ thì ăn chơi vui vẻ, chỉ có tôi phải đi chăm sóc một ma men.

Mất cả buổi mới đưa cậu ấy đến được phòng, tôi đã mệt đến mức không rảnh để thương hoa tiếc ngọc, giống như dở hàng mà đem cậu ấy lên giường, giúp người nọ cởi áo khoác và đắp chăn xong tôi mới như hoàn thành nhiệm vụ mà thở phào một hơi.

Tống Dữ Miên không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, tôi tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, tự hỏi rốt cuộc đêm nay nên thế nào,có nên rời khỏi rồi để lại cho cậu ấy một tờ giấy hoặc một tin nhắn WeChat, chuông di động mà từ ngoài reo len.

Tôi theo bản năng muốn ra ngoài nghe điện thoại, mới vừa ấn then cửa liền phát hiện di động của tôi đang ở túi quần, là điện thoại của Tống Dữ Miên reo.

Không lâu sau, tôi nghe thấy có tiếng xoay người sột soạt, tiếng chuông ngừng, Tống Dữ Miên uy một tiếng nghe máy.

Vì giữa chừng bị đánh thức, giọng nói mang theo chút khàn khàn, không biết có phải ảo giác hay không, tôi cảm thấy cậu ấy có chút khí rời giường, bởi vì từ đối thoại mơ hồ mà tôi nghe thấy, ngữ khí người này ít nhiều có chút không kiên nhẫn.

"Tôi không có việc gì."

"Tôi đang ngủ."

"Không cần, có người chiếu cố tôi."

"Được, cứ như vậy."

"Cảm ơn học trưởng."

Sau đó không đợi đầu bên kia nói gì nữa, Tống Dữ Miên liền tắt máy, sau khi nghe xong điện thoại không nằm xuống ngay mà có vẻ tỉnh táo một chút, vì sau một loạt âm thanh xốc chăn, tôi nghe cậu ấy kêu tôi.

"Thường Nhạc?"

"A." Tôi vội vàng mở cửa phòng vệ sinh ra ngoài, vờ như chính mình vừa mới rửa mặt xong, như không hề làm việc nghe trộm đáng khinh, vờ như không biết bên ngoài xảy ra việc gì: "Sao vậy?"

Từ câu "Cảm ơn học trưởng." kia, thông minh như tôi lập tức đã hiểu đoạn hội thoại kia bảy tám phần, nhất định là Tô Kiến Trạch gọi đến đây tỏ vẻ quan tâm. Lúc mang Tống Dữ Miên đến đây Tô Kiến Trạch đã đi theo bạn cùng phòng của tôi đi mua rượu, trở về phát hiện người không còn đó, chắc chắc sẽ nghĩ 'Biết vậy không rời đi.'

Tất nhiên sẽ hối hận đã bỏ lỡ  cơ hội tạo hảo cảm bằng cách đưa Tống Dữ Miên trở về, giờ gọi đến, đúng là mất bò mới lo làm chuồng.

Quả nhiên a, Tô Kiến Trạch cũng như mấy tên nam nhân khác thôi.

Chỉ lo tỏ vẻ quan tâm mà không nghĩ sẽ quấy rầy Tống Dữ Miên, người ta đang đang nghỉ ngơi lại chạy đến quấy rầy, làm người không cao hứng.

Ha ha.

Vừa lắm, nên sớm vậy rồi.

Tống Dữ Miên đương nhiên không biết lúc này tôi đang vui sướng khi người khác gặp họa, thấy tôi xuất hiện trước mắt như linh thú được triệu hồi, ngũ quan căng chặt rốt cuộc cũng thả lỏng chút, hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"

Tôi chỉ ít nước còn sót trên mặt: "Tôi đi rửa mặt."

"Nga." Đằng ấy nghe xong liền muốn nằm xuống, lại nhớ ra gì đó, dừng lại hỏi: "Sao cậu chưa ngủ?"

A?

Tôi nghĩ Tống Dữ Miên đã tỉnh rượu, tôi lắp bắp: "Tôi... Tôi... Lát nữa tôi...."

Đi sang phòng kế bên ngủ.

"Không được."

Đối phương như biết trước tôi muốn nói gì, không đợi tôi nói nửa câu còn lại đã từ chối ý định.

Tôi khó hiểu "Vì sao?"

"Lúc nãy cậu đã đáp ứng mình rồi."

Tống Dữ Miên đây là tỉnh hay say?

"Có sao?"

"Lúc nãy trên xe cậu nói, được được được."

"Tôi..." Tôi vừa định phản bác, nghĩ lại, lúc đó giống như tôi đang dỗ cậu ấy, người nọ nói gì tôi cũng đáp ứng được được được.

Được được cái đầu ngươi a, hiện tại đem chính mình bán đi rồi.

Tống Dữ Miên bắt lấy góc chăn, ánh mắt mê loạn, trạng thái rõ ràng có thể ngã xuống ngủ trong 1 giây, nhưng vẫn không quên việc tôi hứa: "Cậu đổi ý sao? Thường Nhạc, cậu lúc nào cũng nói mà không giữ lời sao?"

Này này này...

Sao cậu ấy có vẻ rất ủy khuất a?

Cái gì mà, tôi không giữ lời. Mối quan hệ của tôi với Tống Dữ Miên chứa đầy những ký ức tang thương. Dù có lẽ tôi có tội, nhưng lời nói suông không thể nào nói hết.

Mà nói lại, sau khi thổ lộ bị từ chối thì thôi đi, còn không ngừng bị vả mặt đau điếng nhiều lần, đáng lẽ tôi mới là người nên say sỉn mông lung mà lên án cậu ấy đây.

Không đợi tôi trả lời, tiếng chuông di động lại vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại của chúng tôi. Tống Dữ Miên không thèm trả lời, vùi đầu vào chăn, có vẻ như muốn che đi tất cả. Thấy vậy tôi cũng không muốn tranh luận vô nghĩa, cầm điện thoại lên đưa cậu ấy.

"Tống Dữ Miên, cậu có điện thoại a."

Cậu ấy cau mày: "Ai vậy?"

Tôi mìn vào màn hình đọc từng chữ một: "Tô học trưởng."

"Học trưởng nào?"

"Tô Kiến Trạch học trưởng."

" Ai cơ?"

"Ừm..." Tôi lúng túng không biết giải thích thế nào, "Là vị học trưởng gần đây rất nhiệt tình với cậu đó."

"À."

"Cậu mau tiếp điện thoại đi."

"Ai nhiệt tình với mình?"

"Tô học trưởng ấy." Tôi nhẹ giọng nhắc nhở: "Là người đóng nam chính với cậu."

"Hôm nay còn chở cậu đến nhà hàng nữa."

Nghe xong. Đằng ấy quay ngoắc người lại, bỏ mặc tôi và chiếc điện thoại: "Anh ta thật phiền."

Tốt thôi, phiền là tốt rồi!

Lại lần nữa không thể kiềm ném niềm vui khi người khác gặp rắc rối. Bên kia Tô Kiến Trạch vẫn miệt mài gọi, tôi thấy không đành, khẽ lay vai người giả ngủ kia.

"Hay cậu nghe điện thoại một chút đi, không thể để anh ta cứ gọi mãi được."

"Không cần." Cậu ấy cuộn người lại, nhỏ giọng nói: "Cậu muốn nghe thì nghe."

"Hả? Tôi a?" Tôi bối rối, "Tôi nghe thì không ổn, hơn nữa tôi cũng chẳng có  gì để nói với anh ta."

"Vậy thì... cậu cứ nói mình ngủ rồi, bảo anh ta đừng gọi nữa."

Lúc Tô Kiến Trạch gọi điện lần thứ ba, Tống Dữ Miên dường như không có ý định phản hồi, đành nhặt chiếc điện thoại lên, bấm nút nghe.

Giọng Tô Kiến Trạch đầy lo lắng: "Miên Miên à?"

Miên Miên cái gì!

Tôi cáu kỉnh nói: "Học trưởng, Tống Dữ Miên đã ngủ rồi."

Tô Kiến Trạch im lặng hồi lâu, sau đó mới nhận ra tôi là ai: "Thường Nhạc? Sao cậu lại ở đó? Hai người ở chung phòng à?"

Gì mà sao tôi lại ở đó?

"Đúng vậy, tôi đưa cậu ấy về, đương nhiên là tôi ở cùng cậu ấy rồi." May mà tôi còn ở đây với Tống Dữ Miên, bằng không không biết Tô Kiến Trạch sẽ phiền phức đến mức nào đâu. Nghĩ đến đây, tôi cũng bực mình vì sự phiền phức của anh ta, vội vàng đuổi anh ta đi: "Anh đừng gọi điện nữa, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy. Chúng tôi đều phải ngủ."

"À... ừ." Tô Kiến Trạch nghẹn lời một chút, "Em ấy không sao chứ? Mai này khi em ấy tỉnh dậy...".

Nói đến đây, đầu dây bên kia đột ngột im bặt. Đảo mắt, tôi nhận ra điện thoại trong tay mình đã biến mất. Có lẽ là chịu không nổi cuộc trò chuyện của chúng tôi, Tống Dữ Miên đã đứng dậy, cầm lấy điện thoại và cúp máy trước khi người bên kia kịp nói hết lời.

Sau đó, trước sự ngạc nhiên của tôi, người nọ tắt chuông, khóa màn hình và đặt điện thoại xuống.

Tôi hỏi: "Sao cậu lại tắt điện thoại?".

Tống Dữ Miên hừ mũi một tiếng: "Phiền."

Tôi cố gắng khuyên nhủ cô mèo đang xù lông: "Anh ta cũng chỉ quan tâm cậu thôi a."

Sắc mặt cậu ấy vô cùng khó coi. "Thường Nhạc, tắt đèn."

"A? Nga.... được."

Tôi ngoan ngoãn đem đèn bang một tiếng tắt đi, trong phòng lập tức tối sầm xuống, tôi tay chân luống cuống đứng một nơi một lúc để thích ứng ánh sáng. Trong đêm tối chỉ có thể nghe thấy âm thanh chính mình nuốt nước miếng, đang lúc tôi đang tự hỏi nên ở đây hay rời đi, người trên giường lại mở miệng.

"Sao cậu còn chưa lên?"

Nga nga nga nga.

Vội vàng cởi áo khoác, tôi leo lên giường và nằm xuống rìa, giữ cho cơ thể thẳng tắp.

Ngoài tiếng nuốt nước miếng của bản thân, giờ đây tiếng tim đập thình thịch của tôi vang vọng rõ ràng trong màn đêm tĩnh mịch. Tôi nghi ngờ Tống Dữ Miên cũng có thể nghe thấy, vì vậy bầu không khí trở nên ngượng ngùng.

Nhưng chính Tống Dữ Miên là người bảo tôi lên giường. Chúng tôi nằm chung giường một cách đơn thuần như vậy. Nếu ngày mai người này nếu có lật mặt không nhận, tôi cũng thanh thản, không thẹn với lòng.

Hơn nữa, Tô Kiến Trạch có lẽ lát nữa còn sẽ gọi đến. Vậy thì tôi sẽ tiếp thêm một cuộc điện thoại giúp cậu ấy, với danh nghĩa là chăm sóc a. Hay là cứ làm người tốt đến cùng, " đưa Phật đưa đến Tây thiên". Dù Tống Dữ Miên có ngang ngược đến đâu cũng không thể từ chối, hoặc là sẽ có những hiểu lầm không đáng có.

Tốt lắm Thường Nhạc, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói có sách mách có chứng.

Ngày mai nếu Tống Dữ Miên thực sự không nhớ gì về chuyện tối qua, đến chất vấn tôi, tôi sẽ bình tĩnh kể lại mọi chuyện cho cậu ấy biết. Để đằng ấy nên biết tốt xấu, hiểu rõ sự việc vốn không có gì.

Hoàn thành kế hoạch trong đầu, tôi nhắm mắt, nằm thẳng trên giường và thiếp đi. Bỏ mặc những chuyện học trưởng học muội, Thường Hỉ hay Thường Nhạc, thích hay không thích, tất cả đều tan biến trong men say và cơn buồn ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK