• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Hiểu Trinh gắp sợi mì còn nóng hổi thổi hai cái, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi phía Hà Đông Phàm.

Ninh Hân nhẹ nhàng cầm đũa, chén mì trước mặt cô chưa động đến, trên mặt mì rải hành và rau mùi.

Cô cũng nhìn về phía đó.

Cô thấy Hà Đông Phàm làm cô gái kia khóc, không biết vì chuyện gì, cậu ta vội vàng lau nước mắt cho cô ấy.

Dương Hiểu Trinh buột miệng: “Cậu ta đang một chân đạp hai thuyền à?”

Dương Hiểu Trinh bình tĩnh lại, cảm thấy “một chân đạp hai thuyền” có lẽ không chính xác lắm, dù sao Hà Đông Phàm chỉ mới nói thích Ninh Hân, nhiều lắm là đang theo đuổi Ninh Hân nhưng Ninh Hân chưa đồng ý, nên cậu ta đương nhiên có thể với những cô gái khác… Nhưng… nhưng như vậy cũng không được!

Dương Hiểu Trinh tính hay bênh người thân. Cô đập đũa xuống mạnh: “Uổng công tớ còn bảo cậu ta thuần khiết, còn thấy tiếc nuối! Quả nhiên đẹp trai thì không đáng tin! Tuổi trẻ thì không nên! May là cậu còn lý trí không sa đà vào!”

Đầu ngón tay Ninh Hân nắm chặt đũa hơi trắng bệch, cô thu hồi ánh nhìn, cúi mắt nhìn chén mì, đưa đũa vào, khẽ khuấy.

Cô hít một hơi dài để điều chỉnh cảm xúc.

Cô tự nhủ.

Như vậy rất tốt. Thật sự rất tốt.

Dương Hiểu Trinh thấy Ninh Hân vẫn bình tĩnh gắp mì, vỗ nhẹ lên bàn, bênh vực: “Sao cậu không có phản ứng gì vậy? Cậu ta còn lau nước mắt cho người ta, một người đàn ông lau nước mắt cho phụ nữ, cậu biết điều đó có ý nghĩa gì không? Ít nhất cậu ta miệng nói thích cậu, đang theo đuổi cậu, vậy mà còn mập mờ với người khác, còn có dự phòng! Nói lại thì, không biết ai mới là dự phòng! Đồ tồi! Tức chết mất!”

Ninh Hân nuốt một ngụm nước bọt, tay kia dưới bàn từ từ nắm chặt: “Hiểu Trinh, đừng nói nữa, cậu ấy không phải người như vậy.”

Dương Hiểu Trinh vẫn còn kích động, dứt khoát nói: “Không phải cái gì? Trừ phi hai người họ có quan hệ huyết thống, nếu không thì chính là đang mập mờ!”

Ninh Hân cảm thấy trái tim như rơi xuống nặng nề, ngay cả hốc mắt cũng hơi nóng: “Đừng nói nữa.” Giọng cô khàn khàn.

Lúc này Dương Hiểu Trinh mới nhận ra, cảm nhận được tâm trạng của Ninh Hân.

Cô định cứu vãn tình hình: “Hân Hân, không sao đâu, chúng ta không quan tâm cậu ta là người thế nào, chúng ta chắc chắn sẽ gặp được người tốt hơn, gặp được người chung thủy từ đầu đến cuối, bạc đầu đến già, vốn dĩ đàn ông trẻ tuổi tâm tính không ổn định, những người như vậy sau này chúng ta đều không thèm để ý đến, coi như rút kinh nghiệm, không sao đâu, ăn… ăn đi, món này ngon.”

Nói đến cuối, Dương Hiểu Trinh cũng thấy mình càng nói càng sai.

Ninh Hân ăn vài miếng, dùng đũa khuấy trong chén mấy cái lại nhìn ra ngoài. Hai người đối diện cũng đã bắt đầu ăn cơm. Nhìn họ, nam thanh nữ tú, là một bức tranh rất đẹp.

Có lẽ là cơm trộn trong nồi đá quá nóng, có lẽ là không hợp khẩu vị Hà Đông Phàm, cậu ăn vài miếng rồi đặt xuống. Cậu lấy khăn giấy lau miệng, nhìn ra ngoài. Bất ngờ chạm phải ánh mắt Ninh Hân.

Ninh Hân khựng lại nửa giây, thu hồi ánh nhìn rồi tiếp tục ăn mì. Tim cô đập rõ ràng nhanh hơn, thực ra cô cũng không chắc cậu có nhìn thấy cô không.

Xung quanh có người thanh toán, có người ngồi xuống. Người đến kẻ đi.

Dương Hiểu Trinh đột nhiên lên tiếng: “Cậu ta làm gì vậy?”

Ninh Hân nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Hà Đông Phàm đã đi ra khỏi nhà hàng Hàn Quốc, đi qua dòng người trên phố, bước nhanh về phía này. Mọi thứ xung quanh như được phủ một lớp màng mờ, chỉ có cậu là rõ ràng.

Cậu đưa ánh mắt vượt qua đám đông, ánh nhìn chỉ khóa chặt trên người cô, khóe môi hơi nhếch lên một chút.

Ninh Hân giả vờ không để ý, thu ánh mắt lại rồi cúi đầu tiếp tục ăn mì.

Hà Đông Phàm bước đến, mũi chân khẽ đá nhẹ chiếc ghế tròn dưới bàn rồi ngồi xuống. Cậu ta nhìn sang Dương Hiểu Trinh, nhiệt tình nói:
“Chị Hiểu Trinh, trùng hợp thật đấy!”

Dương Hiểu Trinh kéo khóe miệng, cười như không cười, quay mặt sang một bên ăn bánh đậu đỏ.

Hà Đông Phàm không chú ý đến thái độ không thân thiện của Dương Hiểu Trinh, bởi tâm trí cậu ta đã hoàn toàn đặt hết lên người Ninh Hân.

Cậu quay đầu nhìn Ninh Hân, chống hai khuỷu tay lên bàn, đầu hơi nghiêng lại gần, giọng nói dịu đi:
“Chị Hân, thật trùng hợp.”

Ninh Hân không ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng “Ừm.”

Mái tóc bên trán cô rũ xuống dọc theo gò má, được đôi ngón tay thon dài gạt nhẹ sang một bên. Cô khẽ thổi sợi mì trên đôi đũa, sau đó đưa vào miệng.

Hơn nửa tháng nay cậu chưa được gặp cô, đến mức cảm thấy từng cử động nhỏ nhặt khi cô ăn mì cũng đều khiến người ta không thể rời mắt.

Dương Hiểu Trinh vừa ăn bánh đậu đỏ, ánh mắt vừa không ngừng liếc qua liếc lại giữa hai người họ.

Cô nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, mặt đầy bực bội, vò tờ giấy gói bánh thành một cục rồi ném vào thùng rác, bất mãn hỏi Hà Đông Phàm:
“Cậu ngồi đây làm gì? Không tiếp tục hẹn hò à?”

Hà Đông Phàm khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn dán lên người Ninh Hân, trả lời một cách lơ đễnh:
“Không hẹn nữa.”

Động tác gắp mì của Ninh Hân hơi khựng lại.

Hóa ra, cậu thực sự… đang đi hẹn hò.

Hà Đông Phàm chú ý thấy gương mặt của Ninh Hân đỏ hơn bình thường, đôi mắt cũng có chút đỏ hoe.

Đây là một quán mì nổi tiếng với hương vị ớt ngâm cay.

Hà Đông Phàm nghiêng đầu thêm chút nữa, lo lắng hỏi:
“Có phải cay quá không?”

Ninh Hân khẽ quay mặt đi:
“Một chút thôi, không sao.”

“Để em đi lấy nước cho chị.” Vừa nói Hà Đông Phàm liền định đứng dậy đầy nhiệt tình.

“Không cần!” Ninh Hân đặt đũa xuống, bình tĩnh dùng khăn giấy lau miệng, sau đó lấy chiếc túi đeo vai bên cạnh và khoác lên vai.
“Hiểu Trinh, tớ không còn nhiều thời gian, tớ đi trước đây.”

Dương Hiểu Trinh nhìn thấy đôi mắt cô đỏ lên, dáng vẻ lảng tránh, vội nói:
“Không sao, cậu cứ đi trước đi.”

Ninh Hân không chào Hà Đông Phàm, thậm chí còn không liếc nhìn cậu một lần.

Cô đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Hà Đông Phàm quay người, hướng về bóng lưng cô gọi một tiếng: “Chị Hân.”

Cô không quay đầu lại.

Cô đang trốn tránh cậu.

Cô hoàn toàn không chấp nhận cậu.

Hà Đông Phàm cụp mắt xuống, hàng mi cũng rủ theo, nỗi thất vọng của cậu gần như sắp tràn ra.

Nếu là trước đây, Dương Hiểu Trinh chắc chắn sẽ thương cảm cho cậu. Nhưng bây giờ, cô lại nghĩ: Cậu đang diễn cảnh tình sâu nghĩa nặng gì đây?

Dương Hiểu Trinh chuẩn bị chỉ trích cậu:
“Hà Đông Phàm, ở tuổi của các cậu, tiêu tiền của gia đình, hưởng thụ cuộc sống áo đến thì mặc, cơm đến thì ăn, đương nhiên trong chuyện tình cảm chỉ chú trọng đến quá trình. Hôm nay thích thì yêu, ngày mai không thích nữa thì chia tay, chỉ cần cảm giác bùng nổ lúc đó là được. Nhưng bọn chị đã qua cái tuổi vô tư như thế rồi, đặc biệt là Ninh Hân. Chuyện trước đây của Ninh Hân cậu cũng biết mà. Bây giờ cuộc sống của cô ấy thế nào hoàn toàn dựa vào bản thân. Ví dụ như công việc hiện tại của cô ấy, cô ấy phải bỏ ra nhiều nỗ lực hơn đồng nghiệp khác mới đứng vững được. Cô ấy không nói ra không có nghĩa là không mệt. Cô ấy không có dư tâm sức để đặt vào một mối tình cần tiêu tốn nhiều công sức, không nghĩ đến kết quả mà chỉ đi cùng cậu một đoạn đường, chơi đùa với cậu. Cô ấy không đủ sức để đùa đâu.”

Hà Đông Phàm nghe lời Dương Hiểu Trinh mà mơ hồ, nhưng vẫn hiểu đại khái.

Cậu phản bác: “Em không phải đang chơi đùa, em rất nghiêm túc…”

Lời này đụng đúng chỗ nhạy cảm của Dương Hiểu Trinh, cô cắt ngang cậu:
“Cậu còn nói không phải là chơi đùa?”

“……”

“Được, được rồi.” Dương Hiểu Trinh gật đầu, không để cậu kịp mở miệng, cô nói bằng giọng châm biếm tự hỏi tự trả lời:
“Cậu nghiêm túc với Ninh Hân, đúng không? Chậc chậc chậc, vậy với người khác chính là chơi đùa, đúng không?”

“Người khác?” Hà Đông Phàm ngơ ngác, “Làm gì có người khác?”

Dương Hiểu Trinh nhìn về phía quán ăn Hàn Quốc đối diện:
“Vậy cô gái kia là ai?”

Hà Đông Phàm nhìn theo ánh mắt cô, thấy Giang Vận đang vừa ăn vừa nghịch điện thoại.

“Cậu còn giúp cô ấy lau nước mắt, cậu dám nói là không phải?” Dương Hiểu Trinh trừng mắt nhìn Hà Đông Phàm, cười mỉa mai: “Bọn chị đều thấy hết rồi, đừng chối cãi!”

Đầu óc Hà Đông Phàm xoay nhanh:
“Vậy, vậy nên vừa nãy chị Hân mới có thái độ đó với em sao?”

“Thế cậu muốn cô ấy làm sao? Dù cô ấy nói là không chấp nhận cậu, nhưng cô ấy thích cậu thì sao? Dù có rộng lượng đến đâu cũng không thể thoải mái được, đúng không?” Nói đến đây, Dương Hiểu Trinh tức tối húp một miếng mì, vừa nhai vừa lầm bầm, “Giữ mình trong sạch, mấy chữ này đàn ông các cậu rốt cuộc có hiểu được không!”

Hà Đông Phàm nghe thấy từ khóa, im lặng hai giây, không dám tin. Cậu nuốt khan, giọng khàn hỏi:
“Thích, thích em?”

“Nếu không thì sao? Cậu còn tưởng cô ấy bị cay à? Hay là không kịp giờ nên phải đi?” Dương Hiểu Trinh hoàn toàn không nhận ra mình vừa tiết lộ bí mật gì, đắm chìm trong cảm xúc của bản thân, còn đảo mắt nói:
“Cô ấy gọi mì chua cay, cay cái gì mà cay!”

Cô mới là người gọi chén mì ớt ngâm cay.

Giờ phút này, cô cay đến chịu không nổi, bưng chén canh cà chua lên uống.

Uống hai ngụm, cô đột nhiên khựng lại, không cẩn thận để nước canh chảy từ khóe miệng xuống cằm.

Cô vội vàng rút giấy lau, tay kia loạn xạ vẫy trước mặt Hà Đông Phàm, biện bạch:
“Không phải, không phải, tôi nói lung tung thôi, cô ấy không ghen!”

Ghen!

Cô ấy ghen!

Hà Đông Phàm mấp máy môi, nhưng lại cảm thấy cổ họng nghẹn cứng.

Dương Hiểu Trinh thấy cậu hoàn toàn nghe lọt, liền cao giọng nhấn mạnh:
“Cô ấy cũng không thích cậu!”

Thích mình!!

Cô ấy thích mình!!

Hà Đông Phàm liếm môi khô khốc.

Dương Hiểu Trinh mặt mày méo xệch:
“Thật sự không có, cậu coi tôi nói nhảm đi.”

Ngay giây sau, Hà Đông Phàm bật dậy làm chiếc ghế tròn ngã xuống.

Cậu cúi người cầm ghế lên đặt dưới bàn. Nhìn Dương Hiểu Trinh, ánh mắt đầy cảm kích:
“Cảm ơn chị Hiểu Trinh!”

Nói xong cậu lao ra khỏi quán mì như bay.

Dương Hiểu Trinh vỗ hai cái vào miệng mình:
“Do mày nói năng không kiêng kị.”

Gây họa rồi.

Bây giờ phải làm sao đây?

Dương Hiểu Trinh không nghĩ ra cách nào, đành biến lo lắng thành thèm ăn.

Ăn một lúc, cô rút điện thoại gọi cho Ninh Hân.

Cô nghĩ, nếu tự thú có lẽ sẽ được giảm tội.

Dương Hiểu Trinh gọi hai lần đều không được, mãi đến lần thứ ba mới có người nghe máy.

Cô cười xòa:
“Hân Hân, cậu đến đâu rồi?”

Đầu bên kia có tiếng xe cộ:
“Ở trạm xe buýt, sao vậy?”

“Chính là vừa rồi, cái thằng nhóc Hà Đông Phàm đó…” Dương Hiểu Trinh lắp bắp, thở dài một hơi, “Cậu cũng biết mà, tớ nói chuyện không suy nghĩ gì cả.”

Ninh Hân lập tức cảnh giác: “Cậu đã nói gì với cậu ta?”

“Tớ nói… nói… nói cậu ghen rồi, còn nói… cậu, thí…ích, thích, cậu ta.” Giọng cô càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng yếu ớt.

Đầu bên kia, Ninh Hân giật bắn cả người.

Cô trơ mắt nhìn chiếc xe buýt mình định lên dừng lại ở trạm, đón trả khách, rồi rời đi. Mãi đến khi chiếc xe khuất bóng cô mới hoàn hồn, giọng run rẩy, không dám tin: “Cậu nói cái gì?”

Dương Hiểu Trinh vội vàng giải thích, không ngừng xin lỗi qua điện thoại.

Ninh Hân đang rối bời thì nghe thấy một tiếng gọi “Chị Hân” từ không xa truyền đến.

Cô sững người, ngẩng đầu lên.

Hà Đông Phàm đang chạy từ xa tới.

Ninh Hân theo phản xạ lùi lại nửa bước, nhanh chóng cúp máy, quay người bước đi, định bắt taxi.

Cô mới đi được hai bước, phía sau đã vang lên tiếng gọi:
“Ninh Hân——”

Không phải cô giáo Ninh.

Không phải chị Hân.

Cậu gọi thẳng tên cô.

Cách xưng hô này, dường như báo hiệu rằng mối quan hệ giữa họ, vốn đã được định nghĩa từ rất lâu trước đây, thực sự đã chấm dứt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK