Hà Đông Phàm về Bắc Đô dành hai ngày giúp bà ngoại chăm trẻ con.
Lâm Ký đưa Lâm An Dụ đến nhà.
Sáng ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Hà Đông Phàm đưa Lâm An Dụ về nhà.
Cậu đèo cô bé trên xe đạp, đi ngang qua công viên thành phố.
Dừng xe, Hà Đông Phàm dắt xe, dẫn Lâm An Dụ băng qua công viên.
Đi qua đây, cậu chợt nhớ về vài năm trước, khi cậu từng cùng Ninh Hân đi ngang qua nơi này.
Hồi đó là dịp Tết, khắp nơi treo đầy lồng đèn đỏ.
Giờ là Trung Thu, khắp nơi lại treo đèn thỏ trắng màu trăng sáng.
Những quầy hàng rong bừa bộn ngày xưa giờ đã không còn, thay vào đó là khu vực được quy hoạch gọn gàng, trật tự.
Trên đường, Lâm An Dụ ríu rít không ngừng.
Hà Đông Phàm lại thầm cảm thán, Ninh Hân thật tốt, yên lặng đi theo mà không quậy phá như Lâm An Dụ. Cô bé này chỉ cần không để mắt một chút là đã mất hút.
Cô bé chạy đến xếp hàng nhận bánh trung thu miễn phí.
Hà Đông Phàm bất lực. Ở nhà bánh trung thu đủ loại không ăn lại chạy đến đây xếp hàng nhận miễn phí.
Xếp hàng gần mười phút, Lâm An Dụ cầm một chiếc bánh trung thu ngũ vị gói giấy dầu, nhảy nhót trở về.
Ra khỏi công viên, Hà Đông Phàm lên xe, hơi nghiêng đầu nhắc nhở: “Ăn cẩn thận, đừng làm bẩn áo anh.”
Lời vừa dứt, phía trước bất ngờ có một ông cụ vượt đèn đỏ, cậu vội thắng gấp, Lâm An Dụ đập cả người vào lưng Hà Đông Phàm.
Chết tiệt!
Lâm An Dụ giơ chiếc bánh trung thu đã bị ép dẹp lép, lập tức lên tiếng mách: “Anh họ, đều tại anh!”
“Tại anh cái gì?” Hà Đông Phàm chống một chân xuống đất, kéo áo quay đầu lại: “Em có làm bẩn áo anh không đấy?”
Lâm An Dụ lúc này mới nhìn thấy một vết dầu lớn trên áo cậu. Cô bé đưa tay kéo áo cậu, lại để thêm một dấu tay nữa, liền vội rụt tay lại, giọng điệu hùng hồn hơn: “Ai bảo anh không mua xe bốn bánh chứ!”
Được lắm!
Lại còn chê bai anh họ mình!
Lâm An Dụ nói với giọng châm chọc: “Cậu em mua hẳn hai chiếc ô tô cơ!”
Hà Đông Phàm cười nhạt: “Vậy em tìm cậu đi!”
Lâm An Dụ im lặng, rồi lí nhí: “Em không thèm tìm cậu.”
“Là cậu em không muốn dẫn em đi chơi thì có,” Hà Đông Phàm đạp chân lên bàn đạp, trách mắng con nhóc vô ơn, “Không nhìn xem lần nào cũng là ai dẫn em đi chơi, thế mà còn chê xe anh!”
“Không chê, em không chê.” Lâm An Dụ lập tức nịnh nọt, “Anh họ, chờ em lớn lên, em mua xe cho anh!”
“Em á?” Cậu tỏ vẻ nghi ngờ.
Lâm An Dụ nghĩ ngợi hai giây: “Vậy để em nhờ cậu mua cho anh.”
Lâm An Dụ có một người cậu, ngày trước vào dịp lễ Tết Hà Đông Phàm thường gặp, nhưng vài năm gần đây người cậu đó đi du học nước ngoài, cả hai cũng chỉ chạm mặt vài lần.
Hà Đông Phàm không chơi chung được với những người sống trong nhung lụa như vậy.
Thực ra lý do chính là dù lớn hơn mấy tháng tuổi nhưng lại phải gọi người ta là “cậu”. Ai mà chịu nổi?
Hà Đông Phàm cảm thấy mình không thể chịu nổi, cứ như nuốt dao lam vào họng, không thể nào gọi thành lời.
Cậu cười khẽ, thêm dầu vào lửa: “Được! Anh chờ em dọn sạch nhà cậu em luôn nhé!”
Đến nhà Lâm Ký, Hà Đông Phàm lập tức được gọi vào phòng sách.
Giải nhất cuộc thi IOI là minh chứng rõ ràng cho việc Hà Đông Phàm đã nghiêm túc lựa chọn con đường này.
Lâm Ký từng tìm hiểu riêng về cuộc thi này, sau khi trò chuyện với Hà Đông Phàm khoảng một tiếng, hiểu được suy nghĩ và kế hoạch của cậu, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Hà Đông Phàm muốn chia sẻ tin vui này với Ninh Hân.
Cậu trở về Ngọc Hòa, nhưng chưa đợi được cuộc gọi của Ninh Hân thì lại nhận được cuộc gọi từ ba mình.
Đầu dây bên kia là một trận mắng chửi như tát nước vào mặt.
Ông trách cậu là kẻ ngông cuồng, không nghe lời người lớn, rồi sẽ chịu thiệt thòi ngay trước mắt, không biết tốt xấu. Thậm chí, ông còn đe dọa nếu cậu khăng khăng chọn con đường đó, ông sẽ không nhận cậu làm con nữa.
Hà Đông Phàm biết rõ, quyết định của mình đã làm cản trở giấc mộng của ba.
Dù sao, ông vẫn hy vọng cậu có thể đem lại lợi ích từ phía Lâm Ký.
Thật mỉa mai!
Người ba ruột thịt của cậu chỉ coi cậu như công cụ để mưu lợi, chưa từng thật lòng yêu thương cậu.
Nhưng ông lại rất yêu thương vợ và con gái của mình.
Lại càng mỉa mai hơn!
Hà Đông Phàm đứng trước bồn rửa mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ, nở nụ cười lạnh nhạt, giọng điệu đầy khiêu khích: “Nhận hay không nhận, tùy ông!”
“Thằng nhóc này—”
Hà Đông Phàm không đợi ông nói xong, lập tức cúp máy.
Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn nhuộm bầu trời đỏ rực, vài cánh én đen xé toạc không trung, báo hiệu bầu trời trong sau cơn mưa.
Cậu nhìn danh sách cuộc gọi, lướt xuống mới thấy tên Ninh Hân.
Chậc!
Người từng nói sẽ ủng hộ cậu đi trên con đường này sao vẫn chưa gọi cho cậu?
Giang Tâm từ nhà vệ sinh bước ra, vừa rửa tay vừa nói: “Hôm nay chỉ có hai người chúng ta, ra ngoài ăn nhé?”
“Ăn gì?” Hà Đông Phàm lười biếng đáp.
“Mì bò, lâu rồi không ăn.”
Hà Đông Phàm gật đầu, đồng ý: “Được!”
Cậu quay người đi đến tủ quần áo, tiện tay lấy một chiếc hoodie màu xanh lam khoác ngoài áo thun đen.
Quán mì bò Giang Tâm nhắc đến là một tiệm ăn Hồi giáo, nằm ở tầng hầm B1 của trung tâm thương mại gần trường.
Hai người ngồi xuống, Giang Tâm gọi một chén mì bò, còn Hà Đông Phàm chọn mì xào Đinh Đinh.
Trong lúc chờ món, Giang Tâm chơi game trên điện thoại còn Hà Đông Phàm một tay chống cằm một tay gõ nhịp trên bàn một cách lơ đãng, ánh mắt đen trầm ngâm, biểu cảm chán chường.
Giang Tâm chơi game rất thuần thục, vẫn có thể vừa chơi vừa nói chuyện với Hà Đông Phàm, cố gắng an ủi cậu: “Cô ấy nói bận xong sẽ tìm cậu mà, đúng không?”
Hà Đông Phàm không trả lời.
Giang Tâm lại nói: “Người ta là làm việc đàng hoàng, không giống như chúng ta còn ở trong tháp ngà, bận rộn là chuyện bình thường. Cậu nên hiểu cho cô ấy.”
“…”
Giang Tâm bật cười, trêu chọc: “Tôi thấy cậu sắp biến thành oán phụ rồi đấy.”
Hà Đông Phàm không muốn phủ nhận, cũng không muốn nói gì thêm.
Tầng hầm B1 của trung tâm thương mại không thoáng đãng như bên ngoài. Ngoài trời vừa mưa xong, mát mẻ dễ chịu, nhưng trong này lại oi bức và ngột ngạt.
Không xa đó, siêu thị đang tổ chức hoạt động chào mừng Quốc Khánh sớm, một chiếc loa lớn liên tục phát nội dung khuyến mãi làm không khí càng thêm ồn ào.
Hà Đông Phàm mí mắt cụp xuống, ánh nhìn lướt qua đám đông đủ mọi kiểu người, nhưng khi truyền đến não, tất cả đều không có gì khác biệt.
Bỗng nhiên, âm thanh “đà đà đà” từ tay cậu dừng lại, hàng mi khẽ run, đôi mắt hé mở, đầu nghiêng nhẹ về bên phải.
Người mà cậu ngày nhớ đêm mong đang mặc một chiếc quần jean rộng màu nhạt, áo cardigan len màu trắng kem. Nhìn từ bên hông, trông cô thật mảnh mai.
Cô gầy đi rồi.
Bước chân cô vẫn bình thường, có vẻ như chân đã không còn vấn đề gì.
Cô xách một chiếc túi vải bằng tay trái, có lẽ vừa đi siêu thị xong.
Tóc buộc cao, để lộ chiếc cổ thanh mảnh, mỗi bước đi mái tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng đung đưa.
Hà Đông Phàm không lập tức bước tới, chỉ từ từ xoay người theo hướng cô đi.
Hơn nửa tháng không gặp, cậu đã nhớ cô đến không biết bao nhiêu lần, đến mức nghi ngờ liệu đây có phải ảo giác.
Ninh Hân nhân dịp siêu thị có khuyến mãi Quốc Khánh nên đi mua giấy lau và băng vệ sinh.
Cô vừa thanh toán xong bước ra khỏi siêu thị, đầu óc lơ đãng, trong đầu vẫn còn văng vẳng cuộc gọi vừa nãy của Dương Hiểu Trinh.
Hiểu Trinh gọi điện hỏi cô đang làm gì.
Ninh Hân nói rằng mình đang đi siêu thị.
Hiểu Trinh lập tức nổi giận, tức đến phát điên:
“Nhắc cậu nhé, nhớ giữ kỹ điện thoại, tớ nửa tháng nay bị trộm hai lần rồi! Một lần ở rạp chiếu phim, một lần ở siêu thị! Mẹ nó, nếu tớ bắt được, nhất định đấm hắn hai cái.”
Ninh Hân nói sau:
“Tớ luôn muốn nhắc cậu đừng để điện thoại trong túi mở.”
“Biết rồi, không dám nữa đâu.” Hiểu Trinh đổi giọng, dò hỏi ngập ngừng:
“Ninh Hân, dạo này cậu có gặp Hà Đông Phàm không?”
Ninh Hân đứng trước kệ hàng chọn đồ, ánh mắt dừng lại một chút:
“Không.”
Hiểu Trinh cũng không vòng vo:
“Vậy cậu có nhớ cậu ta không?”
Ninh Hân cắn môi, không trả lời.
Cô thật sự nhớ cậu, không tự chủ mà nhớ rất nhiều lần. Dẫu sao những điều thuộc về cuộc sống cũng khó tránh khỏi.
Chẳng hạn, nơi cô vừa đi ăn khi nãy là nơi Hà Đông Phàm từng đưa cô đến.
Nhưng kiểu nhớ này là thích? Hay chỉ là thói quen?
Hay như lúc cô nhớ lại những lần tiếp xúc thân mật với Hà Đông Phàm, cô như cảm nhận rõ ràng khuôn mặt cậu, hơi thở của cậu, sự ấm áp từ cơ thể cậu, khiến tim cô không kìm được mà đập nhanh.
Nhưng sự rung động này là thích? Hay chỉ là sự bối rối sau khi hiểu được tình cảm của cậu?
Ninh Hân thật sự không thể đưa ra kết luận.
Tất cả là vì thời gian quen biết và mối quan hệ lâu nay giữa họ khiến đáp án đúng trở nên mơ hồ.
Hiểu Trinh không nghe thấy câu trả lời, tự cảm thấy Ninh Hân đã ngầm thừa nhận. Cô hỏi tiếp:
“Vậy cậu vẫn không định gặp cậu ta sao?”
Ninh Hân bỏ món đồ đã chọn vào giỏ:
“Ừ.”
Hiểu Trinh không hiểu:
“Rốt cuộc cậu định chiến thuật gì thế?”
Ninh Hân chu môi, thành thật nói:
“Tớ nghĩ là do dạo gần đây tụi tớ tiếp xúc quá nhiều. Nếu giữ khoảng cách một chút, có lẽ cậu ấy sẽ cảm thấy mình không thích tớ.”
Và cô cũng có thể tự suy xét lại tình cảm của chính mình.
Dương Hiểu Trinh tự hiểu vấn đề, thắc mắc:
“Có phải cậu không tin cậu ấy thật sự thích cậu?”
Ninh Hân không biết diễn đạt thế nào, suy nghĩ một lúc lâu rồi đưa ra ví dụ:
“Nói thế này nhé, nếu một người đàn ông 30 tuổi nói thích tớ, muốn sống cùng tớ cả đời, tớ sẽ nghĩ đó là lời tỏ tình dựa trên cảm xúc, cuộc sống và sự phù hợp. Nhưng nếu một chàng trai 20 tuổi nói thích tớ, thì tình cảm đó có thể so với người 30 tuổi thì thuần khiết hơn, không pha trộn thứ khác, nhưng cũng chỉ là sự bồng bột nhất thời. Tớ không chắc cảm xúc bồng bột của tuổi trẻ này có thể kéo dài bao lâu. Thật sự rất mơ hồ.”
Dương Hiểu Trinh không đồng ý, phản bác thẳng thắn:
“Cậu đây là phân biệt tuổi tác! Nếu nói như vậy, thì lời tỏ tình của anh Tạ đó cậu có thấy là dựa trên cảm xúc, cuộc sống, và sự phù hợp không? Anh ta nghĩ cậu trẻ trung, xinh đẹp, tốt bụng, lại giỏi chăm sóc trẻ con, có thể làm một người mẹ kế tốt, chân thành muốn sống cùng cậu, vậy sao cậu không nhận lời?”
“…” Sao lại lôi chuyện đó ra?
Dương Hiểu Trinh tiếp tục:
“Thế thì Hà Đông Phàm thua kém anh ta chỗ nào? Ninh Hân, chẳng lẽ cậu không hiểu rằng bất kỳ mối quan hệ nào cũng có rủi ro, chẳng ai đảm bảo có thể đi đến cuối cùng. Việc cậu lấy tuổi tác để đoán rủi ro và từ chối một tình cảm, theo tớ, không phải là phân tích lý trí mà là nhút nhát!”
Nhút nhát?
Cũng đúng, mà cũng không đúng.
Ninh Hân không nhút nhát, cô có thể chấp nhận rủi ro.
Nhưng nếu người đó là Hà Đông Phàm, cô lại nhút nhát.
Bởi vì kết quả rất quan trọng đã nằm sẵn ở đó: nếu họ bắt đầu, nhưng không đi đến cuối cùng, thì đó sẽ là chia ly mãi mãi.
Ninh Hân không muốn mất đi nữa.
Đây là điều mà hiện tại cô chắc chắn.
Cô đi đến quầy thu ngân của siêu thị xếp hàng, đáp qua loa:
“Được rồi! Tớ nhút nhát! Được chưa?”
Dương Hiểu Trinh á khẩu, không nói nên lời.
Ninh Hân khẽ cười:
“Không nói chuyện với cậu nữa, tớ phải đi thanh toán đây.”
Dương Hiểu Trinh đành bỏ cuộc, nhưng vẫn thêm một câu cuối:
“Được, vậy tớ nói nốt một câu thôi.”
“Ừ, cậu nói đi.”
“Cậu nói muốn sống tốt, sống tốt thì làm sao có thể thiếu tình yêu? Nên cậu đừng vô thức từ chối bắt đầu.”
Ninh Hân cười bất lực, chiều ý cô bạn:
“Được.”
Dương Hiểu Trinh vui mừng, lại nói thêm:
“Vậy để tớ nói thêm câu nữa.”
Ninh Hân lắc đầu, ra lệnh:
“Câu cuối cùng.”
“Được.” Dương Hiểu Trinh hắng giọng, giọng lại hạ xuống, như đang che miệng nói:
“Bình thường trêu Hà Đông Phàm một câu mà cậu ấy cũng đỏ mặt, trong sáng không chịu được. Với lại, cậu ta ở độ tuổi này, chưa từng yêu ai, lại còn có thân hình đẹp thế kia, mình khuyên cậu, qua lần này là không còn cơ hội đâu—”
Câu nói đột ngột bị ngắt ngang vì Ninh Hân cúp máy.
Trong lòng cô mắng Dương Hiểu Trinh! Toàn nói mấy thứ linh tinh! Còn biết xấu hổ không chứ!
Nhưng bây giờ, khi đứng trên thang cuốn lên tầng một, cô đặt chiếc túi vải xuống chân, ngẩng đầu nhìn, trước mặt có một người đàn ông mặc đồ công sở.
Không cao bằng Hà Đông Phàm, chân không dài bằng, vai không rộng bằng, eo cũng không thon bằng…
Ninh Hân lập tức tỉnh lại, mắng bản thân:
“Ninh Hân, mày còn biết xấu hổ không đấy!”
Khi cô đang đấu tranh nội tâm trên bờ vực của suy nghĩ tà ác, cảm giác như có ai đó tiến lại gần từ phía sau.
Bởi có bóng đổ xuống và cảm giác một luồng hơi ấm áp chạm vào vai.
Ninh Hân lập tức cảnh giác, bản năng nhớ đến câu chuyện bị móc túi của Dương Hiểu Trinh.
Cô siết chặt tay trái, khi bóng người đó áp lại gần, cô lập tức xoay người tung một cú đấm.
Bên tai vang lên tiếng rên đau, dường như đang cố nhịn.
Một tiếng “hự” nặng nề.
Ninh Hân giật mình quay lại, trước mặt là khuôn mặt của Hà Đông Phàm, rất gần.
Cậu nhíu chặt mày vì đau, hai mắt hơi híp lại, để lộ nếp mí mờ nhạt thường ngày khó thấy.
Cậu dùng mu bàn tay chạm vào khóe môi bên trái, mắt khẽ ngước lên:
“Đau quá.”