Bắc Đô, tháng Ba.
Ánh mặt trời lác đác rơi, mang sắc vàng rực rỡ.
Ninh Hân ngồi ở hàng ghế sau của xe buýt, sát cửa sổ. Một tay cô giữ chặt chiếc ba lô vải bạc màu trên chân, tay kia kéo mở cửa sổ xe.
Làn gió nhẹ từ từ thổi vào, cô thoải mái nheo mắt tận hưởng.
Bà cụ ngồi cạnh vỗ nhẹ vào cánh tay Ninh Hân:
“Con gái, bà chịu không nổi gió lạnh đâu.”
Ninh Hân gật đầu xin lỗi rồi đóng cửa sổ lại.
Nửa tiếng sau Ninh Hân xuống xe, đi bộ thêm vài phút rồi rẽ vào một con ngõ nhỏ trong khu phố cổ của Bắc Đô.
Tường gạch xanh, đá lát xám, cổ kính và nhuốm màu thời gian.
Nhưng Ninh Hân biết, người sống ở khu vực này không phải dạng tầm thường.
Cô rẽ qua hai góc, đứng trước cổng một căn tứ hợp viện. Cánh cổng dày nặng mở toang nhưng bên trong bị che khuất bởi một hòn non bộ trang trí, không thể nhìn thẳng vào trong.
Ninh Hân bước tới nắm lấy vòng sắt nhỏ trên cổng, nhẹ nhàng gõ cửa.
Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi bước ra. Tay áo len mỏng xắn đến khuỷu tay, dáng vẻ gọn gàng, hỏi:
“Cô tìm ai?”
Ninh Hân vội đáp lời:
“Chào dì, cháu tới để dạy kèm cho con dì.”
“Dạy kèm à, mau vào đi.” Người phụ nữ quay người, dẫn Ninh Hân vào trong, giọng nói hào sảng:
“Tôi chỉ là người lo nấu nướng ở đây thôi, cứ gọi tôi là dì Tần.”
Ninh Hân gật đầu, gọi:
“Dì Tần.”
“Dạy kèm là cô đang làm giáo viên à?” Dì Tần quay đầu nhìn Ninh Hân, thắc mắc:
“Trông cô còn trẻ quá.”
“Dạ không,” Ninh Hân đáp, “cháu là sinh viên năm nhất.”
“Thế họ gì?”
“Cháu họ Ninh, chữ Ninh trong ‘An ninh’, tên chỉ có một chữ Hân, là chữ Hân trong ‘Hân hoan’.”
Một đời an lành, một đời vui vẻ.
Ba mẹ Ninh đặt tên cô với hy vọng như vậy.
Đi theo lối đi lát gạch vòng qua hòn non bộ, một sân vuông hiện ra trước mắt.
Cây hoa, hòn đá được sắp xếp cẩn thận, nhìn qua đã thấy tâm huyết trong từng chi tiết.
Chưa kịp vào phòng khách, dì Tần đã cất giọng lớn:
“Bà ơi, cô giáo của Tiểu Phàm tới rồi!”
Bà cụ tóc bạc, trông hiền hậu, từ ghế gỗ đào đứng dậy:
“Cô giáo Ninh tới à?”
Ninh Hân mỉm cười, chào hỏi:
“Chào bà, cháu chào bà.”
“Ngồi đi.” Bà cụ chỉ vào chiếc ghế dài bên cạnh.
Ninh Hân ngồi xuống. Ghế gỗ đào được đặt đệm mềm dày, cảm giác vô cùng thoải mái.
Bà cụ quan sát Ninh Hân.
Cô gái trẻ mặc bộ đồ thể thao mùa xuân màu xanh đậm. Hai đường kẻ trắng chạy dọc tay áo và ống quần, dây kéo kéo gọn gàng đến tận ngực để lộ chút áo thun trắng bên trong.
Tóc đuôi ngựa buộc cao bằng dây chun đen, ngũ quan hài hòa. Khi không cười, trông cô có vẻ lạnh lùng, nhưng khi cười, mắt cong như trăng khuyết, lộ hàm răng trắng đều, tạo cảm giác tự nhiên và thoải mái.
Bà cụ hài lòng, nhưng lại nhíu mày, giọng có phần áy náy:
“Cô giáo Ninh, hôm nay chắc cô chạy một chuyến uổng công rồi. Cháu tôi…”
Bà ngừng một chút:
“Nó chạy mất rồi.”
Ninh Hân sửng sốt trong nửa giây, khô khốc thốt lên một chữ:
“Hả?”
“Chính là không chịu học kèm!” Bà cụ nói to hơn, chỉ tay về phía cửa, chiếc vòng ngọc tím trên cổ tay rung rinh:
“Chạy rồi!”
Ninh Hân ngẩn người trong giây lát, cố gắng tiêu hóa tin sốc này. Cô liếm môi, gượng cười nói:
“Không sao ạ.”
Ngón tay cô siết chặt trên đầu gối, hỏi thêm:
“Vậy buổi học sau vẫn tiếp tục chứ ạ?”
“Tiếp tục!” Bà cụ gật đầu, gương mặt hiền hòa:
“Theo như đã thỏa thuận, chiều thứ Bảy hàng tuần, 2 giờ! Lần sau tôi nhốt nó trước! Xem nó còn chạy đi đâu được!”
Ninh Hân lại cười gượng, đứng lên định rời đi:
“Vậy cháu xin phép tuần sau quay lại.”
“Chờ đã.” Bà cụ đứng dậy, đi đến chỗ Ninh Hân, lấy ra 50 đồng nhét vào tay cô.
Ninh Hân rụt tay từ chối:
“Cháu không thể nhận, hôm nay chưa dạy được gì cả.”
“Cô đi lại cũng mất thời gian, đúng không?” Bà cụ vỗ tay Ninh Hân:
“Cô cầm lấy đi.”
Ninh Hân cúi nhìn 50 đồng trong tay, do dự hai giây rồi nhận:
“Cảm ơn bà.”
Bà cụ hơi ngẩng đầu, ánh mắt hiền từ nhìn cô:
“Tôi nghe nói cô học Đại học Thể thao Bắc Đô, cái môn… cái môn gì ấy nhỉ…”
“Quyền Anh, cháu học chuyên ngành quyền anh.” Ninh Hân nhanh nhảu bổ sung:
“Dù là sinh viên thể thao, nhưng toán của cháu rất tốt, trình độ toán lớp 9 không thành vấn đề ạ.”
“Tốt! Quyền anh rất tốt!” Bà cụ cười, lại vỗ tay Ninh Hân:
“Rất tốt! Cháu tôi giao cho cô đấy!”
Lúc này Ninh Hân mới hiểu ra vấn đề.
Hóa ra, không phải không tìm được gia sư giỏi và giàu kinh nghiệm, mà là do cháu bà cần cả giáo dục văn hóa lẫn giáo dục… bằng nắm đấm.
Trên chuyến xe buýt trở về, Ninh Hân mở tay ra, vuốt phẳng tờ 50 đồng đã nhăn, gấp đôi lại và cẩn thận bỏ vào túi sách.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt bình thản trước khung cảnh mùa xuân rực rỡ nhưng trong lòng thì rối bời như mớ bòng bong.
Tiền thuê nhà mỗi tháng 300 đồng, cô hiện đang nợ một tháng.
Vốn nghĩ rằng hôm nay có thể nhận được 300 đồng tiền gia sư nên cô đã hứa với chủ nhà sẽ trả đủ tiền thuê nhà hôm nay. Nhưng kết quả…
Nếu chiều nay chủ nhà hỏi đến, cô không biết sẽ phải trả lời ra sao.
Sau khi xuống xe buýt, Ninh Hân đi đến chợ mua thức ăn. Quầy hàng cô thường ghé đã quá quen thuộc.
Ninh Hân bước tới quầy hàng:
“Dì ơi, cháu lấy đồ.”
Người bán ngẩng lên nhìn, lấy từ bên cạnh ra một túi rau đưa cho cô, rồi lại cúi đầu đan len, giọng nhàn nhạt:
“Lấy hai đồng.”
Ninh Hân móc hai đồng ra đặt xuống, gọn gàng nói:
“Cảm ơn dì.”
Chiều thứ Bảy, chợ rau không có nhiều khách. Gần đây, trò chơi bài tiến lên rất phổ biến. Mấy người bán hàng rảnh rỗi bày ghế nhựa làm bàn, quây lại chơi bài rất sôi nổi.
“Thắng—Ha ha ha!!!”
Ninh Hân bị âm thanh phấn khích đột ngột thu hút sự chú ý. Khi quay đầu nhìn, cô thấy sâu trong con hẻm có mấy nam sinh trung học đang tụ tập.
Ba nam sinh đang vây một cậu bạn yếu thế hơn vào góc tường, ép buộc cậu đưa tiền.
Ninh Hân nheo mắt lại, vòng qua nhóm người đang chơi bài tiến lên, đặt túi rau ở góc hẻm rồi bước tới.
Cô thấy một trong số đó đưa tay, cười nói:
“Đưa thêm nữa đi.”
Cậu thiếu niên bị vây cầm một chiếc ví da màu đen, chần chừ rồi ngoan ngoãn rút ra 10 đồng đưa cho kẻ kia.
Ngay lúc tiền rơi vào tay “kẻ cướp”, Ninh Hân đặt tay lên vai cậu ta, nghiêm giọng hỏi:
“Trường nào đây?”
Sự xuất hiện bất ngờ của cô khiến hai đồng bọn của “kẻ cướp” lùi lại vài bước, hơi tản ra.
Cậu ta cao gần bằng Ninh Hân, quay đầu nhìn cô rồi cười khẩy:
“Trường tôi học liên quan gì đến chị chứ?”
Cậu ta giãy giụa để thoát ra, nhưng Ninh Hân dùng kỹ thuật khéo léo khiến cậu không tài nào thoát được.
“Đồ điên! Bỏ tôi ra!!” cậu ta gào lên.
Ánh mắt Ninh Hân rơi vào tờ tiền trong tay cậu ta, bị vo tròn nhăn nhúm.
Cô ra lệnh với giọng cảnh cáo:
“Trả tiền lại ngay!”
Thay vì trả lại, cậu quay người tung cú đá về phía cô. Ninh Hân nhanh nhẹn phản đòn, quật cậu xuống đất. Cậu đau đớn ôm lấy tay, mặt nhăn nhó, kêu rên thảm thiết.
Cô cúi xuống khéo léo vặn tay cậu, buộc cậu thả rơi tờ tiền. Ninh Hân nhặt tiền, quay sang cậu thiếu niên bị vây:
“Đừng sợ.” Cô trấn an, đưa 10 đồng về phía cậu thiếu niên
“Cầm lấy.”
Cậu nhìn tiền rồi ngước lên nhìn Ninh Hân, bất chợt nở nụ cười, để lộ chiếc răng khểnh:
“Chị à, đây là bạn em, chị làm gì vậy?”
Ninh Hân nhíu mày, nghĩ rằng cậu sợ hãi nên mới nói như thế.
Cô quay sang nhìn ba người còn lại, nghiêm giọng:
“Tất cả trả lại tiền!”
Sau đó, cô nhẹ nhàng bảo với cậu thiếu niên:
“Đừng sợ. Nhớ nói với ba mẹ, thầy cô nhé.”
Cậu thở dài, thu lại nụ cười và đứng thẳng dậy.
Dáng đứng của cậu thiếu niên cao hơn Ninh Hân một chút dù cô đã cao 1m72. Cậu mở ví da màu đen, bên trong là mấy tờ 100 đồng, 50 đồng, kèm vài tờ lẻ.
Cậu nói với giọng nhàn nhạt:
“Chị xem này, em có tiền đây, họ không lấy 100 hay 50 mà đi lấy 10 đồng?”
Ánh mắt và giọng nói như đang muốn nhắc nhở cô rằng cô đã hiểu lầm.
Ninh Hân đứng ngẩn ra chưa kịp phản ứng thì một cậu khác bước ra, cầm tờ 10 đồng, nói với vẻ mặt buồn bã:
“Chị à, tụi em là bạn, không ai cướp tiền cả. Cậu ấy là đại ca của bọn em.”
“Đại ca?”
Cô quay nhìn “đại ca”.
Cậu ta cười, tay vẫn cầm ví, chỉ về phía cuối hẻm:
“Em mời họ đi chơi net thôi.”
Ninh Hân nhìn theo, thấy cuối hẻm có một tấm biển cũ ghi “Quán Internet”.
Cô hiểu ra vấn đề, nhẹ nhàng kéo tay cậu, đặt lại tiền vào tay cậu và nói:
“Chị không có ý xấu.”
Rồi cô quay sang cậu bị quật ngã ban nãy:
“Em không sao chứ?”
Cậu lùi lại, ôm tay, đáp gấp:
“Không sao đâu, chị đừng lại đây!”
“Xin lỗi, chị hiểu lầm rồi.”
“Không… không sao.”
Khi quay đi, Ninh Hân còn nghe tiếng cậu kêu la:
“Đau quá, tay tôi đau lắm, anh Phàm, tôi nghĩ tay tôi gãy rồi!”
Khi Ninh Hân cúi nhặt túi rau trên mặt đất, cô quay lại nói:
“Không gãy đâu, chị không dùng sức.”
Mấy cậu thiếu niên sững người, đồng loạt nhìn về phía cô.
Ninh Hân ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm giọng, cố tạo vẻ người lớn:
“Trẻ vị thành niên không được vào quán net đâu, cẩn thận chị báo phụ huynh và nhà trường đấy.”
Nói xong cô bước nhanh đi, chỉ còn nghe tiếng cười rộ vang lên từ trong con hẻm.
Rời khỏi chợ, Ninh Hân đi vòng qua con hẻm, men theo dòng kênh nhỏ mà tiến vào.
Bên cạnh là công trường được rào chắn, dù cuối tuần nhưng vẫn ồn ào với tiếng máy móc thi công. Từng đợt tiếng động và bụi bặm cứ thay phiên nhau ập đến.
Cô kéo tay áo lên che mũi miệng, bước thêm khoảng năm phút thì đến khu nhà tạm bợ, nơi mọi thứ trông lộn xộn.
Còn chưa vào đến nơi Ninh Hân đã nghe thấy tiếng người ồn ào.
Dẫu khu này thường ngày vẫn hay náo nhiệt nhưng hôm nay lại là một loại âm thanh hỗn tạp khác thường.
Cô cúi người chui qua dãy quần áo phơi công cộng, vội chạy nhanh về phía nhà mình. Đúng như dự đoán, trước cửa nhà cô có một đám đông đang bu lại chỉ chỏ và xì xào bàn tán.
Ninh Hân chen vào:
“Xin nhường đường, dì ơi, cho cháu qua!”
Đẩy được đám đông ra, cô nhìn thấy cánh cửa gỗ màu vàng, lớp sơn đã bong tróc bị mở toang. Bên trong, bà chủ nhà trọ đang lục tung đồ đạc một cách không kiêng nể.
Mẹ cô trong chiếc áo phao mỏng màu xanh lam đang co rúm lại ở cuối giường. Bà ôm lấy đầu, tóc tai rối bời, vẻ mặt sợ hãi và bất lực.