• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Đông Phàm biết nói gì đây? Im lặng mấy giây, tránh né vấn đề gốc rễ, giọng điệu ám chỉ “Cô giáo Ninh, hôm nay là sinh nhật em.”

Ý là đừng nhắc chuyện cũ nữa, ngày tốt lành thế này.

Ninh Hân bị chọc cười. Cô vốn chỉ giả vờ giận, thực ra sinh nhật cậu khi nào cô cũng không để bụng. Vì vậy cô vẫy vẫy tay, làm vẻ mặt lười tính toán “Thôi vậy.”

Rồi cô xoay người tiếp tục phát tờ rơi. Cô đưa một tờ rơi cho người đi đường, tiện miệng nói chuyện với Hà Đông Phàm “Hà Đông Phàm, vậy hôm nay em cùng bạn học mừng sinh nhật à?”

“Chỉ là tụ tập thôi, vừa mới khai giảng mà?”

Hà Đông Phàm đứng bên cạnh phía sau Ninh Hân, cậu rút tờ rơi giơ tay trong không trung, khi bị người ta lấy đi cậu lại rút ra một tờ khác, ánh mắt luôn dõi theo cô.

Với câu trả lời của Hà Đông Phàm, Ninh Hân lặng lẽ gật đầu.

Phát xong tờ rơi Ninh Hân gọi điện cho Dương Hiểu Trinh, cô nói tờ rơi trên tay đã phát hết rồi, và dặn lát nữa cô không về võ đường, đừng đợi cô.

Dương Hiểu Trinh thắc mắc “Chẳng phải nói sẽ đi xe của tớ về nhà sao?”

“Có chút việc đột xuất.” Ninh Hân liếc nhìn Hà Đông Phàm rồi nói vậy.

Cô chạm phải ánh mắt cậu, cậu lập tức nhìn đi chỗ khác, hai tay cho vào túi quần xoay nửa người, hơi ngẩng đầu nhìn tường ngoài tầng cao của trung tâm thương mại.

Ninh Hân đợi Dương Hiểu Trinh cúp máy, cho điện thoại vào túi áo rồi đi tới: “Hà Đông Phàm?”

Cậu không động đậy, “ừm” một tiếng.

Ninh Hân nhìn theo hướng của cậu. Một biển hiệu khổng lồ trên tường ngoài trung tâm thương mại, Karaoke Hoan Địch Lạc.

Ninh Hân suy nghĩ một chút “Em định đi hát karaoke với bạn học à?”

Hà Đông Phàm nghiêng đầu, cụp mắt, mặt nghi hoặc “???”

Ninh Hân hiểu là mình hiểu lầm “Vậy em muốn ăn bánh kem không?”

“Con trai…” sinh nhật ăn bánh kem gì chứ? Hà Đông Phàm vốn định nói vậy. Nhưng cậu phản ứng kịp, nuốt nước bọt, đổi giọng “Con trai không chú ý mấy chi tiết này, chẳng ai mua cho em cả.”

Ninh Hân vốn cũng có ý này, tối nay cậu cũng vất vả rồi. Cô tiếp lời “Vậy để chị mua cho em.”

Hà Đông Phàm gật đầu mấy cái.

Ninh Hân nhớ lúc nãy ở lối ra tầng một trung tâm thương mại có một tiệm bánh rất sáng sủa, bánh kem trong tủ kính lộng lẫy tới hơn mười tầng. Cô nói “Vậy chúng ta đi bên trung tâm thương mại mua nhé.”

Hà Đông Phàm dừng lại một chút, chỉ về hướng ngược lại “Bên này.”

Ninh Hân không khăng khăng, dù sao Hà Đông Phàm cũng hiểu khu này hơn cô. Tiệm bánh Hà Đông Phàm dẫn Ninh Hân đến… không, không phải tiệm bánh. Là khu bánh ngọt của siêu thị trong trường.

Ninh Hân nghi hoặc nhìn cậu. Hà Đông Phàm lơ đãng đi dọc kệ hàng, ánh mắt quét qua quét lại “Em thích ăn bánh ở đây hơn.”

“Nhưng đây không phải bánh sinh nhật.” Ninh Hân định mua cho cậu một cái bánh sinh nhật đúng nghĩa.

Hà Đông Phàm đưa tay, lấy từ kệ một hộp khoảng 5 inch, giơ trước mắt Ninh Hân. Hộp đen đáy, nắp trong suốt, trên có dán một nhãn nhỏ. Bánh trong hộp rất nhỏ, kiểu dáng cũng đơn giản, một vòng hoa kem, giữa cắm nửa quả dâu tây, một lát kiwi, nửa quả nho.

Cậu nhướng mày, hỏi ngược lại “Đây không phải bánh sao?” nói xong xoay người ra quầy tính tiền.

“…Được rồi.” Ninh Hân lẩm bẩm. Cô đi theo, cũng không băn khoăn nữa, dù sao cũng là mua cho cậu, cậu thích là được.

Đồ trong siêu thị trường học vốn đã có giá tốt, lại vì qua 8 giờ rưỡi tối nên giảm 30%, cái bánh này Ninh Hân trả 105 tệ.

Hai người đi trên đường trong trường. Hai bên đường là cây không biết tên, bốn mùa đều xanh mướt. Bên cạnh cây là đèn đường, chiếu bóng người vào trong cây rồi lại từ trong cây đi ra.

Ninh Hân nhìn cái bánh Hà Đông Phàm bưng một tay “Cái này không có nến.”

Hà Đông Phàm “Cần nến làm gì?”

“Ước nguyện.”

“Không cần, điều ước của em đã thành hiện thực rồi.” Cậu nói xong, hơi lộ răng khểnh.

“Đã thành hiện thực rồi?”

“Đúng vậy.”

“Vậy điều ước sinh nhật của em hơi qua loa đấy.” Ninh Hân trêu cậu, giơ tay ấn vành mũ xuống, che đi vẻ ranh mãnh hiếm thấy trong mắt, “Lần sau ước điều khó hơn chút, đừng phí.”

Hà Đông Phàm hơi nghiêng đầu, vành mũ che mắt cô nhưng có thể thấy môi cô cong lên. Cậu cười không thành tiếng “Điều ước của em khó lắm.”

Nhưng, đã thành hiện thực rồi.

Ninh Hân tiện miệng đáp “Vậy lần sau ước điều khó hơn nữa.”

Khó hơn nữa? Hà Đông Phàm nghĩ ngợi trong lòng, nhướng mày, lại nhìn về phía Ninh Hân. Vậy… có vẻ… hơi quá đáng rồi.

Tai cậu hơi nóng, vô thức ho nhẹ một tiếng.

Hà Đông Phàm định cùng Ninh Hân ăn bánh nhưng Ninh Hân từ chối, cô nói lát nữa về nhà còn việc.

Đi đến ngã rẽ Ninh Hân dừng bước. Cô định cởi áo khoác “Chị về trước đây.”

Nhưng cô mới cởi được một nửa, Hà Đông Phàm đã chạy ra xa mấy bước rồi xoay người đi giật lùi “Chị mặc đi, lần sau trả em.”

Hai chữ ‘không cần’ Ninh Hân còn chưa nói ra, Hà Đông Phàm đã giơ cao bánh trên tay cười vang “Cảm ơn.”

Cậu nói xong cũng không cô đợi trả lời mà quay đầu co giò chạy mất.

Chân dài, chạy thật nhanh.

Ninh Hân bất lực mỉm cười.

Cô đi xe buýt về nhà. Cô không nói dối, cô thật sự còn việc, vì đột nhiên nhớ ra đã đến cuối tháng.

Ninh Hân xuống xe buýt sớm một trạm để đến cây ATM chuyển tiền.

Đó đã là cây ATM gần nơi cô ở nhất.

Cô rút thẻ ngân hàng ra, chuyển 2000 tệ vào tài khoản đối phương, sau đó đi bộ về hướng nhà.

Đồng thời, cô lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn ngắn.

Ninh Hân: “Tiểu Kiệt, tiền sinh hoạt tháng sau chị đã chuyển cho em rồi.”

Khi đến cửa nhà cô lấy chìa khóa ra cắm vào ổ khóa, vặn sang phải rồi đẩy cửa, mọi thứ diễn ra trôi chảy.

Trong nhà đèn sáng trưng.

Ti vi đang phát một bộ phim cổ trang không rõ tên, trên ghế sofa, một cô gái trẻ ngồi trên đùi một chàng trai, cả hai đang ôm nhau hôn say đắm.

Ninh Hân lập tức quay mặt đi, chuyện này không phải lần đầu.

Lần đầu xảy ra cô đã lên tiếng, hy vọng họ vào phòng để thân mật, vì đây là không gian chung, gặp phải cảnh này cả hai bên đều khó xử.

Nhưng rõ ràng họ không để tâm đến lời cô nói, cô lại gặp cảnh này lần thứ hai, lần thứ ba…

Cô cũng đã lặp lại ý kiến của mình vài lần, mỗi lần họ đều đồng ý rất dễ dàng nhưng kết quả vẫn như cũ.

Có thể nói, họ không hề tôn trọng cô – người bạn cùng phòng.

Cặp đôi trên ghế sofa tách ra, cô gái cười với Ninh Hân: “Cậu về rồi à?”

Ninh Hân từ tốn đáp lại một tiếng “Ừ.”

“Xin lỗi nhé,” cô gái nói, “Chúng tớ đang xem phim, rồi… cậu biết đấy, không kiềm chế được.”

Ninh Hân khẽ thở ra một hơi, cô không nói gì thêm mà đi thẳng vào phòng.

Căn phòng của cô được bài trí rất đơn giản.

Sát tường là một chiếc giường 1m5, bên cạnh giường là một tủ thấp, cạnh tủ là một ghế lười bọc đệm đặt trên sàn, sát cửa sổ là giá treo quần áo.

Ninh Hân cởi áo khoác của Hà Đông Phàm ra treo lên giá.

Cô định đi tắm, đã lấy đồ ngủ ra nhưng nghe tiếng ti vi bên ngoài vẫn còn phát nên lại ném đồ lên giường.

Cô chui vào ghế lười, nhắm mắt lại.

Cô nghĩ, đúng là mình nên tìm một chỗ ở khác.

Lúc nãy khi chuyển khoản, cô đã kiểm tra số dư tài khoản, tiền tiết kiệm của cô đủ để không cần phải ở ghép nữa, thậm chí có thể tìm một nơi ở tốt hơn.

Nhưng nên tìm ở đâu?

Câu lạc bộ võ thuật và tiệm trà sữa đều ở gần Đại học Ngọc Hòa, trong khi trung tâm huấn luyện của Hiệp hội Quyền Anh tỉnh nằm ở trung tâm thành phố.

Ninh Hân suy nghĩ, từ Đại học Ngọc Hòa đến trung tâm thành phố cũng rất tiện lợi.

Xem ra, cô nên tìm nhà thuê ở gần Đại học Ngọc Hòa.

Khi cô còn đang cân nhắc, điện thoại rung lên.

Cô lấy ra xem, là một tin nhắn.

Tiểu Kiệt: “Em đã nhận được rồi, nhưng chị chuyển dư 1000 tệ.”

Ninh Hân lại gửi một tin nhắn khác:
“Năm học mới sắp bắt đầu, chị nghĩ em có thể cần mua sắm vài thứ. Nếu không đủ tiền, cứ nói với chị.”

Rất nhanh, bên kia trả lời:
“Em biết rồi, cảm ơn chị Hân.”

Ninh Hân nói thêm:
“Muộn rồi, đi ngủ sớm đi nhé.”

Tiểu Kiệt là người đồng hương của Ninh Hân. Ba năm trước, cậu mất ba mẹ trong một trận động đất, và cũng từ lúc đó, Ninh Hân bắt đầu giúp đỡ Tiểu Kiệt.

Nghĩ đến những điều này, tay phải của Ninh Hân vô thức luồn vào tay áo trái, ngón tay xoa nhẹ lên vết sẹo nơi cổ tay do dao cứa mà lành lại.

Đột nhiên, điện thoại rung lên.

Ninh Hân giật mình trở lại hiện tại.

“Chị Hân, ngủ ngon nhé.”

Ninh Hân không trả lời, đặt điện thoại xuống. Cô ngước mắt lên, nhìn chiếc áo khoác ngoại cỡ treo trên giá đồ, hoàn toàn không hợp với căn phòng.

Nhìn lâu, cô khẽ nhích người trên chiếc ghế lười, tìm một vị trí thoải mái.

Ký ức ùa về.

Ninh Hân nghiêng đầu, nhìn bức ảnh gia đình đặt trên tủ thấp.

Cô khẽ cong khóe môi, giọng nói rất nhẹ nhàng:
“Mẹ ơi, mẹ còn nhớ Hà Đông Phàm không?”

“Hôm nay con gặp lại cậu ấy rồi.”

Ninh Hân dừng lại một chút:
“Con rất vui.”

Lúc này, điện thoại của Ninh Hân lại rung lên.

Cô cầm lên nhìn, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Hà Đông Phàm gửi tin nhắn:
“Cô giáo Ninh, bánh ngon lắm.”

Ninh Hân gõ một tin nhắn dài:
“Hôm nay cảm ơn em đã giúp chị phát tờ rơi, và cũng cảm ơn chiếc áo khoác của em. Khi nào em rảnh, chị sẽ trả lại áo cho em nhé? Còn nữa, chúc mừng sinh nhật 21 tuổi! Nếu em ở Ngọc Hòa có việc gì cần giúp, cứ nói với chị, không cần khách sáo.”

Bên kia, Hà Đông Phàm đang đứng trên ban công ký túc xá, vừa đánh răng.

Vừa ăn xong bánh kem, miệng cậu ngọt đến khó chịu.

Bên cạnh, Lý Bạch Tử đang giặt quần áo trong chậu.

Hà Đông Phàm miệng đầy bọt kem, nói không rõ:
“Thật sự xinh đúng không?”

Lý Bạch Tử vốn đang khó chịu vì thua cược phải giặt đồ cho cả phòng, nhưng Hà Đông Phàm lại cứ lặp đi lặp lại như cái máy.

Cậu nghiến răng, vò đồ mạnh tay:
“Đại ca, cậu hỏi ba lần rồi! Thật sự xinh! Còn đẹp hơn cả minh tinh!”

Hà Đông Phàm chẳng hề nghe ra sự miễn cưỡng, càng thêm chắc chắn rằng ánh mắt mình không sai. Ninh Hân thật sự rất đẹp.

Cậu súc miệng, để bàn chải vào ly, rồi bước về giường mình, kéo ghế ngồi xuống.

Quay người, một tay vắt lên lưng ghế:
“Lão Giang!”

Giang Tâm đang đeo tai nghe, không nghe thấy.

Hà Đông Phàm lớn tiếng hơn:
“Lão Giang!!”

Giang Tâm giật mình, tháo tai nghe, quay đầu lại:
“Gì?”

“Lão Lý nói cô giáo Ninh còn đẹp hơn cả minh tinh.” Hà Đông Phàm nhướng mày, “Cậu thấy sao?”

Giang Tâm không hiểu chuyện gì, suy nghĩ một lát, nhìn sang:
“Tôi không nhìn kỹ lắm, nhưng cô ấy cao gầy, hình như khí chất rất tốt… với cả, cô ấy có cao hơn lão Lý một chút đúng không?”

Lý Bạch Tử đang vò đồ, như bị dẫm vào đuôi, lập tức quay đầu lại, hất một đống bọt xà phòng ra tấn công vô ích:
“Biến! Tôi cao 1m75 nhé!”

Hà Đông Phàm và Giang Tâm cười khúc khích, không ai nói ra suy nghĩ thật.

Giang Tâm cười xong, như nhớ ra gì đó, nheo mắt đầy ẩn ý hỏi:
“Ê, lão Hà, tôi nhớ trước đây cậu bảo không thích con gái quá gầy mà?”

“Cô ấy gầy nhưng đẹp.” Hà Đông Phàm đáp ngay, ánh mắt kiên định và nghiêm túc.

Thôi rồi.

Cỏ lau bên tường còn chẳng xoay chuyển nhanh như cậu ta.

Giang Tâm: “Xì!”

Vừa định quay lại, cậu lại nhớ ra chuyện khác, xoay người hỏi:
“Nói thật, cậu thích người ta, nhưng người ta có thích cậu không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK