• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thường Nhạc tôi tóm lại cũng là một người nói được làm được. Đúng như vậy, sau khi hứa với Tống Dữ Miên sẽ gắp cho cậu ấy một con gấu thật lớn, ngày hôm sau, tôi đã dắt Diệp Mẫn Mẫn quay lại khu trò chơi điện tử ngày hôm qua.

Hôm qua khi tôi ôm chú gấu bông trúc về ký túc xá, các bạn cùng phòng khác thường xuyên nhìn tôi với ánh mắt tò mò và liên tục hỏi han. Biết được chú gấu không phải do con trai tặng, Giang Vũ Tây và Hà Lưu liền mất hứng thú. Chỉ có Diệp Mẫn Mẫn, sau khi tắt đèn ngủ, vẫn không chịu buông tha mà trò chuyện riêng với tôi và hỏi han về món quà.

Bị Diệp Mẫn Mẫn làm phiền đế không chịu nổi, tôi tung hết sức lực liên tục tếp chiêu. Sau khi nghe câu chuyện mất mặt đó xong, Diệp Mẫn Mẫn cười ha ha ha không ngừng, sau đó hứa ngày mai sẽ cùng tôi đi rửa mối nhục xưa.

Trên xe buýt đông đúc, Diệp Mẫn Mẫn vẫn còn tỏ ra kinh ngạc: "Tôi tưởng cậu không thân với Tống Dữ Miên cơ? Sao hai cậu lại đi chơi cùng nhau nhanh vậy?"

"Không phải đi chơi không rủ các cậu nha, là do các cậu không ai hỏi tôi cả."

Giữa tiếng ồn ào của xe cộ, chúng tôi đứng đối diện nhau ở cửa sổ xe. Cảm thấy có chút mệt mỏi, tôi tựa đầu vào thanh chắn và nói: "Hôm nay là lần thứ hai chúng ta cùng nhau đi chơi kể từ khi lên đại học."

Diệp Mẫn Mẫn nửa đùa nửa thật: "Tôi thấy cậu chẳng qua là không thể cưỡng lại sức hút của mỹ nữ thôi."

"Mới không có!"

Tôi phản bác một cách tức giận và quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố lúc chạng vạng nhộn nhịp như dòng chảy, bóng tối dần bao trùm xuống bầu trời mùa đông. Tôi mặc chiếc áo khoác len dài, đội mũ nồi vì không gội đầu, và chỉ đứng yên lặng như một họa sĩ đường phố u buồn.

Nghe có vẻ không hay lắm nhỉ?

Nhớ lại việc thua sạch 51 xu vào ngày hôm trước, tôi quyết tâm gỡ gạc và nạp thêm 100 xu. Diệp Mẫn Mẫn reo hò vui mừng và hỏi tôi: "Thường Nhạc, nếu cậu kẹp được cho Tống Dữ Miên xong, cậu cũng sẽ cho tôi một cái chứ? Dù sao tôi cũng lặn lội đường xa đến đây để cổ vũ cậu mà."

Tôi hào phóng vung tay và đồng ý một cách vui vẻ: "Không vấn đề gì, thỏa thuận nhé."

"Tuyệt vời!" Diệp Mẫn Mẫn còn hào hứng hơn cả tôi. "Chúng ta bắt đầu từ đâu?"

"Bắt đầu từ đâu?" Tôi cười khẩy và chỉ vào một chiếc máy móc ở trung tâm có một con thú bông khổng lồ hình con kỳ lân to bằng nửa người, tuyên bố: "Trẻ con mới chọn lựa, người lớn chỉ cần cái to nhất."**

Diệp Mẫn Mẫn cau mày: "Cái này nhìn khó quá."

"Khó mới vui chứ!"

Tôi xoa tay hăm hở tiến về phía máy móc, cởi áo khoác đưa cho Diệp Mẫn Mẫn, hít một hơi thật sâu và bắt đầu hành trình chinh phục đầy gian nan của mình.

Một tiếng sau, Diệp Mẫn Mẫn kiệt sức ngồi xuống đất bên cạnh tôi, van xin:

"Thường Nhạc, bỏ đi, tôi đi mua cho cậu một cái, cái này đã 72 xu rồi."

"Không được." Lúc này tôi đã hăng say chiến đấu, không thể nào nghe theo lời khuyên nản lòng này. "Tôi đã nắm được bí kíp của trò chơi này, chỉ cần thêm một chút nữa là thành công."

"Với số tiền này, cậu có thể mua được bao nhiêu con gấu rồi."

"Nhưng đó không giống nhau." Lại một lần nữa dốc hết vốn liếng, tôi không cam tâm ném thêm một xu nữa và kiên định nói: "Tôi không tin, dựa vào đâu Tống Dữ Miên chỉ chơi một lần là kẹp được?"

"Đó là do người ta có năng khiếu và may mắn."

Diệp Mẫn Mẫn an ủi tôi.

"Vậy càng không có lý nào, tôi còn là quán quân chơi game D ở trường Tương Châu cơ mà."

Diệp Mẫn Mẫn khuyên nhủ một cách bất lực: "Đây là hai chuyện khác nhau, cậu không cần cố chấp vậy."

Tôi bướng bỉnh đi lên, nghiến răng nói: "Tôi càng muốn có được!"

Lời nói vừa dứt, một con thú bông lại một lần nữa rơi xuống từ trên không trung vào trong hộp.

Tôi che mặt than vãn: "Sao lại thế này chứ."

Diệp Mẫn Mẫn xoa bóp đôi chân tê rần vì ngồi xổm, đỡ tôi đứng dậy với bờ vai run rẩy, hết lời khuyên bảo: "Thường Nhạc, bình tĩnh nào, về thôi."

"Cậu cứ kiên trì thế này, tôi còn tưởng cậu thích Tống Dữ Miên cơ."

Tôi nhíu mày nặng nề, nhất thời rối loạn đầu trận tuyến, đồng xu trong tay đang rơi xuống đất, nhưng lại bị tôi nhanh tay che giấu đi.

Tôi cúi xuống nhặt đồng xu, khẽ ho hai tiếng và nói: "Cậu nghĩ gì thế, tôi sao lại thích Tống Dữ Miên."

Diệp Mẫn Mẫn chớp chớp mắt, đương nhiên nói: "Bởi vì cậu ấy xinh đẹp, lại còn tốt bụng nữa."

Tôi lờ đi lời cô ấy, xoay người tiếp tục chiến đấu với con thú bông trong tủ: "Nói chung là hai chúng tôi không quen thuộc nhau lắm."

Diệp Mẫn Mẫn lặp lại lời tôi nói: "Một lần quen hai lần thân không phải sao. Nếu cậu không thích Tống Dữ Miên, vậy hôm nay bỏ qua đi, chúng ta lần sau lại đến."

"Không được." Tôi dứt khoát cự tuyệt: "Tôi đã nói hôm qua rồi, muốn kẹp con lớn nhất cho cậu ấy."

"Ồ." Diệp Mẫn Mẫn nhướng mày, nói với giọng điệu âm dương quái khí: "Vậy cậu không phải là thích cậu ấy sao?"

Tôi thanh minh: "Tôi đây là giữ lời hứa, không phải thích cô ấy."

"Đừng lừa tôi." Diệp Mẫn Mẫn tuy không đọc nhiều sách giáo khoa thời cấp 3, nhưng lại xem không ít truyện tranh thiếu nữ, cô ấy bẻ đầu ngón tay ra phân tích cho tôi: "Cậu xem nào, đi ra ngoài hẹn hò, cùng nhau ăn tối, cùng nhau xem phim, cùng nhau dạo phố, lần thứ hai gặp mặt mà mang theo con thú bông mà lần trước không kẹp được ——"

"Chết tiệt, Thường Nhạc, cậu giỏi thật, nếu tôi là Tống Dữ Miên, kẹp được con thú bông này mình sẽ gả ngay cho cậu!"

Nói xong cô ấy lại cảm động: "Cũng quá cảm động đi, cố tình trộm về kẹp con thú bông mà lần trước không kẹp được, lại có ý nghĩa như vậy... Ôi trời, mà tôi, mới được chứng kiến trường hợp này ——"

"Diệp Mẫn Mẫn, đủ rồi." Tôi bất đắc dĩ cắt ngang lời cô ấy đang say mê: "Thứ nhất, tôi sẽ không cưới cậu."

Diệp Mẫn Mẫn hừ một tiếng.

"Thứ hai, đây là tôi đang tạ ơn Tống Dữ Miên, tôi không thích cậu ấy."

Diệp Mẫn Mẫn không chịu buông tha: "Sao cậu có thể khẳng định chắc chắn như vậy?"

Tôi bật cười: "Tôi sao không thể khẳng định? Đầu óc tôi nằm trên người tôi chứ đâu."

"Cậu đây là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường."

Tôi bị bực bội đến mất kiên nhẫn, nhìn vào hộp xu còn lại chỉ một đồng xu cuối cùng, cũng không còn hứng thú muốn tiếp tục thử thách nữa —— tôi hiện tại thừa nhận mình thực sự không có chút năng khiếu nào trong mảng này, việc đã đến nước này, không bằng bất chấp tất cả mà dập tắt hy vọng, quay lại lên mạng mua con thú bông và báo cáo kết quả công việc cho xong.

Tôi cầm lấy đồng xu cuối cùng trong tay Diệp Mẫn Mẫn, vẫy vẫy và nói một cách trịnh trọng: "Chú ý nhé, đây là đồng xu cuối cùng, kẹp xong chúng ta về nhà."

Diệp Mẫn Mẫn hỏi: "Kẹp không được cũng không tiếp tục?"

"Không được," Diệp Mẫn Mẫn thở dài, "Tôi mới khen cậu xong, sao cậu có thể từ bỏ?"

Tôi lắc đầu, bực bội nói: "Cậu thật là bướng bỉnh. Tôi đã nói rồi, tôi đây là tận tình tận nghĩa, nếu không kẹo đựơc gấu lên, chứng tỏ tôi và Tống Dữ Miên không có duyên phận, tôi thật sự không thích cô ấy."

Diệp Mẫn Mẫn nhún vai, bổ sung: "Vậy nếu kẹp được, thì chính là cậu thừa nhận thích Tống Dữ Miên."

"Hừm, được thôi." Tôi không chút quan tâm đùa nghịch cần gắp của máy, tùy ý ấn xuống, "Dù sao tôi cũng thất bại 99 lần rồi, chuyện tốt đẹp nào có thể xảy ra đâu..."

Ngay sau đó, hai chúng tôi há hốc mồm nhìn con kì lân khổng lồ từ từ được máy móc nâng lên, di chuyển chắc chắn sang một bên, rồi rơi xuống từ cửa xuất.

Tôi trợn tròn mắt, Diệp Mẫn Mẫn cũng không thể tin nổi.

Sau khoảng im lặng dài dường như nửa thế kỷ, tôi như nhìn thấy quỷ, tim đập nhanh đến mức sắp ngạt thở, theo bản năng quay người bỏ chạy. Diệp Mẫn Mẫn hô lên một tiếng, cầm lấy con gấu bông khổng lồ, khuôn mặt tràn đầy niềm vui sướng tột độ, nhảy nhót tung tăng đuổi theo tôi, điên cuồng vỗ vai tôi và ríu rít: "Thường Nhạc! Thường Nhạc, cậu xem kìa!"

"Đây là gì vậy, đây là phép màu! Có lòng tin thành sự thật!"

Tôi cau mày khó chịu, cố gắng phản bác: "Chuyện này không tính... Chỉ là vấn đề xác suất thôi."

"Mặc kệ!" Diệp Mẫn Mẫn vui sướng như thể Tống Dữ Miên là người cô ấy thích, "Cậu đã nói, nghĩa là cậu thích Tống Dữ Miên."

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn nhịp tim đang đập loạn nhịp, phả ra một làn sương trắng trong bầu không khí lạnh giá của trung tâm thương mại: "Không được, tôi không thể thích Tống Dữ Miên."

Hôm nay trời lạnh buốt bất thường, tôi co rúm người trong chiếc áo khoác, nhìn Diệp Mẫn Mẫn, rồi nhìn lại con kì lân được đổi bằng một trăm tệ. Khi suy nghĩ về điều đó, những lời này đã tuôn trào ra khỏi miệng tôi một cách tự nhiên.

Diệp Mẫn Mẫn nghi ngờ: "Tại sao không thể?"

Tôi nghĩ về cuộc thi thể thao năm ấy, trên sân vận động rộng lớn, lời nói của Tống Dữ Miên dành cho tôi, và biểu hiện đầy áy náy và muốn nói lại thôi khi chúng tôi gặp lại nhau sau này.

Còn có Tần Dương bên cạnh, ghế sau xe điện của Tô Kiến Trạch, những lời nói hạ lưu khoe khoang sau khi say rượu của Kim Trạch, và mối quan hệ đau khổ không thể cứu vãn giữa tôi và cậu ấy.

Tôi cảm thấy có chút buồn bã, nhưng nỗi buồn này xen lẫn với vết thương chua xót ở khóe miệng đã khép lại từ lâu, dần dần lan rộng ra mãnh liệt.

Tôi cười, nhưng nụ cười đó có lẽ không hề đẹp.

"Bởi vì Tống Dữ Miên sẽ không thích tôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK