• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ngồi xuống khán đài, tôi vẫn còn trong trạng thái khẩn trương vạn phần, ánh mắt dại ra, máy móc bước đi, mơ mơ màng màng đến khi Tống Dữ Miên đưa đến một chai nước khoáng, mới luống cuống tay chân mà tỉnh táo lại.

Cũng may lúc này cuộc thi đã bắt đầu, ánh đèn mờ xuống, không ai phát hiện tôi thất thố, tôi nghiêng đầu trộm nhìn Tống Dữ Miên, xác nhận lực chú ý của nàng đang trên sân khấu, mới nhẹ nhàng thở ra hơi.

Được rồi, Thường Nhạc.

Có tiền đồ một chút được không, ở đời không ai ở một nơi té ngã hai lần, cho dù Tống Dữ Miên có xinh đẹp thế nào đi nữa, cũng có liên hệ gì với mày đâu?

Bình tĩnh tâm tình một chút, tôi tìm một tư thế thoải mái, đem sự chú ý dời lên sân khấu, hai bên không nói gì, cứ như vậy sóng vai xem hết buổi biểu diễn.

Hoạt động tổ chức lần này cực kỳ thành công, đặc biệt là phần rút thăm trúng thưởng cuối cùng, khi công bố giải nhất là một chiếc máy tính người người muốn có, toàn bộ hội trường đều sôi trào.

Đương nhiên không khí này không liên quan đến tôi, một là vận may không tốt đến mức có thể giành thưởng, hai do đang ngồi bên cạnh Tống Dữ Miên, tôi nào có tâm tình để ý có trúng thưởng hay không.

Sau khi biểu diễn kết thúc, người lên kế hoạch tổ chức như Thường Hỉ đương nhiên sẽ tiến vào giai đoạn chụp ảnh lưu niệm oanh oanh liệt liệt. Tuy chị ấy mời chúng tôi đến, nhưng từ đầu tới cuối đều không có thời gian quan tâm đến chúng tôi, nhìn Thường Hỉ bận rộn trên sân khấu, đánh giá thời gian chị ấy xong việc, quyết định tốt hơn là về trước.

Thấy Tống Dữ Miên không có ý kiến gì, tôi liền đơn giản nhắn cho Thường Hỉ, sau đó cùng Tống Dữ Miên rời đi.

Là tài xế do Thường Hỉ chỉ định, đương nhiên tôi sẽ phụ trách đưa Tống Dữ Miên về đến ký túc xá. Sau khi dừng xe còn rất lễ phép mà nhắc nhở: "Tống Dữ Miên, đến ký túc xá của cậu rồi."

Tống Dữ Miên lại không có ý muốn xuống xe, sau một hồi im lặng, mới hỏi tôi: "Thường Nhạc, cậu ăn tối chưa?"

Tôi... đương nhiên chưa ăn.

Buổi chiều chỉ lo nằm trên giường, nghiêng mình qua lại liền đến giờ hẹn, hiện tại xem diễn xong cũng gần 9 giờ, không đói bụng là người làm bằng sắt a, tôi thật sự đói đến không chịu được, đang định sau khi tạm biệt Tống Dữ Miên sẽ đến quán bên cạnh trường học ăn mì.

"Tôi ăn rồi."

Lời vừa nói xong, bụng không có mắt liền kêu một tiếng, gió đêm lay động bóng cây, ánh sáng tối tăm là giác quan người ta càng trở nên nhạy bén, tôi nghe thấy rất rõ phía sau Tống Dữ Miên không nhịn được, nhẹ nhàng bật cười.

Cứu mạng.

Đây là lần thứ hai trong ngày tôi mất mặt, lần đầu do buổi sáng hiểu sai ý, tôi còn chưa kịp cầu nguyện Tống Dữ Miên hãy quên đi sự kiện kia, giờ lại trước mặt nàng vụng về nói dối, một giây sau lại tự vả mặt chính mình.

Giờ khắc này tôi chỉ muốn vứt xe mà chạy, nhưng lại nghe thấy người vốn nên xuống xe - Tống Dữ Miên cho tôi một cái bậc thang: "Cũng đến lúc nên ăn tối, Thường Nhạc, để cảm ơn cậu đưa đón, mình mời cậu ăn gì đó đi."

Kỳ thật tôi rất muốn nói không cần cảm ơn, cứ như vậy tạm biệt, nhưng không đợi tôi mở miệng, Tống Dữ Miên đã nói thêm: "Mình cũng đói bụng."

Đây là cắt đứt đường cự tuyệt của tôi rồi.

Ngẫm lại dù sao mất mặt thì cũng mất hết rồi, bất quá cùng nhau đi ăn chút gì đó, sẽ không mất đi miếng thịt nào, người ta đã chủ động mời như vậy, lại từ chối thì có vẻ không phải người. Tôi vòng vo suy nghĩ, cuối cùng đồng ý.

"Được, cậu muốn ăn gì?"

Nghĩ đi, Thường Nhạc, Tống Dữ Miên cũng không phải yêu quái, cậu ấy còn chưa ngượng ngùng, mày trốn cái gì a.

"Đều có thể, mình không kén ăn, cậu quyết định đi."

Quyền quyết định một lần nữa trong tay tôi, người có chứng khó lựa chọn như tôi là một cực hình, gấp đến mức lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

Thường Nhạc, bình tĩnh nào, mọi người đều ăn cơm mà lớn, Tống Dữ Miên cũng là một sinh viên bình thường, ngày thường mày cùng bạn đi đâu, thì mang nàng đến nơi đó thôi.

Khoan đã.

Tống Dữ Miên ăn cơm mà lớn sao?

Lỡ người ta thật sự uống sương ngửi hoa mà lớn thì sao bây giờ?

"Thường Nhạc?"

Dừng!

Vào thời điểm tôi bắt đầu suy nghĩ linh tinh, Tống Dữ Miên hoang mang mà gọi tôi về hiện thực, tôi lấy lại thần trí mà phản ứng lại, nhớ lại ngày thường đi ăn tối cùng Diệp Mẫn Mẫn ở đâu, gãi gãi đầu, buộc miệng thốt ra.

"À...Cái đó, vậy đến quán mì Lan Châu, được chứ?"

Mì, sợi, Lan, Châu.

Nói xong tôi liền hối hận, quán mì Lan Châu ở cổng trường mười hai đồng một chén, tuy là ngon lại rẻ, nhưng hoàn cảnh thật sự làm người ta không khen nổi. Hôm nay đúng thời điểm Tống Dữ Miên trang điểm, lại còn là lần đầu tiên ăn tối chung, tôi lại mang người ta đi ăn mì sợi.

Ổn không?

Tống Dữ Miên gật đầu: "Được."

Được gì mà được! Không bằng cậu nói với tôi cậu chỉ uống sương sớm, như vậy còn dễ tiếp thu một chút.

"A, chờ chút, hay là đổi chổ khác đi."

Tôi bắt đầu vắt hết óc mà nhớ quán Tây nào đó gần trường, vừa nghĩ đến một nơi cũng không tệ, Tống Dữ Miên nói: "Không cần, quán mì Lan Châu rất tốt."

"Thật sao?"

"Thật mà, còn tiện nữa."

Tôi lập tức biểu hiện vô cùng cảm kích mà nhìn nàng.

Tống Dữ Miên thật tốt.

Nhờ một chén mì sợi Lan Châu, tôi phát hiện Tống Dữ Miên cư nhiên còn rất dễ ở chung.

Có lẽ do cao trung, mọi người luôn mặc định nàng là đóa hoa cao lãnh, hơn nữa nàng còn rất ít nói, trong lòng tôi, luôn theo bản năng đem nàng thành người trên cao không thể với tới.

Cũng không biết là do nàng trưởng thành nên thay đổi, hay do hiểu biết của tôi về người này quá mức phiến diện, lại lấy thân phận bạn đại học mà gặp lại, cư nhiên cảm thấy cậu ấy rất bình dị gần gũi. Quan trọng nhất chính là, nàng giống như thật sự đã quên câu chuyện thổ lộ trước kia.

Nói đi cũng phải nói lại, bạn học nữ thời cao trung nói chuyện nửa thật nữa giả cũng không ít, không chừng nàng vẫn còn nhớ rõ, nhưng cũng xem như bạn bè nhất thời nổi hứng nói đùa với nhau, cười rồi cho qua.

Có chút chua xót, nhưng ít nhất tốt hơn mình tôi xấu hổ buồn bực.

Mì sợi Lan Châu quả thật tốt, ăn xong dạ dày cũng ấm, lòng cũng nhẹ xuống. Giờ phút này tôi đã bình yên chui vào chăn ấm, trả lời câu hỏi đầy bát quái của Lê Sướng.

'Thế nào? Thế nào? Đêm nay thế nào?'

'Khá tốt.' Tôi nghĩ nghĩ, 'Quán quân sau khi chung kết lên nhận giải hát một bài, rất hay...'

'Ai quan tâm cái này! Tôi là nói, cậu ở cùng Tống Dữ Miên thế nào?'

'Cũng khá tốt.' Tôi lại nghĩ nghĩ, 'Chúng tôi cùng nhau xem xong buổi diễn, tôi đưa cậu ấy trở về, sau đó cậu ấy còn mời tôi đi ăn mì sợi.'

'Chỉ vậy thôi?' Lê Sướng đối với lời kể của tôi như rất thất vọng, 'Tôi còn tưởng các cậu có chuyện hay tâm sự gì đó đây.'

'Chúng tôi vốn dĩ không có chuyện gì cả.'

'Thường Nhạc, cậu thật nhàm chán.'

Ơ? Gì đây?

Tôi hừ lạnh một tiếng, gửi icon khinh thường liên tục sau đó kết thúc cuộc trò chuyện không nội dung, ném di động đi, cả người chui vào trong chăn, định cứ như vậy đi ngủ.

Nhàm chán thì nhàm chán đi, tôi vốn dĩ mà một nữ sinh vô cùng bình thường, muốn tình cảm lên xuống phập phồng gì ở đây.

Còn chưa bất bình xong, di động một bên lại ong ong chấn động, tôi còn thấy kỳ quái, nhóm chat nào tôi quên tắt thông báo sao.

Vừa mở màn hình lên, liền thấy Thường Hỉ ở nhóm đồng hương Tương Châu, liên tục ba lần tag mọi người, nói:

'@Mọi người @Mọi người @Mọi người. Cuối tuần sẽ tổ chức đi dã ngoại, leo núi ở Nông Gia Nhạc, hai ngày một đêm, ai đi nhắn 1, ăn ở hội sẽ chi trả. Hi vọng mọi người nhiệt tình tham gia.'

Sau đó là một chuối dài số 1 và lời tán dương từ hội trưởng Thường Hỉ, toàn bộ nhóm chat tràn ngập không khí sôi nổi, vui sướng.

Trừ tôi.

Tham gia cái đầu chị, tháng 10, trời chuyển lạnh, chơi cái gì mà chơi, đây không phải là ngại thân thể mình quá khỏe sao.

Tôi đem thông báo nhóm đổi thành không làm phiền, vừa định tắt âm điện thoại, lần nữa đi ngủ, di động lại nhảy ra một cái thông báo, khung chat của Tống Dữ Miên lập tức xuất hiện:

'Cậu đi không?'

Không nghĩ đến cậu ấy sẽ hỏi ý của tôi, trong ấn tượng, đằng ấy vốn là người không thích tham gia hoạt động tập thể. Tôi chưa kịp trả lời, WeChat lại nhảy ra tin nhắn của Thường Hỉ:

Một đoạn voice 5 giây, thái độ kiên quyết, tràn ngập ý cảnh cáo:

"Thường Nhạc, nếu không đi mày nhất định sẽ chết!"

Giây tiếp theo lại biến thành âm thanh ngọt ngào khiến người ta sởn tóc gáy:

"Nhớ mang theo máy ảnh , chụp cho chị mấy tấm hình thật đẹp ~"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK