• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Ninh Hân xách đồ đi về nhà, bước chân cô ngày càng chậm lại.

Cô cảm thấy mình vừa bị ma xui quỷ khiến mới mua thứ đó.

Đang đi về phía cổng khu chung cư, cô bất chợt thấy Hà Đông Phàm hớt hải chạy ra.

Thậm chí, ánh mắt cậu còn lướt qua cô nhưng lại không nhận ra.

Ninh Hân cau mày giãn ra, gọi lớn:
“Hà Đông Phàm!”

Hà Đông Phàm nhìn về phía cô, lập tức chạy lại.

Ánh mắt cậu đầy hoảng loạn:
“Giang Vận và Từ Quả gặp chuyện rồi.”

“Chuyện gì xảy ra?” Ninh Hân chưa bao giờ thấy Hà Đông Phàm như vậy, tim cô không khỏi thắt lại.

Nhưng Hà Đông Phàm không giải thích, chỉ dặn cô về nhà trước rồi vội vàng chạy ra đường, vẫy tay gọi một chiếc taxi.

Ninh Hân sững sờ trong giây lát, đặt đồ xuống phòng bảo vệ, rồi chạy tới:
“Hà Đông Phàm, em đi cùng anh!”

Không đợi cậu trả lời, cô nói thêm:
“Em lo cho anh.”

Hà Đông Phàm gật đầu, Ninh Hân theo cậu lên xe taxi.

Hà Đông Phàm lấy điện thoại, mở tin nhắn và đọc địa chỉ cho tài xế.

Tài xế khởi động đồng hồ tính tiền, vô thức lẩm bẩm bằng giọng địa phương:
“Chỗ đó đang giải tỏa, từ năm ngoái người ta đã dọn đi hết rồi, các anh chị đến đó làm gì vậy?”

Hà Đông Phàm không trả lời, chỉ hỏi lại:
“Tới đó mất bao lâu?”

Tài xế đáp:
“Hai mươi phút gì đó.”

Khi xe chạy ổn định, Ninh Hân nhỏ giọng hỏi:
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Hà Đông Phàm đưa điện thoại cho cô:
“Từ Quả gọi cho anh một cuộc rồi gửi tin nhắn này.”

Ninh Hân cầm điện thoại lên đọc.

“Từ Quả: Đinh Thiên Tường gửi cho tôi một đoạn video, hắn đã bắt cóc Giang Vận, bảo tôi phải đến một mình. Tôi hiện đang ở dưới tòa nhà, nếu trong vòng 20 phút tôi không gọi lại, hãy báo cảnh sát. Địa chỉ là xxxxxxxxxx.”

Tim Ninh Hân siết lại.

Cô liếc nhìn thời gian, đã gần 10 phút trôi qua.

Biết không thể hoảng loạn, cô giữ bình tĩnh, trả điện thoại cho Hà Đông Phàm rồi nói:
“Hà Đông Phàm, báo cảnh sát ngay bây giờ.”

Hà Đông Phàm do dự trong giây lát nhưng vẫn lập tức gọi báo cảnh sát.

Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, cảnh giác hỏi:
“Các anh chị làm gì mà còn phải báo cảnh sát?”

Giữa lúc Hà Đông Phàm đang gọi, Ninh Hân nghiêng người nhẹ về phía trước, giải thích với tài xế:
“Là bạn học của bạn trai tôi, có chút rắc rối tình cảm, tâm trạng không ổn định, sợ có chuyện không hay. Phiền chú chạy nhanh một chút.”

Nghe vậy, tài xế ngẫm vài giây rồi tăng tốc.

Đó là một khu dân cư cũ đã nằm trong diện quy hoạch nhưng chưa được phá dỡ. Tài xế nói xe không vào được, đành đỗ lại bên đường.

Xuống xe, Ninh Hân và Hà Đông Phàm chạy vào bên trong.

Tường bao quanh khu chung cư đã nứt nẻ, đổ sụp, trên đó chi chít chữ “Giải tỏa”. Bên trong khu vực, cảnh tượng hoang tàn, lạnh lẽo, cỏ dại mọc um tùm khắp đường đi, xung quanh rải rác những thanh thép hoen gỉ và các mảnh đồ gia dụng cũ vỡ vụn.

Chạy được vài chục mét, họ thấy xe cảnh sát đã đến.

Hai người vội vàng chạy lại, thấy mọi người từ bên trong đi ra.

Giang Vận được một nữ cảnh sát đỡ, trên người khoác chiếc áo khoác bò xanh nhạt. Cô cúi gằm mặt, tóc tai rối bù, không nhìn rõ nét mặt.

Từ Quả đi bên cạnh, áo phông trắng trên người bẩn thỉu, xộc xệch, khóe miệng cũng sưng đỏ.

Hà Đông Phàm tự nhận là người báo án, trao đổi vài câu với cảnh sát, rồi được yêu cầu theo họ về đồn làm bản tường trình.

Còn Giang Vận và Từ Quả phải đến bệnh viện trước.

Lúc này, Ninh Hân mới biết được rằng, Từ Quả bị Đinh Thiên Tường dùng ống thép đánh vào vai và lưng, còn Giang Vận đã bị giam giữ ở nơi hoang tàn này suốt hai ngày. Những gì xảy ra trong khoảng thời gian đó vẫn chưa rõ.

Nghe đến đây, Ninh Hân nhìn về phía xe cảnh sát. Giang Vận ngồi thu mình vào góc sâu nhất, toàn thân run rẩy.

Lúc này Đinh Thiên Tường bị hai cảnh sát áp giải ra ngoài.

Hà Đông Phàm không kìm được, xông lên túm chặt cổ áo hắn, nghiến giọng chất vấn:
“Tại sao mày lại làm vậy?”

Cảnh sát cố gắng kéo Hà Đông Phàm ra nhưng không thành.

Ninh Hân vội vàng tiến lên nắm lấy cổ tay cậu:
“Hà Đông Phàm, đừng như vậy!”

Cậu vẫn không buông tay, các đường gân xanh nổi lên khi cậu nắm chặt lấy cổ áo Đinh Thiên Tường. Cậu lần nữa gằn giọng chất vấn:
“Bốn năm là anh em, tôi đã làm gì có lỗi với cậu? Tôi chỉ muốn hỏi, tại sao?!”

Đinh Thiên Tường loạng choạng, bị túm cổ áo nên ngẩng cao đầu. Vẻ mặt hắn chẳng hề tỏ ra chút hối lỗi:
“Đúng là cậu không có lỗi với tôi, nhưng chỉ là cậu thôi! Từ Quả hại tôi bị đuổi học, đó là sự thật! Còn Giang Vận, cô ấy rõ ràng sắp ở bên tôi rồi nhưng vì hắn mà tất cả đều tan vỡ! Hôm nay tôi như thế này, tất cả là vì hắn!”

Những lời lẽ ngụy biện, đảo lộn trắng đen này khiến Ninh Hân lo rằng Hà Đông Phàm sẽ không kìm được mà ra tay đánh người.

Cô bước lên chắn trước mặt cậu, hai tay khẽ nâng cằm cậu, buộc ánh mắt cậu nhìn vào mình.

Cằm Hà Đông Phàm siết chặt, đôi mắt đầy vẻ giận dữ không hề che giấu. Cậu dường như đã đến giới hạn chịu đựng.

Ninh Hân nhẹ giọng:
“Hà Đông Phàm, buông tay ra.”

Cậu nhìn cô vài giây rồi buông Đinh Thiên Tường. Ninh Hân nhanh chóng kéo cậu sang một bên.

Lúc Đinh Thiên Tường đi ngang qua Từ Quả, hắn dừng lại.

Ánh mắt hắn và Từ Quả chạm nhau. Hắn nở nụ cười độc ác, méo mó đầy sự hả hê vì trả thù.

Ninh Hân cùng Hà Đông Phàm đến đồn cảnh sát, sau đó lại đến bệnh viện.

Từ Quả chỉ bị thương ngoài da, nhưng Giang Vận lại chịu tổn thương tâm lý nghiêm trọng.

Cô không bị xâm hại, nhưng suốt hai ngày đó, cô phải chịu đựng sự đe dọa và sỉ nhục từ Đinh Thiên Tường.

Ngày hôm sau, gia đình Giang Vận đón cô về Bắc Đô để tiếp tục điều trị tâm lý chuyên sâu.

Nhiều năm sau, Ninh Hân mới biết được kết cục của sự việc này. Đinh Thiên Tường bị tuyên án ba năm tù, mức án cao nhất trong các tội danh được khởi tố theo luật pháp.

Sau vụ việc, Hà Đông Phàm ở lại ký túc xá. Cậu từng kể rằng Từ Quả rất áy náy vì chuyện của Giang Vận, nghĩ rằng ít nhiều những điều bất hạnh của cô ấy có liên quan đến mình.

Một tuần sau, Ninh Hân tan làm và đến lớp học võ tình cờ gặp Từ Quả.

Cậu đang cầm một xấp tài liệu từ tiệm photocopy đi ra, có lẽ không để ý nên làm rơi tài liệu ngay trước cửa.

Ninh Hân chủ động chào hỏi rồi cúi xuống nhặt giúp cậu.

Cô liếc qua tài liệu và hỏi:
“Đây là gì vậy?”

Từ Quả trả lời:
“Tài liệu cần thiết cho việc du học.”

“Em định đi du học sao?” Đây là lần đầu tiên Ninh Hân nghe về việc này, cô hơi ngạc nhiên.

Từ Quả gật đầu:
“Ừm.”

Nhìn nét mặt Từ Quả vẫn còn nặng nề, Ninh Hân muốn nói vài lời từ đáy lòng:
“Từ Quả, thật ra chuyện của Giang Vận không phải lỗi của em. Những gì Đinh Thiên Tường nói chỉ là cái cớ để biện minh cho hành vi của hắn, hoàn toàn không liên quan đến em. Em cũng là một nạn nhân.”

Từ Quả khẽ nhếch môi cười:
“Em biết.”

Buổi tối, sau khi Ninh Hân học xong và ra khỏi phòng thay đồ, cô gặp Dương Hiểu Trinh.

Hà Đông Phàm đang tăng ca nên còn một lúc nữa mới đến đón cô, Ninh Hân ngồi xuống trò chuyện với Dương Hiểu Trinh.

Cùng lúc, cô lấy từ túi xách ra một vài tờ rơi quảng cáo bất động sản và bắt đầu xem xét cẩn thận.

Dương Hiểu Trinh liếc nhìn mấy tờ rơi trước mặt Ninh Hân rồi thấy cô đang thực sự nghiêm túc so sánh.

Dương Hiểu Trinh thắc mắc:
“Cậu định mua nhà sao?”

Ninh Hân khẽ “Ừm” một tiếng.

Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt cong cong ánh lên ý cười:
“Tớ có tin vui muốn báo cho cậu đây.”

Dương Hiểu Trinh hỏi:
“Gì thế?”

Đôi mắt đào hoa của Ninh Hân hơi nhướng lên:
“Tớ được nhận làm nhân viên chính thức rồi!”

Dương Hiểu Trinh ngẩn người hai giây, sau đó phản ứng lại, nắm lấy tay Ninh Hân mà lắc mạnh:
“Á!!! Chúc mừng cậu nha!!!”

Ninh Hân giả vờ đưa tay lên bịt miệng cô:
“Bình tĩnh! Bình tĩnh chút nào!”

Dương Hiểu Trinh buông tay, khóe mắt cô hơi ươn ướt, một phần do cảm xúc nhạy cảm trong thai kỳ, phần lớn vì cô hiểu những năm qua Ninh Hân đã nỗ lực thế nào, và biết được điều này đối với cô ấy quan trọng ra sao.

Ninh Hân mỉm cười, ngón tay lật xem những tờ rơi bất động sản:
“Tớ đã tính rồi, bây giờ giá nhà tầm khoảng 8.000 một mét vuông. Một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ, tớ có thể xoay xở đủ tiền đặt cọc tối thiểu.”

Dương Hiểu Trinh đồng ý với việc mua nhà, giá bất động sản mấy năm gần đây tăng chóng mặt. Nhưng cô cũng có chút lo lắng:
“Cậu trả trước tối thiểu, vậy tiền trả góp hàng tháng cậu chịu được không?”

“Tớ tính rồi.” Giọng Ninh Hân trầm ổn:
“Cộng thêm tiền từ quỹ hỗ trợ nhà ở, không vấn đề gì.”

Dương Hiểu Trinh cất giọng với vẻ châm chọc:
“Ồ, suýt nữa tớ quên mất, cậu đúng là người có quỹ hỗ trợ nhà ở, lại còn vừa có công việc ổn định nữa chứ.”

Ninh Hân chỉ khẽ mỉm cười khi bị trêu.

Dương Hiểu Trinh đưa tay kéo một tờ quảng cáo bất động sản lại:
“Để tớ xem qua giúp cậu một chút.”

Cô nhìn qua một lúc, rồi cau mày.

Lại kéo thêm một tờ khác.

Lông mày càng nhíu chặt hơn.

Sau đó, cô gom hết cả chồng tờ rơi trước mặt Ninh Hân.

Ninh Hân thấy bàn mình trống trơn, không khỏi ngẩng lên nhìn Dương Hiểu Trinh.

Dương Hiểu Trinh lật xem nhanh chóng, chẳng hề so sánh kỹ lưỡng tiện ích hay kiểu căn hộ.

Cô khó hiểu hỏi:
“Hiểu Trinh, cậu làm gì thế?”

Dương Hiểu Trinh xem xong, mắt trợn tròn, đầy vẻ không thể tin nổi:
“Cậu định mua nhà ở khu phía Nam sao?”

“…Ừ.”

Dương Hiểu Trinh đập xấp tờ rơi xuống bàn, chất vấn:
“Cậu mua nhà này cho mình hay cho người khác vậy?”

“…” Ninh Hân lấy lại xấp tờ rơi, sắp xếp lại. “Tất nhiên là cho mình.”

“Tớ thấy cậu mua nhà này là cho Hà Đông Phàm thì đúng hơn. Tất cả những dự án này đều gần công ty cậu ta.”

“Không phải vậy.” Ninh Hân cố gắng giải thích:
“Tớ nghĩ như thế này, anh ấy hay phải làm thêm giờ, công việc không ổn định. Nếu mua nhà ở đó, anh ấy sẽ tiện hơn, có thể nghỉ ngơi nhiều hơn. Còn tớ, giờ giấc làm việc của tớ rất ổn định, mà tàu điện ngầm cũng rất thuận tiện.”

Dương Hiểu Trinh không bị thuyết phục bởi những lời này, cô hỏi ngắn gọn:
“Tớ chỉ hỏi cậu, nếu không có cậu ấy, cậu có định mua nhà bây giờ không?”

Ninh Hân mím môi, không trả lời.

Dương Hiểu Trinh lại hỏi tiếp:
“Vậy cậu có mua ở khu phía Nam không?”

Ninh Hân cúi đầu, không muốn trả lời nữa.

Câu trả lời đã quá rõ ràng.

Dương Hiểu Trinh cảm thấy Ninh Hân đã hy sinh quá nhiều. Cô nắm lấy tay Ninh Hân, kiên nhẫn khuyên nhủ:
“Hân Hân, tớ thấy thế này không ổn! Dù hai người có sống chung, thì cậu ấy cũng nên góp một phần, trả một chút tiền chứ? Sao lại để mình cậu chi trả hết? Với lại, nhà cửa, xe cộ vốn là những thứ mà đàn ông nên lo liệu. Tớ nói vậy không phải vì tớ không thích Hà Đông Phàm, tớ thật sự rất ủng hộ hai người. Nhưng tớ cảm thấy cậu… Ôi trời, lần trước mua laptop cho cậu ấy thì thôi đi, bây giờ cậu còn định mua cả nhà nữa?

Mua nhà là chuyện lớn, phải vay tiền hàng chục năm, lúc đó cậu sẽ thành ‘nô lệ nhà cửa,’ mà về sau muốn đổi nhà thì rất khó. Cậu đã nghĩ kỹ về tất cả những điều này chưa?”

Ninh Hân thẳng thắn nói:
“Tớ đã nghĩ rồi, tớ biết mà, tớ hiểu.”

“Hiểu mà cậu còn…”

“Tớ muốn có một mái nhà với anh ấy.” Ninh Hân ngắt lời, nắm chặt tay Dương Hiểu Trinh, đôi mắt lấp lánh, nụ cười chân thành đầy mong đợi. “Tớ lớn hơn anh ấy, lúc yêu nhau tớ đã biết anh ấy chưa thể lo ngay về mặt vật chất cho cả hai, những điều đó tớ đã nghĩ đến rồi, tớ không bận tâm, nếu không đã chẳng ở bên anh ấy. Tớ muốn mua nhà, muốn có một mái ấm với anh ấy, cũng là nhà của riêng tớ. Tớ chọn khu đó vì muốn anh ấy đi làm dễ dàng hơn, có thêm thời gian nghỉ ngơi. Tớ sẵn lòng.”

Dương Hiểu Trinh cảm thấy Hà Đông Phàm thật sự có “bùa mê” làm sao một người luôn kiềm chế tình cảm như Ninh Hân lại bị “mê hoặc” đến mức này?!

Dương Hiểu Trinh bực bội rút tay ra:
“Thôi đi, tớ thấy cậu đúng là bị mê muội rồi, tớ nói gì cậu cũng không chịu nghe.”

“Không phải không nghe, mà chẳng phải cậu vừa nói sao? Hiện tại mua nhà là hợp lý mà.”

Dương Hiểu Trinh đảo mắt, khoanh tay trước ngực:
“Tớ xem bước tiếp theo chắc cậu sẽ mua xe cho cậu ấy luôn!”

Ninh Hân bình thản nói:
“Mua nhà xong thì chắc tạm thời không thể mua xe ngay, phải tiết kiệm vài năm nữa.”

Dương Hiểu Trinh á khẩu:
“Cậu nghĩ đến chuyện đó thật à?!”

“Tất nhiên rồi.” Ninh Hân thành thật gật đầu. “Có xe thì đi lại tiện hơn, chắc chắn là phải mua.”

Dương Hiểu Trinh chẳng muốn nói thêm:
“Thôi, thôi, không nói nữa! Tớ sắp tức chết vì cậu!”

Ninh Hân ngẩng đầu lên, cười lấy lòng:
“Đừng giận, đừng giận, tâm trạng vui vẻ mới quan trọng với phụ nữ mang thai!”

Một lúc sau, Dương Hiểu Trinh chỉ tay vào bàn:
“Ngôi nhà này, cậu nhất định phải đứng tên mình!”

Ninh Hân cười bất lực:
“Biết rồi!”

Dương Hiểu Trinh nhấn mạnh:
“Phải là tên một mình cậu!”

Ninh Hân qua loa đáp:
“Để xem đã.”

“Điên mất rồi.” Dương Hiểu Trinh bĩu môi. “Tớ thấy cậu yêu cậu ấy, yêu đến phát điên rồi.”

Chưa đầy hai phút sau, Hà Đông Phàm từ ngoài câu lạc bộ võ bước vào, đứng ở cửa gọi:
“Ninh Hân!”

Ninh Hân nhìn cậu, nụ cười càng rạng rỡ, gom tất cả tờ quảng cáo bất động sản vào túi.
“Hiểu Trinh, tạm biệt nhé.”

Dương Hiểu Trinh lười đáp lại.

Ninh Hân chạy tới, vừa đến gần, cánh tay Hà Đông Phàm liền tự nhiên vòng qua ôm cô vào lòng.

Cậu quay đầu nói:
“Chào chị Hiểu Trinh, tạm biệt!”

Dương Hiểu Trinh chẳng mấy vui vẻ, đáp gọn lỏn:
“Tạm! Biệt!”

Hai người rời khỏi câu lạc bộ võ, Hà Đông Phàm tò mò hỏi:
“Chị Hiểu Trinh bị sao thế? Ăn nhầm thuốc nổ à?”

Ninh Hân cười trừ:
“Phụ nữ mang thai mà, tâm trạng thất thường.”

Cô đổi chủ đề:
“Đúng rồi, hôm nay em gặp Từ Quả, tâm trạng cậu ấy vẫn không ổn lắm.”

“Cậu ấy là kiểu người tự mình tiêu hóa cảm xúc, chuyện này phải để cậu ấy tự vượt qua.”

“Ồ.” Ninh Hân chợt nhớ ra điều gì. “Cậu ấy định đi du học à? Nhưng không phải anh nói gia đình cậu ấy không khá giả sao?”

Hà Đông Phàm hơi ngập ngừng:
“Cậu ấy được học bổng toàn phần!”

Ninh Hân gật đầu:
“Thật giỏi!”

Hà Đông Phàm kéo cô sát vào lòng hơn, lại chuyển chủ đề:
“Đói không? Đi ăn khuya nhé?”

“Không đói, còn anh?”

“Anh cũng không đói.”

Ninh Hân liếm môi:
“Vậy thì về thẳng nhà thôi.”

Hai người đi thêm một đoạn.

Ninh Hân khẽ nghiêng đầu liếc nhìn cậu:
“Tối nay anh lại về ký túc xá à?”

Cậu trả lời hờ hững:
“Ừm.”

Ninh Hân quay mặt về phía trước, thầm nghĩ:
Lại về nữa!

Đột nhiên, Hà Đông Phàm dừng bước, nắm lấy vai cô, đứng đối diện.

Xe cộ trên đường phóng vút qua, kéo theo cơn gió.

Hà Đông Phàm mặc áo sơ mi, quần âu, cà vạt thả lỏng một chút, trông có chút lãng tử. Cậu cúi nhẹ đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú.

Ninh Hân chớp mắt, không hiểu:
“Sao thế?”

Cậu liếm môi, để lộ chiếc răng khểnh, cười rất nghịch ngợm:
“Em có phải đang muốn anh ở lại nhà em không?”

Ninh Hân hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh nhìn thẳng vào cậu.

Cô đưa tay, nhéo cằm cậu đẩy ra:
“Đừng nói linh tinh!”

Cô khoanh tay trước ngực, tự mình bước đi, chân bước nhanh hơn.

Cậu đút tay vào túi, theo sát phía sau, vẫn không chịu buông tha:
“Anh thấy đúng mà.”

Cô cảnh cáo:
“Không được lắm lời!”

“Được.” Cậu vòng tay qua ôm cô.

Cô lắc vai đi sang bên cạnh, ra vẻ không muốn để cậu gần mình.

Hà Đông Phàm kéo mạnh cô lại, giữ chặt trong vòng tay.

Cô giãy giụa tượng trưng vài cái, nhìn sang hướng khác, trong lòng nghĩ:
Thôi vậy.

Đi qua ngã tư, Hà Đông Phàm nghiêng đầu sát lại:
“Sau khi bảo vệ luận văn xong, anh sẽ qua ở với em.”

Khóe môi Ninh Hân mím chặt, khẽ cong lên rồi nhanh chóng trở lại.

Giọng cô lạnh nhạt, ra vẻ không quan tâm:
“Tùy anh!”

Hà Đông Phàm cười không thành tiếng, ngực khẽ rung.

Sao mà đáng yêu thế này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK