Buổi sáng sớm.
Ninh Hân cảm thấy lạnh, theo bản năng dựa vào nơi ấm áp.
Cô ôm lấy cậu.
Suy nghĩ của cô không được rõ ràng, không hiểu vì sao có điều hòa mà vẫn thấy lạnh.
Ừm… hình như đã bị tắt rồi, Hà Đông Phàm đã tắt nó.
Dần dần Ninh Hân mở đôi mắt mơ màng, chớp chớp vài cái.
Trong phòng mờ mờ nhưng đủ sáng để nhìn rõ mọi thứ trước mắt.
Dưới tầm nhìn thẳng của cô là yết hầu nhô cao của cậu, nhìn từ góc nghiêng trông như một ngọn đồi nhỏ.
Ninh Hân nhìn một lúc, ánh mắt di chuyển lên trên.
Đường nét khuôn mặt cậu mạnh mẽ và hài hòa, ngũ quan rõ ràng, sạch sẽ. Hơi thở cậu đều đặn, cậu đang ngủ rất say.
Ninh Hân đưa tay ra khỏi mền, ngón tay lơ lửng trong không khí, từ từ lướt qua đường chân mày sắc nét, sống mũi hơi cao, đôi môi mỏng…
Cô rụt tay về mền, ôm lấy cậu rồi nhắm mắt lại.
Chỉ vài giây sau, ngón tay cô khẽ động, qua lớp áo thun của cậu, từ từ di chuyển.
Bình thường nhìn cậu mặc áo cũng thấy dáng người rắn chắc, vai rộng eo thon. Nhưng không ngờ, cơ ngực, cơ bụng, cơ bắp tay cậu đều có cả.
Ninh Hân lén lút sờ một vòng.
Bạn trai cô, vừa cao vừa khỏe, mặt đẹp, vai rộng, chân dài, lại còn có cơ bắp. Quan trọng nhất là cậu cười lên trông rất dễ thương.
Cuối cùng, cô đặt tay lên eo cậu, cọ cọ vào lòng cậu một chút, cơn buồn ngủ lại kéo đến, cô chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Khi cô ngủ say, ngón tay không còn động đậy nữa, Hà Đông Phàm mở mắt.
Cậu khẽ nhếch khóe môi, nửa xoay người ôm cô vào lòng.
Đến sáng Ninh Hân dậy trước. Cô nấu cháo, hấp trứng, sau đó vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Khi cô chuẩn bị xong thì Hà Đông Phàm cũng thức dậy.
Ninh Hân đưa cho cậu bàn chải và khăn mặt mới.
Nhưng bộ râu lún phún trên cằm cậu, cô đành bó tay.
Ăn sáng xong, Hà Đông Phàm cùng Ninh Hân đến bệnh viện kiểm tra.
Sau khi kiểm tra xong, Ninh Hân cùng bác sĩ thảo luận thời gian phẫu thuật. Sau khi sắp xếp xong mọi chi tiết đã là buổi trưa.
Hai người ăn một nồi lẩu nhỏ gần bệnh viện, sau đó trở về Đại học Ngọc Hòa.
Ninh Hân muốn ghé qua quán trà sữa để xem tình hình.
Cô pha cho Hà Đông Phàm bốn ly trà sữa, đứng trước quầy đóng gói, miệng thì dặn dò: “Về nhà ôn bài cho tốt.”
Hà Đông Phàm đã nói không cần phải ôn tập, chẳng lẽ cậu lại trượt môn?
Nhưng Ninh Hân không chịu, vẫn kiên quyết bắt cậu về nhà học bài.
Hà Đông Phàm chống khuỷu tay lên quầy, dáng đứng lười biếng, hờ hững đáp: “Ừ.”
Ninh Hân ngước mắt nhìn cậu một cái rồi cúi đầu tiếp tục đóng gói, hỏi: “Chuyện thực tập của anh thế nào rồi?”
Hà Đông Phàm uể oải nghịch cái tay nhỏ của tượng mèo thần tài trên quầy, đáp: “Vẫn đang nói chuyện với quản lý dự án bên đó.”
Ninh Hân đóng gói xong đồ lại ném thêm vào một ít bánh quy nhỏ rồi đặt sang một bên. Cô hỏi tiếp: “Anh thấy thế nào?”
Cậu bĩu môi: “Chế độ đãi ngộ bình thường.”
Ninh Hân đưa tay nhẹ vỗ vào mu bàn tay Hà Đông Phàm, ngắt cản cậu đang nghịch tượng mèo.
Cô nghiêm túc nói: “Anh chưa có kinh nghiệm làm việc, đãi ngộ phải dần dần mới tốt lên được.”
Hà Đông Phàm nhướng mày, để lộ chiếc răng khểnh: “Biết rồi.”
“Đúng rồi!” Ninh Hân chợt nhớ ra, hỏi: “Mai các anh không phải thi môn cuối cùng sao? Tối nay có muốn cùng đi ăn không? Em đã nói là sẽ mời mọi người ăn.”
Hà Đông Phàm nghĩ một chút: “Để anh về hỏi thử, chỉ sợ họ đã mua vé xe hoặc vé máy bay rồi.”
“Được.” Ninh Hân gật đầu.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Phương Phương đang đứng sau lưng, thấy cô ấy đang quay lưng lại phía họ sắp xếp đồ trên bàn thao tác.
Ninh Hân đôi mắt cong cong, cười khẽ, rồi đưa ngón tay trỏ lên ngoắc ngoắc.
Hà Đông Phàm khó hiểu, cúi người tới gần.
Ninh Hân chống tay lên quầy, nhanh chóng nhón chân hôn cậu một cái.
Cảm giác khác với mọi lần, hơi ráp, nhám nhám.
Rõ ràng nhìn chỉ là một chút râu lún phún thôi mà.
Ninh Hân sờ môi mình, đưa trà sữa cho cậu “Về nhanh đi.” Hà Đông Phàm liếc nhìn cô, lưỡi lướt một vòng trong miệng, đưa tay ôm lấy gáy Ninh Hân, kéo lại gần.
Cậu nghiêng đầu lại gần, hôn má trái cô một cái rồi lại hôn má phải một cái.
Ninh Hân nhắm mắt lại, cố rụt người về phía sau nhưng không địch lại sức cậu.
Sau khi hôn xong cậu nhanh chóng cầm trà sữa đi về phía cửa rồi vẫy tay chào “Anh đi đây.”
Đến khi Hà Đông Phàm đi xa rồi, Ninh Hân mới ôm má, thầm nghĩ thật là ngượng chết đi được.
Ninh Hân chưa kịp về nhà đã nhận được tin nhắn của Hà Đông Phàm. Hà Đông Phàm nói tối mai có thể cùng đi ăn.
Ninh Hân nhanh chóng hỏi lại các anh muốn ăn gì? Hà Đông Phàm trả lời không kén chọn.
Ninh Hân tán gẫu với Phương Phương một lúc về các quán ăn gần đó, cuối cùng chọn được tiệm nướng kiểu Brazil mới mở.
Cô nhắn tin cho Hà Đông Phàm: “Tiệm nướng Brazil mới mở ở tầng 4 trung tâm thương mại, các anh đã ăn thử chưa?”
Có khách đến, sau khi Ninh Hân làm xong hai ly trà sữa mới xem điện thoại.
Hà Đông Phàm trả lời chưa ăn thử.
Ninh Hân giải thích: “Là buffet tự chọn, thịt nướng có nhân viên phục vụ nướng giúp, còn có lẩu nhỏ nữa, nghe Phương Phương nói vị khá ngon, món ăn cũng đa dạng, anh hỏi họ xem có ăn được không?”
Hà Đông Phàm đồng ý.
Ninh Hân nhắn: “Ôn tập tốt nhé, hẹn mai gặp!”
Ngày hôm sau, sau khi tan ca Ninh Hân thay quần áo và trang điểm nhẹ.
Cô đứng ở trạm chờ xe buýt, tiện thể nhắn tin cho Hà Đông Phàm: “Em tan làm rồi, các anh chuẩn bị ra được rồi đấy.”
Vừa gửi xong tin nhắn thì nghe thấy tiếng gọi “phó giáo”. Ninh Hân nhìn qua, là Tạ Hàn Nguyên và ba cậu ấy, Tạ Bác.
Xe dừng trước trạm xe buýt, Tạ Bác ngồi ở ghế lái, hơi nghiêng người: “Phó giáo Ninh, lâu không gặp, để tôi đưa cô đi một đoạn.”
Ninh Hân đã lâu không gặp Tạ Bác, mấy ngày trước nghe Tạ Hàn Nguyên nói ông đi công tác nước ngoài, bây giờ xem ra đã về nước.
Ninh Hân không phải người ngốc, cô đương nhiên biết sau khi từ chối Tạ Bác, ông ấy vẫn còn thể hiện thiện cảm với cô.
Ông ấy khá lịch sự, hành vi không gây phiền toái cho cô. Nhưng bây giờ, cô cảm thấy cần phải nói rõ mình đã có bạn trai.
Ninh Hân cúi người, vén tóc: “Cảm ơn ý tốt của anh Tạ, nhưng hôm nay không tiện đường, tôi hẹn bạn trai đi ăn cơm.”
Cô liếc nhìn phía sau xe, cười nhắc nhở: “Anh Tạ, xe buýt sắp vào trạm rồi.”
Khi Ninh Hân đến nhà hàng Hà Đông Phàm và mọi người đã ngồi xuống, đợi Ninh Hân đến họ bắt đầu gọi món.
Ban đầu trên bàn không có nhiều trò chuyện, mọi người đều cúi đầu ăn, sau khi ăn hai ba lượt mọi người bắt đầu nói chuyện nhiều hơn.
Họ nói đủ thứ chuyện, cũng đùa giỡn, không hề e ngại vì có Ninh Hân ở đó, thỉnh thoảng chủ đề chuyển sang Hà Đông Phàm, họ còn nhắc đến Ninh Hân, hỏi “Cô giáo Ninh, chị thấy đúng không?”
Ninh Hân liếc nhìn Hà Đông Phàm, gật đầu phụ họa.
Lúc này, Hà Đông Phàm sẽ ngả người ra sau, tỏ vẻ mặt ‘các người muốn sao cũng được’.
Cuối cùng, họ nói đến Đinh Thiên Tường. Lý Bạch Tử tức giận không thôi, liếc nhìn Hà Đông Phàm, kể lại sinh động: “Sáng hôm qua cậu không có ở đó, cậu không thấy ánh mắt của Đinh Thiên Tường khi bị dẫn đi, tên khốn đó, chậc chậc! Nhìn lão Từ như thể kẻ thù giết ba vậy.”
Lý Bạch Tử không hiểu: “Rõ ràng là hắn làm chuyện đó, còn vu oan cho lão Hà, bị lão Từ tìm ra sự thật không chút hối lỗi không nói, sao còn như nạn nhân mà căm hận người ta? Bao nhiêu năm nay, tôi thật sự không nhìn ra hắn là người như vậy!”
Giang Tâm lau miệng, ném giấy vào góc bàn: “Tôi nghe nói phía trường xử lý là đuổi học, haiz… dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi, bây giờ tất cả đều không còn gì.”
“Không nên thương hại loại người này!” Lý Bạch Tử dang hai tay, “Hắn làm chuyện này chẳng lẽ không nghĩ đến hậu quả sao?”
Giang Tâm gật đầu, nhắc đến tốt nghiệp, cậu chuyển chủ đề: “Lão Lý, việc thực tập của cậu thế nào rồi?”
Lý Bạch Tử từ từ ăn bánh ngọt nhỏ: “Tạm thời chưa định tìm thực tập, muốn thi bằng lái xe trước.”
Giang Tâm: “Vậy giấy chứng nhận thực tập của cậu làm sao?”
Lý Bạch Tử: “Khi nào đến lúc tính sau…”
Chủ đề lại chuyển sang người khác.
Ninh Hân kéo kéo tay áo Hà Đông Phàm. Cậu chăm chú bóc tôm, nghiêng tai lại: “Sao thế?”
Ninh Hân: “Đinh Thiên Tường tự chuốc lấy, anh đã cố hết sức rồi.”
Hà Đông Phàm hơi ngẩn người rồi mỉm cười, đặt con tôm vào đĩa của Ninh Hân.
Cô còn an ủi cậu nữa chứ.
Cậu quay đầu lại, giọng cứng rắn: “Bây giờ anh không có chút thương hại nào dành cho hắn cả.”
Ninh Hân: “?”
Nghĩ đến chuyện này, Hà Đông Phàm càng thêm bực bội, cậu cởi găng tay dùng một lần, nghiến răng: “Hắn luôn lừa anh, nhà hắn chẳng có ai bị bệnh cả, hắn thua bạc trên mạng!”
Ninh Hân hơi mở to mắt rồi đưa tay vuốt đầu Hà Đông Phàm.
Bị lừa dối lâu như vậy, còn bị vu oan, cậu ấy đang nổi giận rồi!
Cô vuốt ve tóc cậu. Vành tai Hà Đông Phàm hơi đỏ lên, khẽ ho một tiếng. Cậu kéo tay Ninh Hân xuống nắm lấy, ôm cả người cô vào lòng.
Ninh Hân ngước mắt nhìn cậu, cậu hơi ngẩng cằm lên như đang lắng nghe họ nói chuyện.
Còn giả vờ! Bình thường toàn cho cô vuốt mà.
Ăn xong, Lý Bạch Tử đề nghị đi hát karaoke: “Cuối cùng cũng được giải phóng!”
Vừa vào phòng hát cậu ta đã cầm micro sắp xếp: “Lão Giang, cậu đi gọi đồ uống đi, để tôi mở màn cho mọi người!”
Giang Tâm cầm menu ra ngoài phòng, chắc là đi gọi đồ uống.
Ninh Hân ghé gần tai Hà Đông Phàm: “Các anh hay đến đây lắm à?”
“Cũng không thường lắm”.
“Em là lần đầu tiên đến tiêu khiển.”
“Ồ?”
“Trước đây, em từng làm việc ở quán karaoke, nhưng chưa từng đi hát.”
Hà Đông Phàm liếm môi: “Vậy em muốn hát một bài không?”
Ninh Hân lắc đầu kiên quyết từ chối, còn ngồi dịch ra một chút để thể hiện ý từ chối: “Không!”
Hà Đông Phàm ngồi lại gần, ôm vai cô, hơi lộ răng khểnh: “Sợ gì?”
Ninh Hân thẳng thắn: “Sợ mất mặt.”
Hà Đông Phàm không nhịn được cười, hất cằm về phía Lý Bạch Tử, ý nghĩa sâu xa: “Em nghe cậu ta hát xong, sẽ thấy mình hát thế nào cũng không mất mặt đâu.”
Ninh Hân còn chưa hiểu ánh mắt nghi hoặc của mình thì đột nhiên một tiếng “Hey”!
Ninh Hân giật mình, cảm thấy màng nhĩ như đang rung lên.
Cô nhìn về phía Lý Bạch Tử.
Lý Bạch Tử cầm micro, đối diện màn hình TV: “Dòng sông chảy về phía Đông! Sao trên trời soi Bắc Đẩu! Hey!…”
Lý Bạch Tử hát xong một bài thì Giang Tâm cũng bưng đồ uống về.
Lý Bạch Tử nhìn về phía Ninh Hân, nhiệt tình nói vào micro: “Cô giáo Ninh, chị hát bài gì? Để em chọn cho!”
Ninh Hân chớp mắt, kéo Hà Đông Phàm: “Anh ấy hát!”
Hà Đông Phàm: “Anh…”
“Anh hát cho em nghe!” Ninh Hân ngắt lời bằng giọng độc đoán, đôi mắt đào hoa nhìn cậu, câu tiếp theo lại không tự chủ được mà dịu lại, “Em còn chưa từng nghe anh hát.”
Hà Đông Phàm nhướn mày, sờ gáy, đứng dậy đi chọn bài.
Phòng kín, khiến người ta đổ mồ hôi.
Ninh Hân cởi áo khoác ra, nghe thấy giai điệu dịu dàng khác hẳn lúc nãy.
Cô ngẩng đầu, thấy Hà Đông Phàm cầm micro đi về, ngồi xuống.
Ninh Hân nhìn về màn hình TV, cơ thể không tự chủ được đung đưa theo nhạc.
Sau màn mở đầu của Lý Bạch Tử, Ninh Hân thấy Hà Đông Phàm hát hay không thể tả.
Bài hát cũng hay, tình ý dạt dào. Giọng Hà Đông Phàm qua micro trầm ấm:
“Anh không muốn để em một mình”,
“Một mình trôi nổi giữa biển người”,
“Anh không muốn em một mình bước qua những phút giây mưa gió”
“Anh không muốn để em một mình, chịu đựng sự tàn nhẫn của thế giới”,
“Anh không muốn nước mắt theo em đến vĩnh hằng…”
Trong phòng hát, những quả cầu đèn trên trần quay chậm theo nhịp nhạc, ánh sáng rực rỡ nhảy múa trên gương mặt Ninh Hân.
Cô chăm chú nhìn màn hình TV, tay cầm lục lạc lắc theo nhịp. Đầu cô khẽ lắc lư, mắt hơi cong lên, đắm chìm trong tiếng nhạc.
Hà Đông Phàm khóe miệng nhếch lên, đưa tay ôm lấy Ninh Hân:
“Chỉ là khả năng xa xỉ cuối cùng của anh”,
“Chỉ cầu mong em có cuộc đời hạnh phúc…”
Hà Đông Phàm hát xong, Lý Bạch Tử lại chọn một bài nhạc dance sôi động.
Hà Đông Phàm khẽ bóp vai Ninh Hân. Môi cậu lướt qua vành tai cô: “Anh và Từ Quả ra ngoài một lát, em muốn hát thì bảo Lý Bạch Tử chọn bài nhé.”
Sau khi Ninh Hân gật đầu, cô nhanh chóng quay lại lắc trống lục lạc cổ vũ Lý Bạch Tử.
Thấy vậy, Hà Đông Phàm tặc lưỡi. Lúc cậu hát có thấy cô nhiệt tình thế đâu.
Hà Đông Phàm đi theo Từ Quả ra ngoài. Hai người đi qua hành lang, nghe tiếng hát như ma khóc sói tru từ các phòng, cuối cùng cũng đến được chỗ yên tĩnh. Hà Đông Phàm hất cằm: “Cậu muốn nói gì?”
Từ Quả liếc nhìn Hà Đông Phàm, rồi lại dời ánh mắt nhìn về phía bầu trời đêm, nói thẳng: “Hôm nay giáo sư nói với tôi là cậu từ bỏ cơ hội du học rồi, bảo tôi khuyên cậu.”
“Chuyện đó à.” Hà Đông Phàm thong thả hỏi, “Vậy cậu đến để khuyên tôi?”
“Nghe lý do cậu đổi ý đã.” Từ Quả dừng một chút, nhìn sang, “Du học chẳng phải luôn nằm trong kế hoạch của cậu sao?”
Hà Đông Phàm không trả lời ngay.
Từ Quả lại nói: “Hai năm nay cậu đều chuẩn bị, sao đột nhiên lại đổi ý?”
Hà Đông Phàm hơi ngẩng đầu, muốn nhìn trăng nhưng không thấy, cậu thở ra một hơi: “Tháng sau là sinh nhật cô giáo Ninh.”
Cậu nhìn về phía Từ Quả: “Sinh nhật 26 tuổi của cô ấy. 3 năm… 3 năm sau, cô ấy 29 tuổi rồi.”
Từ Quả suy nghĩ vài giây: “Theo tôi hiểu, cô giáo Ninh sẽ không để ý đâu, cô ấy sẽ đợi cậu.”
“Đợi? Bọn tôi mới yêu nhau được bao lâu? Có quyền gì bắt người ta đợi đến 29 tuổi chứ?”
Hà Đông Phàm cười khẽ, hạ mi mắt, “Vả lại, không phải vấn đề cô ấy đợi hay không đợi.”
“Vậy là gì?”
Hà Đông Phàm xoay người, vỗ nhẹ vai Từ Quả: “Bài hát tôi vừa hát cậu không nghe thấy à?”
Không phải cô ấy đợi hay không. Mà là tôi không muốn để cô ấy một mình nữa. Như những năm đó, cô độc một mình.
Từ Quả hơi nhíu mày. Hà Đông Phàm cười một tiếng, không nói chuyện với cậu ta nữa mà đi vào trong.
Hà Đông Phàm quay lại phòng, Lý Bạch Tử đang khoác vai Giang Tâm hát. Còn Ninh Hân hơi tựa vào ghế sofa, trông có vẻ không tỉnh táo lắm.
Hà Đông Phàm khẽ cười, vừa nãy còn hăng hái thế, nhanh vậy đã bị tra tấn đến mất tinh thần rồi.
Cậu ngồi lại gần, ôm cô vào lòng, trêu: “Nghe họ hát, sợ rồi phải không?”
Ninh Hân quay đầu lại, lo lắng nhíu mày: “Hà Đông Phàm, em uống rượu rồi.”
“?”
Ninh Hân chỉ về phía bàn, trên đó có một ly thủy tinh chân thấp, bên trong là rượu màu nâu, có đá và chanh, cắm một ống hút.
Ninh Hân: “Lý Bạch Tử đưa em, nói là trà gì đó, em uống luôn.”
Hà Đông Phàm quan sát Ninh Hân, thấy cô còn khá tỉnh táo, cậu ôm lấy gương mặt hơi nóng của cô: “Chóng mặt không?”
Ninh Hân hơi rên rỉ: “Em thấy sắp rồi.”