• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Đông Phàm ném ví cho Lý Bạch Tử, định đưa Ninh Hân về trước.

Ra khỏi thang máy, cậu quàng khăn cho cô, nắm tay cô đi ra khỏi trung tâm thương mại. Bên ngoài trăng sao mờ nhạt, gió lạnh vi vu.

Thực ra bây giờ còn chưa muộn lắm, những ngày thường vào giờ này vẫn còn nhiều sinh viên đi chơi quanh đây, có lẽ là mấy ngày này nhiều khoa đã thi xong, đa số sinh viên đã lần lượt về nhà.

Ninh Hân không biết vấp phải cái gì, loạng choạng ngã vào lòng Hà Đông Phàm.

Cậu vội ôm lấy eo cô.

Cậu nhìn xuống đất, là đường xi măng phẳng phiu.

Ninh Hân chống tay lên cánh tay Hà Đông Phàm mượn lực, ngẩng đầu, lông mi chớp chớp, giọng lơ đãng: “Chóng mặt.”

Hà Đông Phàm đã từng thấy người ‘một ly là say’, nhưng đây là lần đầu thấy người ‘một ngụm là say’.

Cậu xoay người, nửa ngồi xổm, đầu hơi nghiêng: “Lên đi.”

Ninh Hân nhìn đôi vai rộng, khóe mắt cong lên, leo lên. Cô vòng tay ôm cổ cậu, đầu khẽ gối lên, lẩm bẩm: “Không được chạy, không được xoay, cũng không được cúi người.”

Lời này của cô khá kỳ lạ.

Hà Đông Phàm cũng phải mất hai giây mới phản ứng, nhớ ra lần trước cõng cô, mới cười đáp: “Được.”

Ninh Hân mím môi, rất hài lòng: “Ngoan.”

“Ngoan á?” Hà Đông Phàm bật cười, không thật sự chấp nhận từ này, định nói gì đó, rồi lại chuyển thành một tiếng thở dài nhẹ.

“Hà Đông Phàm.” Cô đột nhiên gọi, giọng mang chút nghẹt mũi.

Cậu trầm giọng “ừm” một tiếng.

Hơi thở nóng hổi của cô phả lên cổ cậu: “Bài hát vừa rồi, anh hát cho em nghe phải không?”

Cậu cười, hơi nghiêng đầu: “Chứ còn ai nữa?”

“…”

Cậu nhớ lại lúc nãy khi cậu hát, vẻ mặt bình tĩnh tự chủ, không mấy cổ vũ của cô: “Không phải em nói muốn nghe anh hát sao?”

Giọng cô dịu dàng: “Em nói đấy.”

“Vậy sao em không có phản ứng gì?”

“Có phản ứng mà.”

Ninh Hân cọ trán vào tai Hà Đông Phàm, giọng hơi khàn, nhẹ nhàng: “Muốn khóc lắm.”

Vẻ trêu đùa trên mặt Hà Đông Phàm biến mất, đỡ đùi Ninh Hân, nâng cô lên một chút: “Đừng khóc.”

Sau đó cậu nghe thấy cô hít mũi: “Ừm, xấu hổ lắm.”

Cô siết chặt tay, úp mặt vào khuỷu tay, giọng rất ngột ngạt: “Hà Đông Phàm, em không muốn… không muốn một mình nữa.”

Trong nhận thức của Hà Đông Phàm, Ninh Hân chưa bao giờ đòi hỏi điều gì cho bản thân, kể cả việc cậu làm bạn trai cô. Cậu nghĩ, nếu không phải uống rượu, cô cũng sẽ không nói những lời như vậy.

Nhớ lại cuộc nói chuyện với Từ Quả vừa rồi, nhớ lại quyết định của mình, lúc này, Hà Đông Phàm cảm thấy đúng đắn, và may mắn.

Cậu hứa với cô: “Ninh Hân, anh sẽ không để em một mình đâu, anh sẽ mãi bên cạnh em.”

Người trên lưng không đáp lời, Hà Đông Phàm tưởng Ninh Hân ngủ rồi.

Nhưng đi được một đoạn, cậu cảm thấy có nước từ từ thấm vào cổ. Cô khóc ư?

Cậu định đặt cô xuống, nhưng cậu vừa có động tác, cô lại siết chặt tay, giọng có chút nghẹn ngào, lại mang vẻ bá đạo: “Em không muốn xuống!”

Hà Đông Phàm suy nghĩ hai giây, giọng cực kỳ kiên nhẫn: “Ninh Hân, khóc bị người ta thấy, không xấu hổ đâu.”

Cô không nghe, phản bác có lý có cứ: “Vậy anh khóc cho em xem một cái?”

Câu này, Hà Đông Phàm không thể bác bỏ. Cậu vừa tức vừa buồn cười: “Được! Em say rượu mà logic còn mạnh thế!”

Cô nghĩ cậu đang khen mình, rất lịch sự hít mũi: “Cảm ơn.”

Hà Đông Phàm cười khẽ, thở ra một làn khói trắng.

“Hà Đông Phàm, em không lợi dụng anh đâu.” Ninh Hân rất có lý lẽ, “Em cũng hát cho anh một bài, được không?”

Hà Đông Phàm nghe giọng Ninh Hân, không còn nghe thấy giọng nghẹn ngào nữa, cậu tiếp tục đi về phía trước: “Em hát đi.”

Giọng cô nhẹ nhàng, hoàn toàn hòa vào đêm tối…

“Em muốn đưa anh đi bay khắp nơi”,
“Đi ngắm nhìn mọi nơi trên thế giới”,
“Không phiền não không có nỗi buồn đó”,
“Tự do tự tại lòng thật thảnh thơi”,
“Quên đi đau khổ quên đi nơi đó…”

Hà Đông Phàm.

Vì có anh.

Em dường như có thể quên đi mọi nỗi đau trong quá khứ.

Hà Đông Phàm.

Những khoảng trời rộng lớn em chưa từng thấy, những tầm cao em chưa từng đến, em hy vọng anh có thể.

Và rồi, em muốn ở bên anh.

Em mong như vậy.

“Chúng ta sẽ bay đến nơi xa xôi kia ngắm nhìn”,
“Thế giới này không đến nỗi thê lương”,
“Chúng ta sẽ bay đến nơi xa xôi kia nhìn ngắm”,
“Thế giới này vẫn còn ngập tràn ánh sáng…”

Ninh Hân hát xong cả bài bên tai Hà Đông Phàm, cảm thấy khô cổ. Cô kéo kéo khăn quàng cổ: “Hà Đông Phàm, em muốn uống nước.”

Uống nước? Hà Đông Phàm dừng bước một chút, rồi nhanh chóng tiến về phía trước: “Phía trước có cửa hàng tiện lợi.”

Cậu đặt cô ngồi xuống ghế bên đường. Cậu ngồi xổm trước mặt cô, vẻ mặt và giọng điệu nghiêm túc, như đang nói chuyện với em họ: “Ngoan ngoan ngồi đây đợi, không được động đậy!”

Ninh Hân thấy cậu thật lải nhải, nắm cằm cậu gạt đi: “Biết rồi.”

Hà Đông Phàm vừa tức vừa buồn cười, say rượu còn giở tính khí.

Cậu nhanh chóng vào cửa hàng mua nước, trong lúc đó liên tục nhìn ra ngoài cửa hàng xem Ninh Hân, cô thật sự rất ngoan ngồi yên không động đậy. Ngoan hơn em họ cậu nhiều.

Hà Đông Phàm cầm nước đi đến, quỳ một chân xuống trước mặt cô, vặn nắp chai, đưa qua.

Cô quấn chiếc khăn màu nhạt, làm nổi bật khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn, đầu hơi nghiêng, đôi má ửng hồng vì rượu, đôi mắt như sương mù trên núi, mơ hồ toát ra vẻ kiều diễm không có thường ngày.

Ninh Hân cầm lấy nước, Hà Đông Phàm giúp cô đỡ đáy chai. Cô uống hai ngụm nhỏ rồi không uống nữa.

May là túi áo khoác của Hà Đông Phàm đủ rộng, bỏ vào được, cậu xoay người: “Lên đi.”

Ninh Hân dừng vài giây, đưa đầu ngón tay chọc vào lưng Hà Đông Phàm: “Không muốn.”

Hà Đông Phàm xoay nửa người, không hiểu lắm: “Sao?”

Đôi mắt đào hoa của cô ngập men say, nhìn cậu khẽ lắc đầu, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Muốn ẵm kiểu công chúa.”

Hà Đông Phàm chống khuỷu tay lên đầu gối, sững người nhìn cô.

Cô nũng nịu kiểu này cũng khiến người ta vui, nhưng mà…

Cậu quay đầu nhìn về phía nhà cô, bất lực nhấn mạnh: “Còn hai cây số.”

Ninh Hân nhắm mắt, mím thẳng môi, lắc đầu, bộ dạng không ăn không uống gì cả. Cũng không biết cô có hiểu hai cây số là bao xa không.

Hà Đông Phàm xoay người, nắm tay Ninh Hân, kiên nhẫn giải thích: “Hai cây số, không thể ẵm xa như vậy được, em muốn được ẵm kiểu công chúa thì đợi gần một chút anh sẽ ẵm…”

“Không!” Ninh Hân lên tiếng ngắt lời, giật tay ra.

Cô mở mắt ra, ánh nhìn say đắm đảo từ trên xuống dưới ngắm cậu.

Cậu lại nắm tay cô, nhưng cô gạt đi như đang nổi cáu. Sau đó, cô vỗ vai cậu một cái rồi nói: “Anh là một người đàn ông mạnh mẽ!”.

Hà Đông Phàm “???!!!”

Hà Đông Phàm không biết nói gì, nhưng cũng không thể phản bác.

Cậu đứng dậy, hơi ngẩng đầu nhìn trời, tay chống hông thở vài hơi rồi cúi đầu xuống.

Cô đang nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt hai người chạm nhau, cô cười, ngây thơ giơ tay về phía cậu.

Thật đáng yêu.

Hà Đông Phàm quay đầu đi, mỉm cười liếm môi, ngón tay chạm chạm vào sống mũi “Được được được!”

Cậu bế ngang Ninh Hân lên và đi về phía trước.

Trên đường đi thỉnh thoảng có người qua lại, họ đi ngang qua nhưng không nhìn ngó gì.

Đi được một đoạn, Hà Đông Phàm cảm thấy hơi mệt, sau khi ước lượng khoảng cách, cậu quyết định nghỉ ngơi một chút.

Cậu ôm Ninh Hân ngồi xuống ghế bên đường.

Cậu hơi dạng chân ra, ôm người trong lòng và từ từ điều hòa hơi thở.

Trong hơi thở, cậu vô thức nhìn về phía cô, cô vòng tay qua cổ cậu, tựa vào ngực cậu, mắt nhắm nghiền như đang ngủ.

Hà Đông Phàm không nhịn được, cười thầm vài tiếng.

Sự rung động nơi ngực có lẽ đã làm phiền cô, hàng mi cô khẽ run, từ từ mở mắt ra. Đôi mắt cô vẫn còn mơ màng, từ từ nhìn lên, nhìn cậu như không biết chuyện gì đang xảy ra.

Hà Đông Phàm vuốt má cô, giải thích “Người đàn ông mạnh mẽ cần nghỉ ngơi một lúc mới có thể tiếp tục được.”

Cô dừng lại vài giây, rồi rất mực từ bi gật đầu “Cho phép.” Hà Đông Phàm không nhịn được, đưa tay véo má Ninh Hân một cái.

Cô không để tâm, mở miệng hỏi “Anh có biết em nặng bao nhiêu kg không?”

Bàn tay cậu đang đặt trên cánh tay cô nhẹ nhàng vỗ về “Đó là bí mật.”

“Đó là bí mật.” Cô nói chậm rãi, “Nhưng em có thể nói cho anh biết.”

Đuôi mày cậu khẽ động, thuận miệng hỏi “Bao nhiêu?” Ninh Hân giơ tay lên, hơi tự hào giơ số ‘sáu’ “Gần… gần sáu mươi kg, nên anh đúng là cần nghỉ ngơi.”

Hà Đông Phàm hé miệng, nghiêm túc nhìn cô, tiện tay bóp nhẹ cánh tay mảnh khảnh của cô, thắc mắc “Thịt để đâu hết rồi?”

Ninh Hân cười khúc khích vài tiếng, hai tay che miệng, mắt chớp chớp, ranh mãnh đắc ý “Không nhìn ra phải không?”

“Thật sự không nhìn ra.” Hà Đông Phàm thậm chí nghĩ Ninh Hân say rồi nên nói lung tung, lại hỏi thêm lần nữa, “Thịt của em để đâu vậy?”

Ninh Hân bỏ tay xuống, nụ cười ở khóe miệng trở nên thẳng thắn, cô cúi đầu nhìn cơ thể mình, ngây thơ chỉ vào ngực “Có lẽ ở đây?”

???

Cô nắm tay cậu, muốn chứng minh “Không tin anh sờ thử xem.”

!!!

Cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay.

Trong lúc ngẩn ngơ, một người đi ngang qua trước mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào họ.

Hà Đông Phàm lập tức rút tay về, tay đưa lên miệng ho vài tiếng thật to. Sau đó, cậu nhìn qua nhìn lại con đường, bế Ninh Hân lên.

Nhanh chóng đi thôi!

Ninh Hân không cảm thấy có gì không đúng, khẽ hỏi “Anh không sờ sao?”

Cô còn nhận sai “Thật ra em không nghiêm túc như anh nghĩ đâu, em lén… lén…”

Cô nói rồi còn tỏ vẻ ủy khuất, dựa vào anh “Chính là cái hôm ngủ đó, em tỉnh dậy, em đã nhân cơ hội sờ anh, nếu anh… nếu anh thấy không công bằng, em có thể để anh…”

Hà Đông Phàm thở dài một hơi, thấy cô không định kết thúc chủ đề này, cậu ngắt lời “Ninh Hân, nói chuyện khác đi, được không?”

Ninh Hân chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào cảnh vật lùi dần bên đường “Được… để em nghĩ xem…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK